Chương 192 Mái Nhà Tranh Nơi Đất Khách
Cú nhảy vào vòng xoáy không gian đã cứu mạng nhóm người Lâm Minh, nhưng cũng khiến chiếc Tiên thuyền Lạc Việt bị hư hại nặng nề. Sau khi bị văng ra ở một tọa độ không xác định, chiếc thuyền mất đi khả năng di chuyển, rơi tự do xuống một thung lũng xanh biếc được bao bọc bởi một màn sương kỳ lạ.
Màn sương này có khả năng áp chế thần thức, khiến cho nơi đây gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Khi họ bước ra khỏi con tàu, một nhóm người ăn mặc giản dị, tay cầm cuốc, tay cầm thuổng, cảnh giác tiến lại. Họ là những người dân của thung lũng này. Dẫn đầu là một vị già làng râu tóc bạc phơ, ánh mắt hiền từ nhưng đầy vẻ từng trải.
Thấy nhóm Lâm Minh có người bị trọng thương (Thạch tướng quân), thuyền bè lại hư hỏng, vị già làng sau mộthi quan sát, đã cất giọng chất phác:
"Các vị đã gặp nạn, nếu không chê chốn này của chúng tôi nghèo khó, xin mời vào làng nghỉ tạm qua ngày."
Lâm Minh chắp tay cảm tạ. Cậu cảm nhận được sự lương thiện và hiếu khách của những người này.
Họ được dẫn về một ngôi làng nhỏ, với những mái nhà tranh, những bức tường đất, trước mỗi nhà đều có một giàn mướp, giàn bầu. Một khung cảnh làng quê Bắc Bộ yên bình đến lạ. Họ được sắp xếp cho ở trong một căn nhà tranh bỏ trống cuối làng.
Những ngày tháng sau đó là một quãng thời gian "ở ẩn" thực sự.
Thạch tướng quân, với sự giúp đỡ của Lâm Minh, từ từ chữa lành những vết thương đã tích tụ vạn năm. Trần Bình thì vui như cá gặp nước, cậu nhanh chóng kết thân với dân làng, dùng "Đạo của Cây Lúa" của mình để giúp họ cải tạo đất đai, khiến cho mùa màng bội thu hơn. Con Kỳ Lân nhỏ thì trở thành bạn của đám trẻ con trong làng, suốt ngày chạy nhảy trên những triền đồi.
Còn Lâm Minh, cậu dành phần lớn thời gian để làm hai việc. Một là giúp dân làng những việc lặt vặt: sửa lại hệ thống mương nước, gia cố lại những cây cầu tre... Hai là ngồi dưới một gốc đa cổ thụ trong làng, lặng lẽ nghiền ngẫm cuộn "Binh Thư Yếu Lược".
Cậu dần nhận ra, binh pháp của Thạch tướng quân không chỉ là những mưu kế để chiến thắng. Nó còn là Đạo của người cầm quân, Đạo của việc sắp xếp "thế" của trời, đất và người. Làm sao để lòng người quy tụ, làm sao để địa lợi được phát huy, làm sao để thiên thời đứng về phía mình.
Một buổi tối, khi đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn dầu, nhìn ra ngôi làng yên bình đang chìm trong giấc ngủ, Lâm Minh bỗng nhiên ngộ ra. Binh pháp, không phải chỉ dùng để đánh trận. Mà nó còn có thể dùng để xây dựng và bảo vệ một mái nhà. Trái tim của một vị tướng, cũng chính là trái tim của một người chủ gia đình, luôn muốn bảo vệ những gì thân yêu nhất.
Sự lĩnh ngộ này, khiến cho Đạo của cậu càng thêm phần trầm lắng và vững chãi.