Chương 190 Nghĩa Bất Dung Từ
Lâm Minh nhìn Thạch tướng quân, người anh hùng bị giam cầm trong xiềng xích của sự bất công. Cậu quay sang nhìn Trần Bình, người bạn đang có ánh mắt đầy lo lắng.
"Lâm huynh, đây là Bắc Cực Tiên Cung đó..." Trần Bình thì thầm.
Lâm Minh mỉm cười, một nụ cười bình thản nhưng lại ẩn chứa một sự kiên định không gì lay chuyển nổi.
"Trần đệ, người xưa có câu, 'giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha'. Thạch tướng quân là một bậc trung quân ái quốc, một người anh hùng của dân tộc, lại bị gian thần hãm hại, giam cầm vạn kiếp. Nếu ta thấy mà không cứu, lòng này không yên, thì còn tu cái Đạo gì nữa?"
Cậu không tu Đạo vô tình, mà tu Đạo của trái tim. Mà trái tim của cậu, không cho phép cậu quay lưng lại với nghĩa khí.
Lâm Minh quay lại, ánh mắt vững như bàn thạch. "Tướng quân, ta sẽ giúp ngài!"
Cậu bước đến, đặt tay lên những sợi xích bằng pháp tắc màu vàng kim. Cậu không dùng sức mạnh Hỗn Độn để phá hủy một cách thô bạo. Cậu dùng Hỗn Độn Đồng để phân tích cấu trúc của từng pháp tắc, tìm ra "mạch" của chúng. Rồi, cậu dùng Hỗn Độn chi lực của mình như một người thầy thuốc, từ từ "giải" từng nút thắt, trả lại những pháp tắc của Bắc Cực Tiên Cung về với trạng thái năng lượng nguyên thủy nhất.
Những sợi xích vàng kim từ từ tan rã thành những đốm sáng rồi biến mất.
Thạch tướng quân, sau ngàn vạn năm, cuối cùng cũng đã được tự do. Ông đứng dậy, thân hình cao lớn che khuất cả ánh sáng, khí thế anh hùng dù đã suy yếu nhưng vẫn ngút trời. Ông nhìn Lâm Minh, ánh mắt đầy sự cảm kích sâu sắc.
"Ơn tái tạo này, Thạch ta không biết lấy gì để báo đáp." Ông đột nhiên quỳ một gối xuống, một hành động không thể tin nổi từ một vị tướng quân kiêu hãnh. "Nếu tiểu huynh đệ không chê, ta, Thạch, nguyện cùng ngươi kết nghĩa huynh đệ, cùng sống cùng chết, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!"
Lâm Minh vội vàng đỡ ông dậy. Cậu cảm nhận được sự chân thành và khí phách của con người này. Được kết giao với một bậc anh hùng như vậy, là vinh hạnh của cậu.
"Nếu tướng quân đã có lòng, tiểu đệ sao dám từ chối."
Ngay trong tòa Thủy Cung lạnh lẽo giữa hư không, một buổi lễ kết nghĩa đơn sơ nhưng trang trọng đã diễn ra. Lâm Minh, Thạch tướng quân, với sự chứng kiến của Trần Bình, đã cùng nhau uống một bát rượu thề, trở thành huynh đệ sinh tử.
Nhưng ngay khi lời thề vừa dứt, cả tòa Thủy Cung rung chuyển dữ dội. Một luồng khí tức lạnh lẽo đến cực điểm, mang theo uy áp của một thế lực tối cao, từ một phương trời xa xôi giáng xuống.
Thạch tướng quân biến sắc. "Không xong rồi! Phong ấn đã bị phá, bọn chúng ở Bắc Cực Tiên Cung đã biết. Chúng đang đến!"