← Quay lại trang sách

Chương 187 Một Đóa Sen

"Chết đi!"

Phong Đế không còn giữ được sự bình tĩnh của một bậc đế vương. Lão đốt cháy một phần tiên nguyên của mình, dồn tất cả vào một đòn tấn công cuối cùng. Toàn bộ Kim Phong chi lực của lão ngưng tụ lại, hóa thành một ngọn giáo vàng rực, mang theo ý chí xâm lược và hủy diệt tất cả.

Đây là một đòn tấn công đủ để xuyên thủng một tiểu thế giới.

Đối mặt với đòn tấn công hủy diệt này, Lâm Minh lại làm một việc không ai ngờ tới. Cậu không vận khởi sức mạnh Hỗn Độn bá đạo, không dùng Lưỡi Búa Sáng Thế.

Cậu nhắm mắt lại. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh của Ông Chín, của đóa mai vàng nở trái mùa, của Thủy Tiên đang lo lắng nhìn cậu, của Trần Bình và những người dân vô tội.

Một chữ "Tình".

Cậu mở mắt ra, trong mắt không có sát khí, chỉ có sự bình yên. Một đóa sen màu xám tro, một Hỗn Độn Liên Hoa, từ từ hiện ra trước mặt cậu. Đóa sen này trông vô cùng bình thường, thậm chí còn có vẻ hơi héo úa, như thể sắp tàn lụi.

Ngọn giáo vàng kim mang theo sức mạnh hủy diệt, đâm thẳng vào đóa sen tàn.

Không có một vụ nổ nào cả.

Một cảnh tượng kỳ lạ đến mức phi lý đã xảy ra. Khi mũi giáo chạm vào cánh sen, nó không xuyên qua, mà như bị một tấm bông mềm mại nhất giữ lại. Toàn bộ năng lượng hủy diệt, toàn bộ ý chí xâm lược trên ngọn giáo, đều bị đóa sen kia từ từ hấp thụ, hóa giải, trả về với trạng thái Hỗn Độn nguyên thủy nhất.

Đạo của sự xâm lược, đã bị Đạo của cội nguồn hóa giải một cách nhẹ nhàng.

"Phụt!"

Phong Đế phun ra một ngụm máu tươi. Đòn tấn công kết nối với tâm thần của lão đã bị phá vỡ. Đạo tâm của lão xuất hiện một vết nứt. Lão nhìn đóa sen xám tro kia, rồi nhìn Lâm Minh, trong mắt là sự kinh hoàng tột độ.

"Đạo của ngươi... không phải là hủy diệt... mà là... cội nguồn..."

Dứt lời, khí tức trên người lão nhanh chóng suy tàn. Gương mặt của một bậc đế vương già đi hàng vạn tuổi chỉ trong nháy mắt. Lão ngã từ trên trời xuống, như một chiếc lá khô lìa cành.

Một triều đại, một tư tưởng xâm lược, đã sụp đổ theo đóa sen tàn kia.

Chiến tranh kết thúc.

Lâm Minh trông có vẻ mệt mỏi, đáp xuống đất. Thủy Tiên vội vàng chạy đến, gương mặt đầy vẻ lo lắng, nàng đưa cho cậu một chiếc khăn lụa. Lâm Minh mỉm cười, nhận lấy chiếc khăn, chỉ lau đi một vệt bụi trên má. Một chiến thắng kinh thiên động địa, lại kết thúc bằng một hành động vô cùng bình dị và ấm áp.

Thủy Vô Ngân tiến đến, định nói lời cảm tạ và giữ cậu lại. Nhưng Lâm Minh đã lắc đầu.

"Sứ mệnh của ta không ở đây. Ta phải đi tìm lại cội nguồn của mình."

Sau khi nghỉ ngơi và chữa trị cho những người bị thương, Lâm Minh, Trần Bình và con Kỳ Lân lại một lần nữa bước lên Tiên Thuyền Lạc Việt. Cậu đã có được manh mối từ Cổ Tịch Lâu, đã trả xong ân tình, đã bảo vệ được một vùng đất yên bình.

Con đường đến Nam Thiên Môn, lại một lần nữa bắt đầu. Hành trình này, cậu đã có thêm một sự lĩnh ngộ sâu sắc về Đạo, và có thêm những người bạn để nhớ về.