← Quay lại trang sách

Thứ Hai Ác quỷ đến

Danh sách những việc muốn làm trước khi chết của tôi không tới mười mục.

Trong một bộ phim tôi xem ngày xưa, nữ chính đã lập ra danh sách mười điều muốn làm trước khi chết.

Nghe rõ xàm xí! Thật ra dùng từ “xàm xí” không chính xác mấy, nhưng chí ít những điều liệt kê trong danh sách ấy cũng chẳng phải việc ghê gớm gì.

Hả, tại sao tôi lại nghĩ vậy ư?

Phải nói thế nào nhỉ? Kể cũng hơi xấu hổ, nhưng tôi muốn thử lập danh sách mười điều ấy một lần.

❖ ❖ ❖

Chuyện xảy ra bảy ngày trước.

Tôi ốm suốt một thời gian dài nhưng hằng ngày vẫn cần mẫn với công việc của một bưu tá. Cơn sốt chẳng hề dứt, nửa đầu bên phải cứ ong ong. Thuốc bán ngoài hiệu như lừa đảo. Các bạn biết đấy, tôi cực ghét bác sĩ. Nhưng sau hai tuần bệnh tình không thuyên giảm, tôi quyết định tới bệnh viện.

Đến rồi mới biết ấy chẳng phải cảm cúm thông thường.

❖ ❖ ❖

Não tôi có một khối u giai đoạn bốn.

Đó là kết quả chẩn đoán mà bác sĩ thông báo cho tôi. Thời gian còn lại hên thì nửa năm, xui thì một tuần. Họ đưa ra rất nhiều phương án như xạ trị, sử dụng thuốc chống ung thư, chăm sóc giảm nhẹ, nhưng không một điều nào lọt tai tôi.

Hồi nhỏ, mùa hè tôi thường tới bể bơi. Làn nước vừa xanh vừa lạnh, tôi nhảy tùm xuống. Bong bóng ùng ục nổi. Thân thể tôi chìm dần.

“Phải khởi động trước khi xuống nước chứ con!”

Tiếng nhắc nhở của mẹ vang lên. Qua làn nước, nó trở nên xa xôi khiến tôi không sao nghe rõ. Vậy mà giờ đây, âm thanh đã lãng quên trong ký ức ấy lại vọng về.

Cuộc khám bệnh lâu lắc kết thúc.

Bác sĩ vừa dứt lời, tôi đã vứt bịch cặp xách xuống sàn, lảo đảo rời phòng khám. Không buồn nghe tiếng gọi giật lại của bác sĩ, tôi gào lên thật to rồi lao ra khỏi bệnh viện. Tôi va vào người đi đường, ngã bổ chừng xong lại chồm dậy, tay chân quýnh quíu bỏ chạy. Tôi cứ chạy, chạy mãi đến chân cầu thì không chạy nổi nữa, phủ phục xuống đất khóc rống lên…

Bốc phét đấy!

Những lúc thế này, con người ta lại bình tĩnh đến lạ lùng.

❖ ❖ ❖

Lúc ấy, đầu óc tôi nhớ ngay tới cái thẻ tích điểm của tiệm mát xa gần nhà, chỉ còn một dấu nữa thôi là sẽ được tặng một coupon miễn phí, nhớ cả chuyện mình vừa mua một lố giấy vệ sinh và bột giặt. Đấy, toàn những chuyện vớ vẩn như thế thôi.

❖ ❖ ❖

Nhưng rồi nỗi buồn từ từ lan tỏa trong tôi.

Tôi mới 30 tuổi, ừ thì đúng là sống lâu hơn Jimi Hendrix và Basquiat thật, nhưng tôi vẫn có cảm giác còn nhiều việc tôi chưa làm, những cống hiến cho thế gian mà chỉ mình tôi đảm đương được. Nhất định có những việc như thế.

Nhưng rốt cuộc tôi chẳng nghĩ ra là việc gì, chỉ lững thững bước đi, đến nhà ga thì bắt gặp hai thanh niên đang ôm ghi ta thùng gân cổ hát.

Rồi một ngày kia đời người chăm dứt,

Trước khi thời khắc ấy đến,

Hãy làm những việc mình muốn, làm đi, làm cho kỳ hết

Rồi chào đón ngày mai.

Lũ ngốc! Trí tưởng tượng nghèo nàn đến thế là cùng. Cứ bám lấy cửa ga mà hát hò cả đời đi.

Tôi bỗng tức tối không biết làm sao cho thỏa, thành ra đứng đấy khá lâu mới chậm rãi mò về nhà. Tôi leo lên bậc cầu thang cũ kĩ kêu cót két. Lúc mở cánh cửa ọp ẹp, nhìn thấy căn hộ chật hẹp, cuối cùng tôi cũng bị nhấn chìm trong cơn tuyệt vọng. Đúng theo nghĩa đen của cụm từ “trước mắt tối sầm”, tôi ngất lịm đi.

❖ ❖ ❖

Cứ thế chẳng biết lâu hay chóng, tôi tỉnh dậy ở tiền sảnh.

Một cục tròn vo đan xen ba màu trắng, đen, xám xuất hiện trước mắt tôi. Cục tròn ấy kêu “meo” một tiếng, ra là con mèo.

Con mèo yêu của tôi đấy. Chúng tôi sống cùng nhau đã bốn năm rồi.

Con mèo lại gần tôi. Nó “meo” một tiếng đây lo lắng. Tạm thời mình chưa chết. Tôi cử động thân thể. Cơn sốt vẫn chưa tan, đầu đau như búa bổ. Cái chết cứ như hiển hiện trước mắt.

“Xin chào!” Giọng nói tươi vui thái quá từ trong nhà vọng ra.

Tôi thử ngó vào, liền thấy mình ở đó.

Không, tôi đang đứng đây kia mà! Nói đúng ra là một người khác có nhân dạng giống tôi ở đó.

Tôi nghĩ ngay đến “doppelganger1”. Từ ấy được viết trong một cuốn sách tôi đọc dạo trước. Một bản ngã khác xuất hiện lúc mình sắp chết. Rốt cuộc đầu tôi đang bị ảo giác hay người ta đến đón tôi đi thật? Dù sắp ngất đến nơi nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn trụ lại. Và giờ đây tôi quyết định thẳng thắn đối mặt với tình huống này.

“Ơ… Anh là ai thế?”

“Ngươi nghĩ ta là ai?”

“Ừm… Thần chết?”

“Suýt đúng!”

“Suýt?”

“Ta, là ác quỷ!”

“Ác quỷ á?”

“Phải, ác quỷ!”

Tóm lại, ác quỷ đã đến, như đúng rồi.

Bạn đã bao giờ nhìn thấy “ác quỷ” chưa?

Tôi thì thấy rồi đấy.

Ác quỷ chân chính có khuôn mặt không hề đen sì, cũng không có chiếc đuôi nhọn, và tuyệt đối không cầm đinh ba. Ác quỷ có hình hài giống như ta. Chân diện mục của kẻ song trùng chính là ác quỷ!

Đây là một tình huống mà ta khó lòng chấp nhận. Nhưng tạm thời tôi quyết định chấp nhận tên ác quỷ bộ dạng vui tươi này.

Soi kĩ thì thấy mặt mũi và thân hình chúng tôi giống nhau hoàn toàn, nhưng phong cách thời trang của ác quỷ lại khác hẳn. Tôi cơ bản chỉ mặc đồ đen trắng. Quần đen, sơ mi trắng, cardigan đen, tôi là người đàn ông đơn điệu như thế đấy. Từ xưa mẹ vẫn mắng suốt, “Toàn mua quần áo giống nhau thôi!” Nhưng đến lúc tự mình ý thức được, tôi đã lại mua toàn những bộ quần áo y xì đúc rồi.

Trong khi đó, ác quỷ ăn vận rất lòe loẹt. Hắn mặc quần đùi, sơ mi Aloha2 nền vàng có hình cây dừa và xe hơi Mỹ, trên đầu cài kính râm. Ngoài trời còn khá lạnh, nhưng từ đầu đến chân hắn thảy đều toát ra hương vị mùa hè.

Nỗi buồn bực trong tôi đã dâng cao đến mức không bút nào tả xiết, ác quỷ nhơn nhơn bắt chuyện.

“Vậy ngươi định thế nào?”

“Hả?”

“Ngươi chỉ sống được vài ngày nữa còn gì.”

“À, chuyện đấy hả…”

“Ngươi định làm gì?”

Tôi định lập một bản danh sách ‘Mười điều muốn làm trước khi chết’.”

“Chắc là bắt chước bộ phim kia hả?”

“À, ừ.”

“Cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn làm?”

“Có vẻ không ổn nhỉ…”

“Không không. Mọi người vẫn thường như thế. Mong được thực hiện hết những việc muốn làm trước khi chết, những việc chỉ làm một lần trong đời… không có lần thứ hai!” Ác quỷ vô duyên cười rống lên.

“Đâu phải chuyện đáng cười…”

“À ừ, đúng nhỉ. Chính thế đấy! Nói chung là phải thử. Mau lập bản danh sách ấy thôi!”

Thế nên sau đó, tôi quyết định lập danh sách “Mười điều muốn làm trước khi chết” lên giấy A4.

Dù vậy, kể cả khi sắp chết đến nơi, tôi vẫn không hiểu mình phải làm những gì. Tôi thấy buồn, hoang mang và ngu ngốc, vừa nghĩ ngợi rối rắm vừa viết.

Cuối cùng, tôi cũng hoàn tất danh sách “Mười điều muốn làm trước khi chết”, sau khi trao đổi với ác quỷ đang ngó nghiêng bên cạnh và chịu đựng con mèo yêu dấu giày xéo không biết bao nhiêu lần lên trang giấy (giống như mọi con mèo khác trên đời này, con mèo của tôi vô cùng si mê giấy).

❖ ❖ ❖

1. Nhảy dù từ máy bay phản lực

2. Leo lên đỉnh Everest

3. Phóng Ferrari trên xa lộ

4. Nếm thử Mãn Hán Toàn Tịch 3

5. Lái Gundam

6. Gào lên tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới

7. Hẹn hò với Nausicaä 4

8. Nơi góc phố va vào một người đẹp đang cầm cốc cà phê, từ đó nảy sinh tình yêu

9. Gặp mưa to, tìm chỗ trú, tình cờ tái ngộ đàn chị mình từng yêu đơn phương ngày trước

10. Muốn được yêu

❖ ❖ ❖

“Trời đất, cái gì thế này!”

“À, ừm.”

“Có còn là học sinh cấp hai đâu. Đến ta còn phải cảm thấy xấu hổ thay. Không thể nào!”

“Xin lỗi…”

“Chẳng hạn mục số 6, rõ ràng ngươi đang giỡn phải không?”

“Ừ nhỉ.”

“Không thể nào!”

Thảm thương thật. Kết quả của một hồi chật vật suy nghĩ lại thành ra thế này. Chẳng hiểu có phải tôi tưởng tượng hay không, mà đến cả mèo yêu cũng tỏ vẻ kỳ thị, không thèm lại gần tôi.

Chờ tôi bình tĩnh lại, ác quỷ vỗ vai tôi bộp bộp và nói.

“Ừm, trước mắt hãy bắt đầu từ vụ nhảy dù số 1 đã! Rút tiền tiết kiệm rồi tới sân bay thôi!!!”

Thế là hai tiếng sau, tôi đã trèo lên một chiếc máy bay phản lực, ở cách mặt đất 3000 mét.

“Mau nhảy đi nào!”

Nghe ác quỷ vui vẻ giục giã, tôi bắt đầu quăng mình ra bầu trời.

Đúng! Đây chính là ước mơ của tôi. Trời xanh trải rộng trước mắt. Biển mây cuồn cuộn hùng vĩ. Đường chân trời kéo dài vô tận. Lúc nhìn trái đất từ trên cao, mọi giá trị quan đều đảo ngược, quên hết những chuyện vụn vặt thường ngày, hưởng thụ niềm vui sướng được sinh ra và sống trên trái đất này.

Những điều như thế đã được viết ở đâu đó thì phải.

Nhưng làm gì có chuyện như vậy.

Ngay trước khi nhảy, tôi đã thấy ngán đến tận cổ. Vừa lạnh, vừa cao, vừa đáng sợ. Tại sao người ta thích làm việc này nhỉ? Mình mà lại muốn làm việc này sao? Trong lúc nhảy, tôi mơ màng với những băn khoăn ấy, và lại “trước mắt tối sầm”.

❖ ❖ ❖

Lần này tỉnh dậy trên giường, trong căn hộ của mình.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng “meo”. Nhúc nhắc thân thể thì vẫn không có gì thay đổi, đầu óc ong ong. Đấy chỉ là một giấc mơ thôi à?

“Tha cho ta đi mà!”

Aloha (từ giờ tôi quyết định thầm gọi ác quỷ như thế) đã ở bên tôi tự lúc nào.

“Làm phiền anh rồi.”

“Ngươi suýt chết đấy nhé… Mà dù sao cũng sắp chết đến nơi rồi!”

Aloha lại cười một mình.

Tôi im lặng, ôm lấy con mèo. Nó thật ấm, thật mềm, sờ rất sướng tay. Bình thường tôi không để ý nhiều, cứ thích thì ôm nó thôi, nhưng đến lúc này mới sâu sắc cảm nhận được rằng đây cũng là một sinh mệnh.

“‘Những việc muốn làm trước khi chết’ nghe vớ vẩn nhỉ.”

“Vậy sao?”

“Thực ra chẳng có đến mười điều. Kể cả có đi chăng nữa cũng toàn chuyện nhảm nhí.”

“Ừm, có thể cho là như thế.”

“Còn anh thì sao?”

“Ta ư?”

“Sao anh tới đây? Tóm lại anh tới để làm gì?”

Ngay tức khắc, nét mặt rạng rỡ trước giờ của Aloha biến thành một nụ cười quái dị.

“Ngươi muốn biết à? Để ta nói cho ngươi nghe nhé.”

“Khoan, khoan đã.”

Aloha thay đổi thái độ đột ngột làm tôi bất ngờ và hơi nao núng. Tôi bỗng có linh tính chẳng lành. Lúc này mình phải thận trọng. Bản năng trong tôi gào lên.

“Sao thế?” Aloha dò hỏi.

Tôi chầm chậm hít thở sâu, chuẩn bị tâm lý. Không sao. Chỉ hỏi chuyện thôi chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.

“Không, không sao cả. Anh cứ nói đi.”

“Thực ra… Ngày mai, ngươi sẽ chết.”

“Hả?!”

“Ngày mai ngươi sẽ chết. Ta đến đây là để nói cho ngươi biết điều này.”

Tôi tuyệt vọng. Suốt cuộc đời tôi đã nản chí không ít lần, nhưng đến bây giờ mới thực sự thấm thía thế nào là tuyệt vọng. Đó là cảm giác bất lực tuyệt đối đến mức đáng ngạc nhiên.

Nhìn vẻ ngẩn ngơ không thốt nên lời của tôi, Aloha vui vẻ nói.

“Đừng vội chán nản! Ta có một cơ hội lớn dành cho ngươi đây!”

“Cơ hội lớn…?”

“Chẳng lẽ ngươi định cứ thế mà chết hay sao?”

“Không, tôi muốn sống chứ, nếu được.”

Chầm chậm một khắc, Aloha lập tức tiếp lời.

“Có một cách.”

“Cách?”

Gọi là phép thuật được không nhỉ, phép thuật có thể kéo dài sinh mệnh của ngươi.

“Thật ư?”

“Thế nhưng có một điều kiện. Trong thế giới này, có một nguyên tắc chúng ta bắt buộc phải theo.”

“Đó là?”

“Được thứ này phải mất thứ khác.

“Vậy… Tôi phải làm gì?”

“Không phải chuyện quá khó khăn. Chỉ cần thực hiện một giao dịch đơn giản.

“Giao dịch?”

“Chính vậy.”

“Giao dịch thế nào?”

“Xóa khỏi thế giới này một thứ, đổi lại ngươi sẽ sống thêm một ngày.”

Gì, làm sao mà tin được!

Dù sắp chết đến nơi nhưng đầu óc tôi đâu điên đến mức ấy. Đây là cái người ta vẫn gọi là “lời thì thầm của quý” đấy hả? Nghe dễ dàng quá vậy! Trước hết, Aloha này có quyền gì mà can thiệp được vào số phận chứ?

“Ngươi đang thắc mắc ta có quyền gì, đúng không?”

“Hả? Không không…

Hắn thật là ác quỷ ư? Có thể nhìn thấu người khác sao?

Nhìn thấu người khác là chuyện giản đơn. Vì ta là ác quỷ mà! ”

“Ừm…”

Tôi giữ yên lặng, Aloha bèn quay về vẻ vui tươi lúc trước.

“Khủng khiếp nhỉ! Ngạc nhiên chưa? Ngạc nhiên lắm đúng không? Trời, nói chuyện nghiêm túc mệt quá đi à! Như thế đâu phải là ta!”

“Sao bỗng dưng…”

“À, vì là chuyện nghiêm túc nên ta nghĩ mình nên nói bằng thái độ ‘ác quỷ’ một chút. Ta vốn là ác quỷ mà!”

“Làm ơn dừng lại đi, thật đấy.”

“Ngươi tưởng mình sắp chết thật à? Đùa đó, nhưng giao dịch này là thật!”

“Thật á?”

“Để ta kể cho ngươi nghe tại sao lại có giao dịch này, vì ngươi chẳng chịu tin gì cả!”

Aloha bắt đầu câu chuyện.

“Ngươi có biết Sáng thế ký không?”

“ Kinh thánh á? Biết, nhưng tôi chưa đọc bao giờ.”

“Thế à… Nếu ngươi đọc rồi thì ta có thế giải thích nhanh hơn.”

“Xin lỗi.”

“Thôi được, để tiết kiệm thời gian, ta sẽ cắt nghĩa ngay đây! Chúa tạo ra thế giới này trong bảy ngày.”

“Ồ…”

“Ngươi không tin ư? Là thật đấy. Vì ác quỷ ta đây đã ở bên cạnh, tận mắt chứng kiến.”

Một sự kiện tầm cỡ! Mặc dù rất căng thẳng, tôi vẫn im lặng lắng nghe.

“Ngày thứ nhất, thế giới chìm trong bóng tối. Chúa tạo nên ánh sáng, từ ấy sinh ra ngày và đêm.”

Sinh ra… Tôi nghĩ bụng, có phải là thứ gì đâu mà sinh ra được.

“Ngày thứ hai, Chúa tạo nên bầu trời. Ngày thứ ba tạo mặt đất. Trời đất hình thành, biển xuất hiện, cây cối đâm chồi nảy lộc.”

“Hoành tráng thật!”

“Đúng thế! Rồi ngày thứ tư là mặt trời, mặt trăng, các vì sao. Và như thế, vũ trụ ra đời. Tiếp đó, ngày thứ năm đến lượt cá và chim, ngày thứ sáu súc vật và muông thú. Cuối cùng, Chúa tạo ra một sinh vật giống với bản thân mình là ‘con người’. Đó chính là sự xuất hiện của loài người!”

“Tóm lại là trời đất hình thành, vũ trụ ra đời, loài người xuất hiện nhỉ.”

“Nhà ngươi tổng kết được lắm!”

“Còn ngày thứ bảy?”

“Là ngày nghỉ! Chúa cũng phải nghi chứ!”

“Đó là Chủ nhật đúng không?”

“Đoán hay lắm! Đúng như vậy. Nghe khủng khiếp không? Mọi sự hoàn thành chỉ trong vỏn vẹn bảy ngày. Chúa giỏi kinh! Ta kính trọng người vô cùng!”

Tôi cảm giác đó là đối tượng còn vượt quá cả ngưỡng kính trọng ấy chứ… Cứ nghe tiếp xem sao.

“Con người đầu tiên được tạo ra là nam giới, tên Adam. Nhưng chỉ có mình Adam thôi thì thật cô đơn, Chúa bèn tạo thêm một người đàn bà tên Eva từ xương sườn của người đàn ông. Thấy hai người này sinh sống ung dung an phận quá, ta xin phép Chúa trời thử xúi họ ăn trái táo xem có được không.”

“Trái táo?”

“Ừ, Adam và Eva có thể ăn bất cứ thứ gì hay làm bất cứ điều gì trong khu vườn Eden mà họ sống. Hơn thế nữa, họ còn trường sinh bất lão. Duy có một điều hai người bọn họ không được phép làm, đó chính là ăn trái táo trên Cây Biết Thiện Ác.”

“Ra vậy.”

“Nhưng sau khi bị ta xúi giục thì bọn họ đã ăn nó!”

“Xấu tính thật. Đúng là ác quỷ.”

“Ừ! Vì thế mà Adam và Eva bị tống cổ khỏi Vườn Địa đàng, con người không còn trường sinh bất lão, một lịch sử chiến tranh và cướp bóc phi lý bắt đầu.”

“Tệ thật…”

“Không đến mức ấy đâu. Giữa chừng, Chúa đã gửi con trai mình là Jesus xuống trái đất, nhưng cũng không thể khiến loài người thức tỉnh, và kết cục là Jesus bị giết…”

“Chuyện đó thì tôi biết.”

“Sau đó, dần dần, con người bừa bãi tạo ra nhiều thứ không cần biết là cần thiết hay không, chẳng hề có giới hạn.”

“Ra vậy.”

“Và ta lại xin phép Chúa cho xuống trái đất, để ta bắt con người phải tự quyết định xem cái gì cần thiết, cái gì không. Ta đã giao hẹn với Chúa rồi. Nếu con người xóa đi một thứ thì đổi lại sẽ thêm một ngày sống vào đường sinh mệnh. Thế nên ta có quyền hạn đó. Ta đi tìm kiếm đối tượng giao dịch, đến nay đã giao dịch với rất nhiều người rồi. Thực sự rất nhiều luôn. Nhân tiện, ngươi là người thứ 108 đấy!”

“Thứ 108?”

“Phải! Không nhiều như ngươi nghĩ, phải không? Chỉ 108 người trên thế giới thôi. Thế nên ngươi là anh chàng may mắn! Chỉ cần xóa bỏ một thứ khỏi thế gian này, ngươi sẽ sống thêm một ngày. Chẳng hay sao?”

Lời đề nghị đường đột đã khiến tôi rối trí. Nghe cứ ngớ ngẩn như một chiến dịch quảng cáo trên chương trình truyền hình vậy. Đời nào được sống dễ thế, lại còn nhờ một tên trông tưng tửng nhường này. Mà tin hay không thì cũng kệ, tóm lại là cứ thử đi đã. Dù sao cũng phải chết, chẳng còn gì để sợ hay mất cả.

Và tôi tổng kết tình hình một lần nữa.

Chỉ cần xóa bỏ một thứ khỏi thế gian này là tôi có thêm một ngày để sống. Xóa ba mươi thứ là được một tháng, 365 thứ là được một năm.

Giao dịch gì mà đơn giản quá. Thế giới tràn ngập những thứ vớ vẩn và rác rưởi. Rau mùi tây trên trứng cuộn cơm chiên, giấy ăn phát trước cổng nhà ga, hạt dưa hấu kẹp trong quyển hướng dẫn sử dụng đồ điện gia dụng dày cộp. Thử nghĩ một chút thôi đã kể ra được hàng tá thứ không cần thiết. Nếu suy nghĩ cho hẳn hoi dễ phải đến một triệu, hai triệu thứ mình muốn nó biến mất cho rồi.

Giả dụ tôi sống đến bảy mươi tuổi, thì nghĩa là còn bốn mươi năm nữa.

Vậy chỉ cần xóa bỏ 14.600 thứ là ổn. Nếu xóa nhiều hơn thì còn sống được đến một trăm, hai trăm năm ấy chứ.

Đúng như lời Aloha nói, con người hàng chục ngàn năm nay đã tạo ra đầy rẫy thứ rác rưởi. Xóa bớt chúng đi chẳng phiền hà đến ai, ngược lại thế giới còn trở nên đơn giản. Ắt hẳn mọi người đều sẽ biết ơn tôi.

Cái nghề bưu tá của tôi cũng đang dần mai một. Mười năm sau chắc nó chẳng còn nữa. Nhưng nghĩ cho kĩ thì đây thứ tràn ngập trong thế giới này đều đang nằm sát lằn ranh “có cũng được, không cũng xong ấy. Chưa biết chừng chính con người là một trong số đó, và kết cục cũng như vậy mà thôi. Nơi chúng ta đang sống là một thế giới vô nghĩa nhảm nhí như thế đấy.

“Được, tôi sẽ xóa. Xin hãy kéo dài mạng sống cho tôi.”

Tôi chấp nhận giao dịch. Mỗi khi quyết định được thứ để xóa đi, Chẳng hiểu sao dũng khí lại trào dâng trong lòng.

“Ồ! Cuối cùng cũng vào nhịp rồi đây!

Aloha vui sướng ra mặt.

“‘Vào nhịp’ gì chứ… Thôi kệ đi. Xóa gì trước bây giờ nhỉ? Ừm, vậy đầu tiên là… vết ố trên tường!”

“…”

“Bụi trên giá sách!”

“…”

Nấm mốc trên gạch lát bồn tắm!”

“Ê này! Ta có phải là ông già lao công đâu hả! Đừng có mà giỡn với ác quỷ nhé!”

“Không được à?”

“Chứ còn gì nữa! Xoá cái gì là do ta quyết!”

“Quyết như thế nào?

“Còn hỏi thế nào… Tùy hứng đấy!”

“Tùy hứng?”

“Ừ, cứ quyết vậy đi…”

Nói đoạn Aloha nhìn dáo dác quanh phòng.

Xin hãy tha cho mô hình kia, cũng đừng là đôi giày thể thao số lượng giới hạn đó nhé. Lòng tôi thấp thỏm van nài, mát bám sát ánh nhìn của Aloha.

Song, nghĩ lại thì thứ được trao đổi là sinh mệnh cơ mà. Một cuộc giao dịch hàng thật giá thật với ác quỷ làm sao có thể đơn giản cho được. Mặt trời? Hay mặt trăng? Là đại dương hay đất liền? Những thứ bự chảng như vậy cũng biến mất được à?

Khi tôi bắt đầu phát hiện tính nghiêm trọng cua vấn đề thì ánh mắt Aloha dừng lại trên bàn.

“Đây là cái gì?”

Aloha cầm chiếc hộp nhỏ lên lắc lắc, âm thanh lịch kịch phát ra.

“À, đó là… Núi Nấm.”

“Nấm?”

“Không phải ‘nấm’, mà là Núi Nấm.”

Aloha hình như không hiểu lắm, hắn nghiêng đầu tư lự.

“Cái kia thì sao?”

Hắn cầm chiếc hộp tương tự ở ngay bên cạnh lắc lắc, lại có tiếng lịch kịch.

“Đó là Làng Măng5.”

“Là măng hả?”

“Không phải ‘măng’, là Làng Măng.”

“Ta không hiểu gì hết!”

“Xin lỗi, thật ra những thứ này là sô cô la.

“Sô cô la?"

“Ừ, sô cô la.”

Núi Nấm và Làng Măng, chúng đều là quà tôi rút thăm trúng thưởng ở trung tâm thương mại mấy ngày trước, mang về rồi cứ đặt trên bàn. Ngẫm lại thì tạo hình của hai loại sô cô la này cũng hơi kỳ quái. Chẳng trách ác quỷ cảm thấy khó hiểu.

“Ra vậy. Ta từng nghe nói người Nhật rất thích số cô la, hoá ra thích đến mức độ này. Nói đi cũng phải nói lại, lại là nấm và măng chứ?”

“Ờ nhỉ… Kỳ thực trước đây tôi chưa từng nghĩ tới điều này.”

“Vậy khiến sô cô la biến mất nhé!

“Hả?”

“Thì là khiến cho toàn bộ sô cô la trên thế gian này biến mất đó!”

“Quyết định tùy tiện như vậy cũng được sao?”

“Vì là thứ đầu tiên mà.”

❖ ❖ ❖

Nếu thế gian này chẳng còn sô cô la…

Nó sẽ thay đổi thế nào nhỉ? Tôi miên man suy nghĩ. Những quốc gia nghiện sô cô la sẽ mất cả ngày thở dài thườn thượt, kêu gào, chìm trong đau thương, còn bị hạ đường huyết, phải sống một cuộc đời tuyệt vọng.

Trong khi đó, “Hội những nạn nhân ngày 14 tháng Hai” nhất định sẽ hoan hô nhiệt liệt. Các công ty sản xuất sô cô la thật xảo quyệt khi sáng tạo ra ngày Valentine, đến nay không biết đã có bao nhiêu chàng trai (tính cả tôi) phải nếm trải ngày lễ đáng ghét này trong đau khổ rồi.

Khi sô cô la biến khỏi thế giới, hẳn là marshmallow và caramel sẽ ngư ông đắc lợi nhỉ? Mà không, hai thứ này làm gì có cửa. Rồi nhân loại sẽ sáng tạo ra một thứ kẹo mới thay thế sô cô la thôi.

Nghĩ đến đây, tôi chợt phát hiện ra ham muốn của con người đối với ăn uống quả là mãnh liệt vô cùng.

Ở kế bên, mèo yêu của tôi đang ăn cơm mèo . Khỏi cần nói, mèo tất nhiên phải ăn thức ăn dành cho mèo rồi. Nhưng con người thì khác. Họ đoi với sự ăn vô cùng kén chọn.

Chỉ có loài người mới bỏ công chế biến, nêm nếm gia vị trang trí, bày biện món ăn sao cho đẹp mắt. Nhất la cái món sô cô la ấy. Nào là nhét hạt hạnh nhân vào trong, nào là phủ lên bánh kem, còn làm thành hình nấm, hình măng nữa chứ. Sô cô la đã khơi gợi nguồn cảm hứng sáng tạo của con người. Mà cũng chính ham muốn đối với chuyện ăn uống đã thúc đẩy loài người tiến hóa.

Nhưng tôi vẫn thấy may mắn.

Trên đời này, hẳn là chẳng có tên nào ngốc nghếch đến mức nói rằng, “Ngày hôm nay, tôi sẽ vì sô cô la mà từ bỏ mạng sống!” Có thể dùng sô cô la đổi lấy sinh mệnh là một điều đáng mừng. Những thứ tầm thường như thế nhiều khôn kể xiết. Chỉ cần lần lượt cho chúng biến mất, tuổi thọ của tôi sẽ theo đó kéo dài.

Khi tôi bắt đầu khấp khởi hi vọng vào cuộc giao dịch với ác quỷ thì Aloha lên tiếng.

“Cái này ngon không?”

Aloha nhìn hết Núi Nấm đến Làng Măng.

“Cũng tàm tạm.” Tôi đáp.

“Thế à…”

“Anh chưa ăn bao giờ à?”

“Chưa.”

“Thì mời anh nếm thử.”

“Không thức ăn của con người không hợp khẩu vị ta. Nói sao nhỉ… mùi vị của chúng hơi…”

“À…”

Tôi thắc mắc bình thường ác quỷ ăn gì, nhưng cố kìm lòng để không hỏi. Hình như Aloha đã bị đánh bại bởi sự hiếu kỳ. Hắn cầm một viên Núi Nấm lên mũi ngửi, nhìn tới nhìn lui, ngửi một lần nữa, rồi rụt rè đưa lên mép. Sau cùng, hắn nhắm tịt mắt lại, bỏ sô cô la vào mồm.

Yên lặng. Trong căn phòng chỉ còn tiếng nhai rôm rốp.

“Anh thấy sao?”

Tôi dè dặt hỏi. Aloha vẫn nhắm nghiền mắt, không nói lời nào.

“Sao vậy?”

“Hừm…”

“Anh không sao đấy chứ?”

“Hừm…”

“Tôi gọi xe cứu thương nhé?”

“Hừm… Siêu ngon!”

“Hả?”

“Trời ạ! Cái này quá ngon! Cực phẩm ngon lành luôn ấy! Ngươi thực sự muốn nó biến mất hả? Chà, hơi đáng tiếc đó nhé…”

“Anh là người muốn nó biến mất mà.”

“Ừ, đúng thế thật. Ái chà, bậy rồi, không ngờ lại ngon đến vậy, thật quá đáng tiếc! ”

“Nhưng nếu nó không biến mất thì tôi sẽ phải chết, đúng chứ?”

“Chính xác.”

“Vậy làm cho nó biến mất đi.”

“Đây là quyết định cuối cùng của ngươi?”

Aloha cau mày, vẻ mặt khổ sở.

“Đú… đúng thế.”

Tuy nhìn hắn có chút tội nghiệp, nhưng tôi vẫn trả lời như vậy.

“Thế thì, lần cuối cùng!” Aloha đột nhiên hét lên.

“Là, là sao cơ?”

‘Ta ăn một viên nữa được không?”

Aloha mặt dày nài ni, hai mắt rưng rưng. Đủ thấy hắn thích sô cô la tới mức nào. Hắn còn lén tôi tôi bốc thêm hai, ba miếng nữa cho vào mồm, chậm rãi thưởng thức một hồi rồi mới lên tiếng. „

“Ta cho rằng… thứ này không nên biến mất.

“Hả?”

“Không thể để một thứ ngon như vậy biến mất được!”

“Nhưng…”

Nói thì đơn giản lắm, nhưng đây là vấn đề sống mái đấy ông ạ!

Vốn dĩ tôi đã phần nào chấp nhận được sự thật à mình sắp chết, song nghĩ đến việc sinh mệnh có thể kéo dài thêm một chút thì tôi lại nhen nhóm hi vọng. Tôi từng tự nhủ với mình là có chết cũng phải chết dứt khoát, tâm bình khí hòa, ra đi thanh thản. Tôi cho rằng bản thân có thể làm được như vậy. Thế mà tới thời điểm cận kề tôi lại như người chết đuối vớ được cọc (ác quỷ), và rồi phát hiện ra bản chất xấu xa của nhân loại nơi chính bản thân mình.

“Không thể như vậy được.” Không nén nổi, tôi van vỉ.

“Ồ? Ngươi bắt đầu sợ chết rồi hả?”

“Cái đó là… đương nhiên thôi! Chẳng lẽ tôi muốn cái gì biến mất hay không còn phải phụ thuộc vào sở thích sở ghét cá nhân của anh nữa à?”

“Đúng vậy. Ta là ác quỷ mà.”

Tên này thật vô lý hết sức. Thấy tôi làm thinh, Aloha vội tiếp lời.

“Được rồi, được rồi, đừng mất tinh thần như vậy! Ta sẽ lập tức thay bằng cái khác.”

Nói xong, hắn dùng tốc độ kinh người quét mắt khắp căn hộ. Rõ ràng là đang tìm cách xí xóa sai sót của bản thân.

Tính tình tên ác quỷ này có vẻ trẻ con quá. Tôi lạnh nhạt nhìn Aloha, đúng lúc đó chuông điện thoại réo vang. Bưu điện gọi tới. Liếc nhìn đồng hồ báo thức, tôi mới biết đã trễ giờ làm. Người gọi là cấp trên của tôi, tuy anh vẫn gắt “Đi muộn à cậu kia?” nhưng vì hôm qua tôi cảm thấy không khỏe và xin nghỉ sớm đi khám nên anh ấy có chút lo lắng.

“Không sao. Không có gì nghiêm trọng cả, nhưng cơ thể em bị suy nhược nhẹ, em xin nghỉ chừng một tuần được không?”

“Cái đó…”

“Hả?”

“Chọn nó đi.”

Tôi chợt nhận ra Aloha đang chỉ vào điện thoại di động của tôi.

“Cái này hình như không cần thiết.”

“Hả? Anh nói điện thoại sao?”

“Đúng vậy. Hãy để cho nó biến mất.” Aloha nở nụ cười. “Sao hả? Có muốn hi sinh điện thoại để được sống thêm một ngày không?”

Nếu thế gian này chẳng còn điện thoại…

Tôi sẽ được gì, và mất gì?

Nhưng tôi chưa kịp phát huy trí tưởng tượng thì Aloha đã lù lù sáp lại gần.

“Thế nào? Quyết định chưa?

“Ơ?”

Tôi cần nhắc. Hừm, dùng điện thoại để dõi thêm một ngày được sống, điều này có đáng hay không?

“Không quyết định nhanh là ta đi à.

“Ấy ấy, chờ một chút!”

“Hai mươi giây… Mười lăm giây… Mười giây, chín, tám, bảy…”

“Đừng có làm như đang đếm ngược thời gian cho một nước cờ vậy chứ! Được, chọn nó đi! Hãy khiến nó biến mất!”

Tôi trả lời. Tuy rằng không thể dự đoán được tương lai sắp tới, nhưng bây giờ cũng chẳng phải lúc để do dự. Sinh mệnh và điện thoại, đương nhiên sinh mệnh phải được ưu tiên rồi.

“Đây là quyết định cuối cùng của ngươi?” Aloha hỏi bằng giọng sang sảng.

“Đú… đúng thế.” Còn tôi thì rụt rè trả lời.

“Vậy làm cho nó biến mất thôi

“Ấy!”

“Gì thế?

Tôi chưa gọi điện cho cha.

Mẹ mất đã bốn năm rồi. Kể từ đó, tôi không hề liên lạc với cha lấy một lần, đừng nói tới gặp mặt. Ông đang kinh doanh một tiệm đồng hồ ở thị trấn bên cạnh để kiếm sống, nhưng tôi vẫn chưa từng tính đến chuyện ghé thăm. Thiết nghĩ, biết bản thân sắp chết mà không liên lạc với cha thì cũng thật không phải.

Có lẽ Aloha đã nhận ra sự chần chừ của tôi, hắn cười gian.

“Ta hiểu. Mọi người đều như thế cả. Đến khi phải quyết định triệt tiêu thứ gì thì lại nghĩ ngợi linh tinh lang tang. Đã vậy, ta sẽ tặng kèm cho ngươi một ưu đãi độc nhất vô nhị.”

“Ưu đãi?”

“Ừ. Đó chính là, trước khi một vật biến mất, ngươi được phép sử dụng lần cuối.”

“Ra là thế.”

“Cho nên ngươi có thể gọi cú điện thoại cuối cùng, cho ai cũng được.”

Nghe xong, tôi lại bắt đầu phiền não. Theo lý mà nói thì tôi phải gọi cho cha, nhưng nhớ tới gương mặt của ông, tôi không khỏi liên tưởng đến chuyện xảy ra bốn năm trước. Tới lúc này tôi còn có thể nói với cha điều gì?

Tôi quyết định không gọi cho cha nữa.

Vậy thì là ai đây? Người cuối cùng tôi gọi điện thoại cho ấy?

K, cậu bạn thân từ tấm bé của tôi?

Cậu ta cũng là một gã hay ho. Chúng tôi thường rủ nhau đi chơi mỗi khi có thời gian, mà từ lúc biết cậu ta chưa bao giờ hai thằng nói đến những chuyện không vui.

Nếu như đột nhiên thông báo “Tớ sắp chết” hoặc “Điện thoại sắp biến mất rồi, đây là cuộc gọi cuối cùng đấy”, cậu ta nhất định cho rằng đầu óc tôi có vấn đề.

“Trò đùa ở đâu ra vậy?”

Không thể để cậu ta phung phí cuộc gọi cuối cùng quý giá này bằng những câu hỏi triền miên như thế được.

Phương án gọi cho K lập tức bị bác bỏ!

À, hay là gọi cho đàn anh W ở chỗ làm nhỉ?

Bất kể vấn đề nằm ở công việc hay tình cảm, anh ấy đều đặt mình vào tình cảnh của tôi để lắng nghe, giống như một người anh trai chốn công sở vậy.

Thế nhưng đang giờ hành chính, tự dưng gọi điện làm phiền anh ấy.

Tới giờ phút này mà còn khách sáo được thì đủ thấy đàn anh đó không phải đối tượng thích hợp cho cú điện thoại cuối cùng của tôi. Ngẫm lại thì tôi cũng chưa từng thảo luận với anh ấy chuyện gì đặc biệt quan trọng. Chỉ khi đã ngà ngà say (tửu lượng của tôi rất kém, một cốc bia là chếnh choáng rồi), đầu óc chẳng còn minh mẫn nên mới cho rằng mình đã tâm sự với anh W nhiều điều to tát. Tôi ngờ rằng chưa lần nào anh ấy nói trúng trọng tâm vấn đề. Bản thân tưởng rằng mình đã thổ lộ những chuyện gan ruột, nhưng kỳ thực chúng tôi chưa một lần trải lòng với nhau.

Ôi ôi ôi…

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng còn gặp phải tình huống này.

Tôi xem lướt thật nhanh danh bạ điện thoại. Tên của bạn bè liên tiếp xuất hiện rồi lại nối đuôi nhau biến mất, tựa như tất cả những cái tên chỉ là những ký hiệu vô hồn. Danh bạ điện thoại của tôi bị chiếm đóng bởi vô số những con người mà tôi cho rằng có dây mơ rễ má với mình, nhưng thực chất lại chẳng hề liên quan.

Tình hình này rốt cuộc là sao đây? Vào chính lần cuối cùng trong đời, ngay cả một người đáng để gọi điện thoại cũng không có ư? Lẽ nào các mối giao thiệp của tôi mong manh đến vậy? Chết đến nơi mới nhận ra chân tướng, quả thật quá đau lòng!

Không muốn Aloha bắt gặp vẻ quẫn bách của mình, tôi rời khỏi phòng, ngồi bệt xuống bậc cầu thang.

Tay tôi siết chặt điện thoại, một dãy số bỗng hiện lên trong tâm trí. Là số điện thoại của người ấy. Tâm trí tôi đã quên, nhưng thân thể vẫn còn ghi khắc, bàn tay theo quán tính chậm rãi nhấn dãy số vốn không tồn tại trong danh bạ.

❖ ❖ ❖

Vài phút sau, tôi gọi điện xong và trở về phòng, Aloha đang trêu con mèo. Mà nói đúng hơn là cả hai đang ôm nhau lăn trên sàn nhà.

“A ha ha ha ha ha ha… Đừng mà ha ha ha ha!”

Không nói không rằng, tôi nhìn chằm chằm vào Aloha đang oằn mình như cá nác hoa.

Ba phút trôi qua.

“Á!”

Rốt cuộc cũng cảm nhận được tia nhìn lạnh lẽo của tôi, Aloha xấu hổ ngồi dậy. Hắn quay đầu lại đối diện tôi, nặn ra một biểu cảm thật ngầu, “Xong rồi hả?”

Giờ thì giả vờ nghiêm trang còn ích gì!

Tôi rất muốn vạch trần hắn, nhưng rốt cuộc lại thôi. Dù thế nào đi chăng nữa, tên này cũng là ác quỷ mà.

“Ừ, xong cả rồi.”

“Vậy thì cho nó biến mất thôi.

Aloha tươi cười, còn cố tình nháy mắt với tôi (nhưng dường như hắn không biết nháy, nên nhắm tịt hai mắt cùng một lúc).

Ngay lập tức tôi phát hiện điện thoại di động đang cầm trên tay không còn nữa.

“Ngày mai gặp lại nha.”

Ác quỷ ném lại một câu như thế, khi tôi ngẩng đầu lên thì hắn đã biến mất.

“Meo.”

Chỉ còn tiếng mèo kêu, trong căn phòng tĩnh lặng.

Tôi muốn đi gặp người ấy, người mà tôi gọi điện lúc nãy.

Tôi miên man nghĩ rồi thiếp đi khi nào không hay.

Kể từ lúc này, bảy ngày kỳ lạ của tôi chính thức bắt đầu.

❖ ❖ ❖

Kẻ song trùng, bản sao của một người đang sống. Trong văn hoá Đức, kẻ song trùng thường là điềm xấu vì nó có thể báo hiệu cái chết và bệnh tật.↩︎

Sơ mi họa tiết Hawaii, màu sắc tươi tắn.↩︎

Thực đơn tinh tuyển Trung Quốc, gồm 108 món đặc trưng của dân tộc Hán và dân tộc Mãn Châu.↩︎

Nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình Nausicaä - Công Chúa thung lũng Gió của đạo diễn Hayao Miyazaki.↩︎

Núi Nấm và Làng Măng là hai dòng sản phẩm bánh sô cô la khá được ưa chuộng của công ty Meiji.↩︎