← Quay lại trang sách

Chương 193 Binh Thư, Quốc Hồn Và Con Đường Tơ Lụa Giữ Các Vì Sao

Sau gần một năm, Thạch tướng quân đã hồi phục được khoảng năm, sáu phần công lực. Ông ngồi đàm đạo về binh pháp với Lâm Minh.

"Lâm huynh," ông nói, "huynh có biết vì sao Xích Quỷ Tiên Triều của chúng ta năm xưa lại có thể chống lại cả ngoại tộc hùng mạnh không?"

Lâm Minh lắc đầu.

"Đó là vì chúng ta có Quốc Hồn." Thạch tướng quân nói, ánh mắt rực sáng. "Binh pháp của chúng ta, không phải để xâm lược, mà là để giữ gìn xã tắc, để người dân có thể an tâm cày cấy trên mảnh đất của tổ tiên. Mỗi một người lính, đều chiến đấu với tinh thần đó. Tinh thần đó, chính là Quốc Hồn, là sức mạnh lớn nhất."

Nghe những lời này, vị già làng đã đứng ở cửa tự lúc nào, run run bước vào. Lão nhìn vào bộ chiến giáp mà Thạch tướng quân đang sửa chữa, trên đó có một huy hiệu hình chim Lạc đã phai màu.

"Ngài... ngài là người của Xích Quỷ Tiên Triều?" Giọng lão đầy vẻ kích động.

Thạch tướng quân ngạc nhiên, và vị già làng đã kể ra bí mật của cả thung lũng. Hóa ra, họ chính là hậu duệ của một đội quân đồn trú của Xích Quỷ Tiên Triều, bị mắc kẹt lại ở đây sau trận đại chiến năm xưa. Màn sương kia, chính là một trận pháp bảo vệ cuối cùng mà tổ tiên họ đã dựng nên.

"Tổ tiên có để lại một con đường," vị già làng dẫn họ đến miếu thờ tổ tiên của làng. Trên một tấm bia đá, có khắc một bản đồ sao vô cùng phức tạp. "Đây là Thiên Cổ Thương Lộ, con đường tơ lụa giữa các vì sao, một mạng lưới đường hầm không gian bí mật mà Bắc Cực Tiên Cung không hề hay biết. Nhưng để mở nó, cần có tín vật của một vị tướng quân Xích Quỷ."

Thạch tướng quân lấy ra chiếc tướng ấn của mình. Chiếc ấn vừa được đặt lên bia đá, bản đồ sao lập tức phát sáng. Một cánh cổng không gian ẩn hiện ra.

Con đường sống đã ở ngay trước mắt.

Ngày họ rời đi, cả làng ra tiễn. Không có sơn hào hải vị, chỉ có những củ khoai lang nướng nóng hổi, những nắm cơm nắm muối vừng. Đó là cái tình, cái nghĩa của những người nhà quê chất phác.

"Các vị đi rồi, nhớ có ngày về thăm xóm làng nhé." Vị già làng bịn rịn.

Lâm Minh, Trần Bình và Thạch tướng quân cúi đầu cảm tạ. Họ bước lên chiếc Tiên thuyền Lạc Việt đã được sửa chữa, tiến vào trong cánh cổng không gian.

Cuộc truy đuổi của kẻ thù đã tạm thời bị bỏ lại phía sau. Hành trình đến Nam Thiên Môn lại tiếp tục. Nhưng lần này, trong hành trang của họ, không chỉ có thêm binh pháp và sức mạnh, mà còn có cả sự ấm áp và bình yên của một mái nhà tranh nơi đất khách.