Chương 188 Bức Họa Tặng Người Tri Kỷ
Ngày Lâm Minh rời đi, cả thành trung tâm của Thủy Mặc Tiên Vực đều đổ ra tiễn đưa. Họ không xem cậu là một vị tiên nhân cao cao tại thượng, mà là một người anh hùng, một vị ân nhân đã cứu giúp họ trong cơn hoạn nạn. Những người dân mang đến những món quà quê mộc mạc nhất: một giỏ trái cây tiên, một vò rượu ngon tự ủ.
Chúa Tể Thủy Vô Ngân trao cho Lâm Minh một tấm lệnh bài, cho phép cậu sử dụng miễn phí tất cả các Vực Giới Truyền Tống Trận trong phạm vi liên minh của Thủy Mặc. Nhưng món quà quý giá nhất, lại đến từ Thủy Tiên quận chúa.
Nàng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ mở ra một cuộn tranh.
Đó là một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp, có tên là "Lũy Tre Bất Diệt". Bức tranh vẽ lại khoảnh khắc hào hùng nhất của trận chiến: một thanh niên mặc áo vải, đứng một mình trên lũy tre xanh ngút ngàn, đối mặt với cơn bão cát vàng hủy diệt cả trời đất. Nét vẽ của nàng vô cùng có hồn, người xem có thể cảm nhận được cả tinh thần bất khuất trong đó.
"Tiểu nữ vụng về, chỉ có thể dùng bút mực để ghi lại tấm lòng." Nàng nói, hai má hơi ửng hồng. "Tiểu nữ đã gửi một tia thần niệm vào trong tranh. Nếu tiên sinh gặp nguy hiểm, hãy mở nó ra, nó có thể giúp ngài một lần."
Lâm Minh cẩn thận cuộn bức tranh lại, trịnh trọng cất đi. Món quà này, so với bất kỳ món đạo khí nào, đều quý giá hơn vạn lần. Vì nó chứa đựng chữ "tình".
"Núi không cao bằng tình người, sông không dài bằng nỗi nhớ. Quận chúa, Thủy chúa tể, Trần huynh, mọi người bảo trọng. Hẹn có ngày gặp lại."
Lâm Minh chắp tay, cúi đầu chào từ biệt. Cậu cùng Trần Bình và con Kỳ Lân bước lên Tiên Thuyền Lạc Việt. Chiếc thuyền từ từ bay lên, rời khỏi Thủy Mặc Tiên Vực trong ánh mắt lưu luyến của hàng vạn người.
Hành trình lại tiếp tục.
Chiếc thuyền Lạc Việt lướt đi trong vùng không gian hư vô giữa các Tiên Vực. Nơi đây là một sự im lặng và cô độc tuyệt đối. Nhiều tháng trôi qua.
Một ngày nọ, khi đang đi qua một vùng loạn thạch tinh vực (vùng tiểu hành tinh hỗn loạn), con Kỳ Lân đột nhiên kêu lên, dường như phát hiện ra thứ gì đó. Lâm Minh nhìn theo hướng của nó, dùng Hỗn Độn Đồng quét qua.
Cậu nhìn thấy, giữa vô số những tảng thiên thạch trôi nổi, có một tòa kiến trúc khổng lồ, trông như một cung điện dưới đáy biển, được làm bằng san hô và ngọc trai, nhưng lại đang trôi dạt một cách vô định trong hư không. Cung điện toát ra một vẻ cổ xưa và chết chóc.
Một Thủy Cung trôi nổi.
Tò mò và cũng để đề phòng, Lâm Minh quyết định lái thuyền lại gần xem xét.