← Quay lại trang sách

Thứ Ba Nếu thế gian này chẳng còn điện thoại

Bạn cùng nhà của tôi là mèo.

Nó không có tên.

À không, có chứ.

Tên nó là Bắp Cải.

Chắc bạn quên mất rồi, nên cho phép tôi nhắc lại lai lịch của nó một chút.

❖ ❖ ❖

Chuyện xảy ra vào hồi tôi 5 tuổi.

Vào một ngày mưa rả rích, mẹ bỗng nhặt về một chú mèo con.

Đi siêu thị về, mẹ thấy nó co ro bên vệ đường, toàn thân ướt lướt thướt, bèn mang về nhà. Khi ấy con mèo được đặt trong thùng carton đựng xà lách đặc sản tỉnh Nagano. Nhìn bộ dạng ướt như chuột lột, à không, ướt như “mèo hoang lột” của nó, mẹ vừa dùng khăn bông lau khô, vừa thuận miệng đặt tên, “Từ giờ gọi mày là Xà Lách nhé.”

❖ ❖ ❖

Có ai còn nhớ không?

Mẹ tôi vốn ghét động vật. Lúc đầu bà rất không muốn chạm vào Xà Lách, cho nên có một thời gian tôi phải giúp mẹ chăm sóc nó.

Rồi thì bệnh dị ứng mèo của mẹ tôi phát tác. Bà liên tục hắt hơi, nước mắt nước mũi giàn giụa suốt cả tháng trời. Dù vậy, bà vẫn không đem con mèo cho người khác.

“Bởi vì nó đã chọn mẹ.”

Mẹ tôi nói khi đang rửa gương mặt tèm lem nước mất nước mũi của mình.

Vào một ngày đẹp trời một tháng sau đó, cơn dị ứng bỗng dưng biến mất. Đây quả là một kỳ tích, hoặc có lẽ cơ địa đã thích nghi rồi cũng nên. Nói chung, đùng một cái, mẹ hoàn toàn được giải phóng khỏi hắt hơi, nước mắt và nước mũi.

Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, ngày hôm đó Xà Lách quấn quýt bên cạnh bà, một khắc cũng không rời.

“Có được thì phải có mất.”

Mẹ tôi bảo đó là chuyện đương nhiên. Nhưng con người luôn chỉ muốn đạt được, có ai muốn phải mất đi đâu. Tệ nhất là có người không chịu bỏ ra bất cứ thứ gì mà lại muốn nắm trong tay tất cả, như thế khác gì quân ăn cướp. Có người giành được, nhất định sẽ có người mất đi. Hạnh phúc của người này xây dựng trên bất hạnh của kẻ khác. Mẹ thường nói với tôi, đây là quy luật của thế gian.

❖ ❖ ❖

Xà Lách sống được mười một năm, bất hạnh thay nó mang trong mình một khối u nên ngày càng suy yếu và hom hem. Cuối cùng, nó hầu như nằm bất động cả buổi, rồi lẳng lặng lìa bỏ cõi đời.

Mẹ tôi thường ngày hoạt bát, thích nấu ăn, thích giặt giũ, hay nói cười là thế, vậy mà từ lúc mất Xà Lách, mẹ chẳng thiết làm gì, ru rú trong nhà khóc sướt mướt. Không còn cách nào khác, tôi phải phụ trách việc giặt giũ, đến bữa thì đưa mẹ tới những quán ăn gia đình để dùng cơm.

Có ai còn nhớ không? Thời gian đó, chúng tôi đã ghé qua hầu hết các quán ăn gia đình quanh vùng.

❖ ❖ ❖

Tròn một tháng trôi qua.

Ngày nọ, bỗng dưng mẹ lại ẵm về một chú mèo con. Như thể mọi chuyện cũ chưa từng xảy ra.

Con mèo này trông rất giống Xà Lách. Thân hình tròn vo, bộ lông đan xen ba màu trắng, xám, đen đẹp mắt. Bởi vì hai đứa thực sự quá giống nhau, nên chúng tôi gọi nó là Bắp Cải.

Trông thấy nó nằm cuộn mình thành một quả bóng, mẹ tôi cười bảo, “Quả thật giống y chang bắp cải này.” Đó là nụ cười đầu tiên của bà sau một tháng trời.

Nhìn gương mặt tươi cười của mẹ, tôi oà khóc.

Nói chính xác hơn phải là nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên má. Bởi vì có lúc dường như mẹ đã cách tôi rất xa, tôi lo lắng bất an, sợ rằng mẹ sẽ không trở về với mình nữa.

❖ ❖ ❖

Thế nhưng bốn năm trước, mẹ đã thực sự vĩnh viễn rời xa tôi.

“Chẳng biết có phải duyên phận hay không mà mẹ và Xà Lách lại mắc cùng một căn bệnh.”

Mẹ tôi cười.

Giống như Xà Lách, mẹ ngày càng gầy yếu. Khoảng thời gian cuối đời của bà hầu như đều trải qua trên giường bệnh, rồi lặng lẽ ra đi.

“Con hãy chăm sóc Bắp Cải nhé.”

Mẹ dặn tôi.

Ấy vậy mà, nằm mơ tôi cũng không ngờ tới, rốt cuộc mình lại ra đi trước Bắp Cải. Chắc là mẹ sẽ sốc lắm đây.

“Biết thế mẹ đã giao nó cho người khác trông nom rồi!”

Có thể còn nổi đóa lên nữa.

❖ ❖ ❖

Lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Thật hiếm khi tôi mơ về mẹ.

Bắp Cải bò đến gần, kêu “meo” một tiếng. Tôi ôm lấy nó, vuốt ve bộ lông xốp mềm. Tôi vẫn còn sống.

Vậy là, tôi đã dùng điện thoại để đổi lấy một ngày sinh mệnh.

Rốt cuộc những chuyện xảy ra hôm qua có bao nhiêu phần trăm là sự thực? Có thể tất cả đều là thật, cũng có thể chỉ là giấc mơ, nhưng chiếc điện thoại di động từ trước tới nay tôi vẫn đặt trên bàn đã không thấy tăm hơi. Ngay cả cơn sốt dằn vặt tôi mấy ngày trước cũng tan biến, đầu chẳng còn đau nhức nữa. Xem ra, giao dịch với ác quỷ là thật.

❖ ❖ ❖

Điện thoại đã biến mất khỏi thế gian này.

Ngẫm lại, điện thoại (đặc biệt là điện thoại di động) chính là thứ tôi muốn xóa đi nhất trên đời.

Dạo gần đây, từ lúc mở mắt ra vào buổi sáng cho đến tận tối khuya trước khi ngủ, tôi đều nghịch điện thoại di động. Tôi phải dùng đến một nửa thời gian khi thức để loay hoay với nó, ít đọc sách hơn trước kia, báo chí lại càng không đụng tới. Nhiều bộ phim vốn tôi rất muốn xem nhưng giờ lại xếp xó.

Trên tàu điện, mọi người đều cắm mặt vào điện thoại di động. Dù đang xem phim hay ăn uống họ vẫn không rời tay khỏi nó. Cứ tới giờ nghỉ trưa, việc đầu tiên tôi làm chính là mò lấy điện thoại. Ngay cả khi có Bắp Cải ở bên, tôi cũng chẳng buồn chơi với nó, chỉ biết chúi mũi vào màn hình. Tôi chán ghét bản thân mình đã trở thành nô lệ của món đồ công nghệ ấy.

Chỉ trong vòng hai mươi năm kể từ khi xuất hiện, điện thoại di động đã hoàn toàn chi phối loài người. Cái thứ nên-biến-mất-thì-hơn này là một vật dường như không thể thiếu và điều khiển nhân loại suốt hai chục năm nay. Con người phát minh ra điện thoại di động, đồng thời cũng sinh ra nỗi bất an khi không có nó ở bên.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu đổi thành thư từ hay mạng internet, hẳn kết quả cũng tương tự mà thôi. Mỗi khi con người phát minh ra thứ gì mới, một thứ cũ sẽ mất đi. Nghĩ như vậy, tôi có thể hiểu được vì sao năm xưa Chúa trời chấp nhận đề xuất của ác quỷ.

❖ ❖ ❖

Lại nói tiếp, bạn hỏi tôi đã gọi cú điện thoại cuối cùng cho ai ư?

Thật ra tôi cũng không muốn bật mí lắm đâu… Mà thôi được rồi!

Là mối tình đầu, cô bạn gái đầu tiên của tôi đấy.

Ê, không được chê tôi sến. Chẳng phải người ta nói rằng hầu hết đàn ông trước khi chết sẽ nghĩ tới mối tình đầu hay sao? Cho nên tôi cũng thế, có chăng là bình thường các thanh niên không dám tiết lộ mà thôi.

❖ ❖ ❖

Tôi chậm rãi ngồi dậy trong ánh nắng ban mai, nghe radio và chuẩn bị bữa sáng. Một cốc cà phê, một quá trứng ốp lết, một lát bánh mì, và cả một lát cà chua để bổ sung máu nữa chứ. Ăn sáng xong, tôi pha thêm cốc cà phê, vừa nhâm nhi vừa thong thả đọc sách, Một cuộc sống không có điện thoại. Quá tuyệt vời! Tôi cảm giác thời gian như được kéo dài và không gian cũng giãn ra thêm một chút.

Gần đến trưa.

Tôi gấp sách lại rồi đi tắm nước nóng, sau đó lôi một bộ đồ đẹp từ đống quần áo đã gấp gọn (như đã kể ở trên, chỉ gồm hai màu trắng và đen) ra mặc, rồi rời khỏi nhà.

Bây giờ á, tôi phải đi gặp bạn gái cũ.

❖ ❖ ❖

Ra khỏi nhà, điểm đến đầu tiên của tôi là tiệm cắt tóc yêu thích. Bản thân tôi cũng hiểu được rằng sắp chết đến nơi mà còn đi cắt tóc thì quả là ngược đời. Dù vậy, tôi vẫn hi vọng bạn gái cũ đừng chê cười cái mong muốn được người khác liếc nhìn của một gã con trai. Đầu tóc bảnh bao rồi, tôi tạt qua hiệu kính mắt đối diện, tiện tay tậu một cặp kính mới toanh, sau đó đi về phía trạm dừng. Vừa đến nơi thì chuyến tàu mà tôi cần bắt trờ tới, tôi mau mắn nhảy lên.

Vì đang là trưa ngày thường nên trong toa tàu rất đông, hành khách chen chúc nhau. Nếu là trước đây, tất cả những người giành được chỗ ngồi nhất định đều đang chúi mũi vào điện thoại di động, thế nhưng hôm nay thì khác. Người đọc sách, kẻ nghe nhạc, hoặc nhìn bâng quơ ngoài cửa sổ, mỗi người một cách giết thời gian khác nhau. Cảnh tượng này khiến cho không khí trong tàu như bừng sáng lên.

Tại sao mỗi khi dùng điện thoại người ta lại phải khoác vẻ mặt nghiêm trọng và không vui ấy nhỉ? Lúc khác tôi nhất định sẽ thử suy nghĩ về vấn đề này. Nhìn bầu không khí bình thản trong xe, tôi không chỉ đơn thuần nghĩ tới việc sinh mệnh được kéo dài thêm một ngày, mà còn cảm thấy như mình đã làm một việc khiến cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn.

Ê, nhưng hệ thống này vận hành kiểu gì vậy chứ? Điện thoại đã thực sự biến mất khỏi thế giới rồi sao?

Ngó ra ngoài cửa sổ, số điện thoại vẫn năm chễm chệ nơi bảng hiệu của quán mì soba trên phố mua sắm (tôi phát hiện Bắp Cải hay chuồn khỏi nhà rồi chạy đến đây để được cho ăn cá khô).

Tôi nhìn quanh quất trong xe. Áp phích quảng cáo của công ty điện thoại di động vẫn dán nhan nhản, thế mà rõ ràng chẳng có hành khách nào lấy điện thoại ra dùng cả. Sự tình rốt cuộc là sao đây?

Một suy nghĩ lóe lên trong đâu tôi. Doraemon tập 4!

Một trong những bảo bối thần kỳ của Doraemon, “Mũ tàng hình”.

Câu chuyện là thế này.

Bởi vì thường xuyên bị cha mẹ mắng mỏ, Nobita đã khóc với Doraemon rằng, “Phải chi đừng ai chú ý đến tớ thì tốt biết mấy”, “Ước gì mọi người cứ mặc kệ tớ đi.” Ngay lập tức Doraemon rút ra một bảo bối, đó chính là

“Mũ tàng hình”.

Nobita hăm hở đội chiếc mũ lên, nhiều lần sử dụng công năng kỳ diệu của nó để chọc phá mọi người. Thế rồi Nobita bắt đầu cảm thấy cô đơn (một sự chuyển biến tâm trạng rất “Nobita”) nhưng làm cách nào cũng không cởi chiếc mũ ra được. Cuối cùng, khi cu cậu đang khóc nức nở (một cách giải quyết vấn đề rất “Nobita”), mồ hôi túa ra khiến mũ rơi khỏi đâu, cha mẹ mới phát hiện ra sự tồn tại của Nobita. Sau cùng Nobita kết luận, “Được người khác chú ý tới thật tốt.”

Chuyện là vậy đấy.

Mặc dù kể ra có hơi lan man, nhưng tôi đoán rằng hệ thống mà Aloha xây dựng rất giống với “Mũ tàng hình”. Tóm lại là điện thoại vẫn còn tồn tại, có lẽ nó chưa biến mất khỏi thế giới này, nhưng không ai chú ý đến, nói đúng hơn là không để tâm tới nó, giống như một dạng thôi miên tập thể vậy. Chiêu này thực sự quá giống trong Doraemon rồi.

Chẳng mấy chốc, khi năm tháng trôi đi, điện thoại sẽ dần dần tiêu biến hẳn. Mặc dù nó vẫn tồn tại như một hòn đá ven đường không người chú ý tới, nhưng thực ra có khác gì đã biến mất đâu.

Như vậy, tuy không biết 107 người giao dịch với Aloha trước đây đã làm biến mất thứ gì, nhưng hẳn đã có những thứ mất đi theo cách này, chỉ là chúng ta không nhận ra thôi.

❖ ❖ ❖

Đoàn tàu màu xanh leo qua hai con dốc nữa là sang đến thị trấn lân cận. Tôi xuống ở trạm đối diện một quảng trường lớn rồi đi bộ tới tháp đồng hồ. Tháp đồng hồ ở quảng trường trung tâm thị trấn, đây chính là nơi chúng tôi hẹn gặp nhau. Tòa tháp được bao bọc bởi đường xe chạy, xung quanh còn có nhiều nhà hàng, hiệu sách, tiệm tạp hóa. Thời đại học, tôi và bạn gái vẫn thường hẹn gặp nhau ở đây.

Còn mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn. Nếu là bình thường, tôi đã lấy điện thoại ra nghịch để giết thời gian, chọn một cuốn sách trong thư viện điện tử và đọc nó trong lúc chờ nàng.

Giờ hẹn đã đến, thế nhưng nàng chưa tới.

Thêm ba mươi phút nữa trôi qua vẫn chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.

Khổ rồi đây!

Tay tôi vô thức mò lấy điện thoại Không có.

À phải, nó biến mất rồi mà.

Hay là tôi đã đến nhầm chỗ? Nhầm giờ cũng nên? Lúc gọi điện cho nàng, tôi đang rối trí vì giao dịch với ác quỷ, bởi vậy trăm phần trăm là tôi nhớ sai rồi.

“Tệ thật."

Tôi buột miệng. Mặc dù điện thoại biến mất thì con người sẽ được trả lại tự do, song không ai có thể phủ nhận vai trò thiết yếu của nó. Mà thôi, dù gì cũng chẳng còn cách nào khác, tôi vẫn phải đứng dưới chân tháp đồng hồ mà chờ nàng đến, người run cầm cập.

❖ ❖ ❖

Nhắc mới nhớ, ngày trước tôi cũng thường hay nói câu “Tệ thật”. Đó là hồi đại học, khoảng thời gian chúng tôi còn hẹn hò.

Bạn gái cũ của tôi vốn là dân thành phố về tỉnh lẻ để học.

Nàng là sinh viên khoa Triết.

Do sống một mình, căn phòng đơn sơ của nàng chỉ có một chiếc quạt máy, một máy sưởi mini và rất nhiều sách.

Trong thời đại tất cả mọi người đều phải dùng điện thoại di động để liên lạc, nàng lại không bao giờ chịu mang nó theo người, à không, chưa bao giờ dùng thì đúng hơn.

“Anh cần nó à?”

Thỉnh thoảng nàng hỏi tôi như vậy.

Mặc cho tôi ca tụng sự tiện dụng của điện thoại di động, nàng đều chỉ ậm ờ “Thế à?” rồi sau đó hoàn toàn phớt lờ.

Vì lẽ này mà hầu hết cuộc gọi đến từ nàng đều là số điện thoại công cộng. Mỗi lần màn hình điện thoại sáng lên dòng chữ “Điện thoại công cộng” là lòng tôi ngập tràn hạnh phúc. Tôi vội vàng mở điện thoại (bất kể đang trong giờ học hay giờ làm thêm) để được trò chuyện với nàng.

Cho nên tôi ghét nhất mỗi khi dòng chữ “Điện thoại công cộng" hiển thị trong danh sách cuộc gọi nhỡ. Hồi ấy, tôi từng có lần gặp ác mộng, nghe thấy tiêng chuông reo liên tục từ buồng điện thoại trống không chẳng một bóng người.

Khoảng thời gian đó, để không nhỡ mất cuộc gọi nào từ bạn gái, mỗi tối tôi đều ôm khư khư điện thoại di động trong lúc ngủ. Cảm giác ấm áp truyền đến từ chiếc điện thoại giống như hơi ấm từ cơ thể nàng. Tôi nghĩ vậy rồi chìm dần vào giấc ngủ.

Quen nhau được nửa năm.

Nhờ sự thuyết phục nhiệt tình của tôi, trong nhà nàng xuất hiện một cái điện thoại màu đen.

“Nó là hàng miễn phí đấy.”

Nàng tự hào khoe, tay quay số xoành xoạch.

Tôi đã gọi vào cái điện thoại màu đen ấy vô số lần. Hết lần này đến lần khác, vô hình chung, số điện thoại đó như đã ngấm vào cơ thể, in vào ký ức tôi.

Cũng lạ thật đấy. Giờ đây, dù nhập bao nhiêu số điện thoại vào danh bạ, chẳng có dãy số nào được lưu vào ký ức của tôi nữa. Nào bạn tốt, nào đồng nghiệp, thân nhau đến mấy tôi cũng không nhớ nổi, đành phải phó thác nhiệm vụ cho bộ nhớ của điện thoại. Nghĩ vậy, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi,

Có lẽ hôm qua tôi gọi cho nàng cũng vì lý do này. Đơn giản là vì dãy số ấy đã ăn sâu vào tiềm thức tôi, nên ngón tay cứ tự nhiên mà ấn số vậy thôi. Rốt cuộc đều là nhờ vào mối liên kết giữa cơ thể và ký ức.

Thế nhưng nói gì thì nói, chúng tôi chia tay đã bảy năm trời, có thể nàng chuyển đi nơi khác rồi cũng nên. Tôi đã nghĩ vậy trong lúc đầu dây bên kia đổ chuông. Hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng. Đến lần đổ chuông thứ sáu thì giọng nàng vang lên, chỉ vỏn vẹn câu “Lâu rồi không gặp anh”. Còn tôi nói, “Anh muốn gặp em.”

Vẫn còn nhiều điều tôi muốn hỏi nàng.

Hiện tại bạn gái cũ của tôi đang làm việc ở một rạp chiếu phim trong thị trấn, trùng hợp ngày mai lại là ngày nghỉ. Tôi phải cảm tạ sự ngẫu nhiên này đã cho mình cuộc hẹn hôm nay.

“Vậy mai gặp nhé.”

Câu kết thúc cuộc gọi này hoàn toàn không hề thay đổi từ thời đại học đến giờ. Ngay lập tức, tôi cảm thấy bản thân như bị kéo về khoảng thời gian của bảy năm trước.

❖ ❖ ❖

Một giờ đồng hồ trôi qua. Khi chân tôi đã cóng lại chẳng khác gì viên đá ốp trên nền quảng trường thì nàng vội vã chạy đến.

Nàng hầu như không thay đổi gì so với bảy năm trước, vẫn là kiểu trang phục đó, cách đi đứng đó. Chỉ có một điều thay đổi, là mái tóc chấm vai của nàng đã được cắt ngắn lên một đoạn.

Nhìn gương mặt trắng bệch của tôi, nàng lo lắng cất tiếng hỏi.

“Chuyện gì đã xảy ra? Anh không sao chứ?

Câu đầu tiên nàng nói khi gặp nhau chẳng phải “Anh có khỏe không?” hay “Lâu rồi không gặp!” mà lại là “Anh không sao chứ?”. Thật quá đỗi đau lòng. Hình như tôi đã nhớ sai giờ hẹn sớm một tiếng thật.

“Tệ thật.” Tôi đáp thì nàng nhoẻn miệng cười, “Vậy sao?”

❖ ❖ ❖

“Anh sắp chết rồi.”

Chúng tôi đi vào một quán cà phê. Tôi nói khi đưa tách cà phê lên miệng.

“Hừm, thế à?”

Phản ứng của nàng bình thản đến kinh ngạc.

Tôi đã từng giả định thế này.

Cấp độ A: “Sao lại thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Cấp độ B: “Hãy cho em biết em có thể làm được gì cho anh!”

Cấp độ C: “Oa hu hu… (không thốt lên được gì ngoài những tiếng nức nở)”

Đại loại là thế… Song phản ứng của nàng còn dưới cấp độ A nữa. Thật là sốc không để đâu cho hết.

Tuy nhiên nghĩ lại, khi nghe tin mình sắp chết, tôi cũng cực kỳ điềm tĩnh. Bản thân mà còn thế thì đương nhiên không thể trông mong kẻ khác choáng váng, thất vọng, quằn quại gì. Tôi thấy mình như đang bắt chước phong cách quảng cáo của máy bộ phim rè tiền (Đây là bộ phim khiến người xem phải rơi lệ!”) khi thông báo cái chết của bản thân cho nàng.

Vì sao con người lại thường đòi hỏi người khác làm những điều mà bản thân mình không thể thực hiện được? Tôi đã trông mong điều gì ở nàng? Muốn nàng bàng hoàng, khóc lóc ư? Giờ nghĩ lại tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa.

Tuy nhiên bây giờ không phải lúc để suy sụp. Thông qua bạn gái cũ, tôi muốn xác nhận lại ý nghĩa của sinh mệnh và giá trị của bản thân. Chính vì lý do này mà tôi đã dùng cú điện thoại cuối cùng để gọi cho nàng.

“Tại sao đột nhiên lại…”

“Anh bị ung thư. ”

“Ra vậy… Khổ thật. Nhưng trông anh chẳng buồn gì cả nhỉ. Có lẽ những người sắp chết đều như vậy.”

Vì anh đã lập giao ước với ác quỷ để kéo dài sinh mệnh đấy. Tôi nghĩ bụng nhưng không nói ra. Trên đời này làm gì có gã nào trước khi chết còn muốn bị người khác cho là đã hóa điên đâu. Hơn nữa, chuyện tôi muốn nói cũng không phải chuyện này.

“Cho nên…”

“Nên sao?”

“Đến lúc biết mình gần chết rồi, người ta lại có rất nhiều điều muốn hỏi, muốn xác nhận về bản thân mình đúng chứ?”

“Ồ, vậy sao?”

“Tóm lại là muốn biết ý nghĩa của cuộc đời mình.

“Biết ngay anh băn khoăn điều này.

“Quá băn khoăn luôn ấy chứ. Cho nên anh rất muốn nghe em kể lại những kỷ niệm trước đây của chúng ta từng chút một, bất cứ điều gì em nhớ được, dù nhỏ nhặt cũng chẳng sao.”

Nói xong một lèo, tôi ngửa đầu uống cạn cốc cà phê vẫn còn ấm của mình.

Bạn gái cũ của tôi vừa làu bàu “Đáng lẽ anh phải nói sớm để em còn chuẩn bị chứ”, vừa bắt đầu suy nghĩ. Cảm thấy gượng gạo, tôi cố tình vào nhà vệ sinh lâu hơn bình thường rồi mới trở lại chỗ ngồi.

“Số lần anh đi vệ sinh…”

“Hả?”

“Quá nhiều.”

Vừa mở miệng, nàng đã thốt ra câu này.

“Lại còn lâu nữa chứ. Đàn ông gì mà…”

Ê gì chứ? Sao tự dưng lại đề cập đến chủ đề ấy?

Vả lại ai mà muốn nghe ba cái chuyện như nhà vệ sinh. Nhưng điểm lại thì tôi cũng cảm thấy nàng nói đúng. Hễ cứ vào nhà vệ sinh là tôi thường nghĩ ngợi lung tung đủ thứ chuyện trên trời dưới bể nên mới đủng đỉnh giải quyết nỗi buồn rồi lại thong thả rửa tay… Tiện đây, hình như tôi rất ít khi thấy nàng sử dụng nhà vệ sinh công cộng. Ngay cả khi hai đứa bước vào cùng một lúc, nàng cũng sẽ trở ra trước và đợi tôi ở ngoài

“Còn nữa, anh cứ thở dài suốt. Em từng nghĩ, ôi cái ông này sao hay sầu đời thế chứ?”

“Có… có việc đó thật à?”

“Rượu cũng chẳng biết uống.”

“Xin lỗi…”

“Đúng rồi, mỗi lần vào nhà hàng, anh đều cầm menu mãi mà không quyết định được. Đàn ông đàn ang thế đấy! Cuối cùng lần nào anh cũng chỉ gọi mỗi cơm cà ri. Hễ cãi nhau là tâm trạng anh sa sút liền, mà hồi phục thì lâu ơi là lâu.”

Sau khi tuôn một mạch, dường như đã cảm thấy thỏa mãn, nàng dừng lại, chậm rãi uống một hớp ca cao.

Hừ, đây là điều cuối cùng trong đời mà tôi muốn nghe ư? Đây là ý nghĩa tồn tại của bản thân tôi? Giá trị của tôi chỉ bấy nhiêu thôi hả?

Nàng cũng quá thờ ơ rồi. Nàng chỉ nhớ được ngần ấy về người đàn ông mình từng yêu ư? Mà chắc là chẳng phải do thờ ơ đâu. Cũng như tất cả phụ nữ trên đời này, nàng thích dùng thái độ khát khe và lạnh lùng để đối xử với tình cũ mà thôi. Tôi tự an ủi bản thân như vậy.

“À, còn điều này nữa. Lúc trò chuyện qua điện thoại thì anh nói liên tu bất tận, vậy mà tới khi gặp nhau lại im như thóc.”

Điểm này thì tôi buộc phải đồng ý cả hai tay.

Thời gian đó, tôi có thể nấu cháo điện thoại liền tù tì hai, ba giờ đồng hồ mới chịu gác máy. Cách nhau chỉ ba mươi phút đi xe đạp mà tôi lại dùng tận năm tiếng đồng hồ để cười nói qua điện thoại, còn xuýt xoa, “Giờ mà được gặp em thì tốt biết mấy.”

Nhưng tôi cho rằng hai việc này khác nhau, chẳng hiểu sao mỗi lần chúng tôi gặp mặt đều tìm không ra chuyện gì để nói. Còn khi tán gẫu qua điện thoại, dù khoảng cách vật lý có xa đến đâu, trái tim hai người lại rất gần gũi. Dường như chính cảm giác về cự ly ấy đã tạo ra chủ đề trò chuyện cho chúng tôi, chỉ là những nội dung vu vơ mà cũng trở nên sinh động hơn nhiều.

Nói gì thì nói, nàng đã đánh giá tôi quá thấp rồi. Dẫu sao cũng là lần cuối, đáng lẽ nên ưu ái nhau đôi chút chú? Dù trái tim đã tan nát nhưng tôi vẫn gắng gượng đáp trả.

“Nhưng em cũng cừ thật, có thể hẹn hò với anh suốt ba năm rưỡi cơ đấy.”

“Đúng thật, nhưng mà…”

“Nhưng sao?”

“Em thực sự thích được nói chuyện điện thoại với anh, cảm thấy thế giới xung quanh đều biến đổi, giống như khi nghe một bản nhạc hoặc đọc một cuốn tiểu thuyết nào đấy. Em thích anh như thế. Nhửng chuyện qua điện thoại lại thường khó nói lúc mặt đối mặt nữa chứ.”

“Anh cũng thế. Ngày ấy, mỗi khi được nghe em kể qua điện thoại về bộ phim vừa xem, anh cũng có cảm giác không gian mình hằng quen thuộc đang thay đổi,”

Cứ thế, hai chúng tôi tiếp tục tán gẫu lan man vơ vẩn.

Nào là cậu bạn gầy nhất lớp giờ đã trở thành một anh chàng khổng lồ nặng 120 kilogam. Nào là cô gái thầm lặng nhất lớp lấy chồng ngay sau khi tốt nghiệp, bây giờ đã có bốn mặt con.

Những câu chuyện cứ kéo dài triền miên. Đến khi trời nhá nhem tối, tôi tiễn nàng về tận nhà.

Nhà nàng cũng chính là nơi nàng làm việc. Nói cách khác, nàng sống trong một căn hộ ở tầng trên của rạp chiếu phim.

“Cuối cùng thì em đã kết hôn với phim ảnh nhỉ.”

Nghe tôi nhận xét, nàng bật cười, “Này, anh đừng có mà đùa kiểu đấy.” Rồi nàng hỏi khi chúng tôi rảo bước trên con đường lát đá quanh co, “Cha anh vẫn khỏe chứ?”

“Hừm… Anh cũng thắc mắc điều đó.”

“Anh vẫn chưa… giảng hòa với bác ấy à…”

“Từ khi mẹ mất anh chưa gặp lại cha lần nào.”

“Mẹ anh vẫn mong muốn quan hệ giữa hai người tốt đẹp lên cơ mà.”

“Anh không thể giúp mẹ toại nguyện rồi.”

Quen nhau được nửa năm, tôi đưa bạn gái về ra mắt lần đầu tiên.

Hôm ấy cha bận làm việc trong xưởng, bù lại mẹ ở nhà, và rất ưng bạn gái tôi. Đầu tiên là mời bánh kẹo, sau đó mời cơm, xong xuôi lại mang bánh kẹo ra tiếp đãi, khiến nàng mãi mà không về được.

“Bác từng rất muốn có một đứa con gái.” Mẹ tâm sự với nàng. Nhà mẹ chỉ có anh em trai, ngay Xà Lách và Bắp Cải cũng đều là giống đực. Về sau, hai người họ còn đi chơi riêng, mẹ dẫn nàng tới đâu đó mà tôi không biết.

“Mẹ anh là một phụ nữ tuyệt vời.” Nàng mỉm cười.

“Thế à?”

“Thi thoảng bác bảo ‘Bác biết một quán ăn mới mở này!’, rồi đưa em tới. Bác từng dạy em nấu ăn, còn dẫn em đi làm mặt nữa chứ.”

“Đi làm mặt? Anh hoàn toàn không biết chuyện đấy.”

❖ ❖ ❖

Ba năm sau ngày chúng tôi chia tay, mẹ mất.

Trong tang lễ, bạn gái cũ của tôi khóc đến run cả người. Nàng ôm Bắp Cải cho đến tận khi đám tang kết thúc. Tôi nghĩ là nàng không đành lòng nhìn thằng nhóc đi lang thang giữa tình cảnh hỗn loạn ấy.

Mỗi lần nhắc đến mối quan hệ tan vỡ của chúng tôi, mẹ đều bảo con bé ấy rất tốt. Tôi thực sự thấm thía điều đó khi thấy nàng ôm Bắp Cải khóc nức nở trong đám tang của mẹ.

“Bắp Cải vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe re!”

“Sau này anh định thế nào? Anh mất rồi thì ai sẽ trông nom nó?”

“Anh cũng đang nghĩ tới việc nhờ người khác nuôi hộ.”

“Thế à, nếu có gì cần anh cứ bảo em một tiếng nhé.”

“Cảm ơn em.”

Đi qua đỉnh con dốc cao là nhìn thấy ánh sáng phát ra từ bảng hiệu của rạp chiếu phim. Lâu rồi tôi mới trông thấy nó. Mà sao tôi có cảm giác cái rạp này bé hẳn đi nhỉ? Nhiều năm trước, trong mắt tôi nó là một rạp chiếu phim lớn, lúc nào cũng rực rỡ sắc màu.

Tôi từng có cảm giác như vậy khi đứng chờ nàng dưới chân tháp đồng hồ ban nãy. Ngoại trừ siêu thị mới được tu sửa, dù là văn phòng nhà đất hay quán ăn, trung tâm học thêm hay cửa hàng hoa cỏ, mọi thứ hai bên đường dường như chẳng thay đổi là bao, thậm chí chúng còn có vẻ bé đi so với cái thị trấn đã hằn sâu trong trí nhớ tôi ngày trước, như đang nhìn một phiên bản thu nhỏ vậy. Là nơi đây đã bé lại, hay do trước đây tôi đã khuếch đại tất thảy lên, khả năng là cả hai đáp án đều đúng.

“Này.”

“Gì?”

“Chúng ta ấy, anh nghĩ vì sao chúng ta lại chia tay?”

“Sao tự dưng em lại hỏi thế?”

“Em biết là có lý do mà nghĩ mãi không ra điều gì cụ thể.”

Thật ra hôm nay tôi cũng định hỏi nàng điều này.

Chúng tôi đã chia tay vì nguyên nhân gì ấy nhỉ?

Chỉ cần nói là đã một mỏi với mối quan hệ thì xong chuyện ngay, vì quả thật là tôi cũng không tìm ra một cơn cớ xác đáng nào.

“Này, anh còn nhớ không?”

Một lúc sau, bạn gái cũ của tôi lại quay sang hỏi.

“Hả?”

“Món ăn yêu thích của em là gì?”

Bị đặt câu hỏi bất ngờ, tôi đứng hình mất mười lăm giây.

“À ừm, tôm tẩm bột chiên?”

“Sai! Là ngô chiên!”

Tiếc thật. Suýt nữa thì trúng. Nhưng sao tự nhiên lại nhảy sang đề tài này?

Chẳng biết nàng có nhận ra vẻ bối rối của tôi hay không mà vẫn tiếp tục hỏi dồn.

“Loài vật em thích nhất là gì?”

“Hả? Ờ… ừm…”

“Khỉ Nhật Bản đấy ông ạ!”

Ngay cả thời gian để tôi ậm ờ phụ họa cũng chẳng có. “Thức uống yêu thích của em?”

Sao lại thế? Tôi chẳng nhớ gì cả.

“Ờ… thì… Thôi anh xin, anh đầu hàng.”

“Là ca cao. Ban nãy em vừa uống đấy thôi. Anh quên à?”

Đúng nhỉ! Tôi nhớ ra rồi. Nàng thích nhất là ngô chiên, hễ đến mùa là nàng sẽ gọi món này, còn bảo rằng đây là món ăn mình thích nhất trên đời. Mỗi lần chúng tôi cùng đi sở thú, nàng sẽ đứng rất lâu trước đảo khỉ mà không chịu đi tiếp. Và nàng sẽ gọi một cốc ca cao dù lúc ấy đang là đông hay hè. Thực ra tôi chưa từng quên, thế nhưng nhất thời chẳng nhớ ra được. Trái tim tôi tựa hồ bị một tảng đá nặng đè lên, phong ấn mọi ký ức cùng nàng bên dưới.

Nghe nói, con người muốn nhớ thêm một điều thì phải quên một điều khác. Lãng quên cũng là một cách để tiến về phía trước. Hẳn là có chuyện ấy thật. Khi bản thân phải đối mặt với sinh tử, người ta mới nhớ lại vô số hồi ức vặt vãnh, còn lợi hại hơn cả bộ nhớ của điện thoại di động nữa.

“Anh quên hết rồi nhỉ. Em không ngạc nhiên đâu. Thật ra lý do chúng ta chia tay cũng giống như thế đó, chẳng phải là chuyện nên ghi nhớ làm gì.

“Chắc vậy…”

“Nhưng nếu có nguyên nhân thật, thì chắc là bắt nguồn từ chuyến đi chơi hồi tốt nghiệp cũng nên…”

“Buenos Aires chứ gì? Quả là một chuyến đi buồn.”

❖ ❖ ❖

Hồi ấy, chúng tôi hầu như không bước chân ra khỏi thị trấn, điểm hẹn hò quanh đi quẩn lại ở vài ba nơi quen thuộc. Dù vậy, chúng tôi chưa bao giờ thấy chán.

Thời sinh viên, chúng tôi thường hẹn nhau tại thư viện sau giờ học, tới rạp xem phim, ngồi trong quán cà phê uống nước nói chuyện, hoặc đến nhà nàng để làm tình. Đôi lúc nàng làm cơm hộp, cả hai leo lên cáp treo - nơi lý tưởng hàng đâu để ngắm toàn cảnh thị trấn, và dùng bữa với nhau trên ấy. Đối với chúng tôi, như vậy là đủ rồi.

Ngẫm lại thì dường như quy mô của thị trấn trong tâm trí tôi trùng khít với thị trấn cả hai từng cùng nhau ngắm nhìn.

❖ ❖ ❖

Chúng tôi hẹn hò được ba năm rưỡi. Trong ba năm rưỡi này, hai đứa đều chưa một lần ra nước ngoài du lịch.

Buenos Aires.

Chúng tôi mê mẩn phim của một đạo diễn Hồng Kông lấy bối cảnh chính là thành phố ấy1, nên đã chọn nó làm điểm đến cho kỳ nghỉ dài cuối cùng của thời sinh viên.

Chúng tôi chọn một hãng máy bay giá rẻ của Mỹ (bởi vậy khoang hành khách lạnh cóng, thức ăn chẳng khác gì đất sét), phải quá cảnh hết chỗ này tới chỗ khác, mất tổng cộng hai mươi sáu tiếng mới đến được Buenos Aires.

Từ sân bay quốc tế Ezeiza, hai đứa leo lên một chiếc taxi đáng ngờ rồi phóng thẳng tới Centro. Vừa vào phòng trọ là chúng tôi nhảy phốc lên giường, nhưng không sao ngủ được. Dù cả người đã mệt mỏi rã rời, đồng hồ sinh học vẫn chạy theo múi giờ Nhật Bản cách đó cả nửa vòng trái đất.

Rốt cuộc cả hai quyết định rời giường và xuống đường đi dạo.

Mọi ngõ ngách trong thành phố đều vang vọng tiếng đàn bandoneon2, những vũ công Tango khiêu vũ trên con đường lát đá xanh. Trong lúc rảo bước dưới vòm trời thấp của Buenos Aires, cả hai nhân tiện ghé thăm nghĩa trang Recoleta. Nơi này cứ như mê cung, chúng tôi loanh quanh một hồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy ngôi mộ của phu nhân Evita. Sau đó, cả hai vừa nghe người nghệ sĩ ghi ta tóc bạc chơi Tango, vừa ăn trưa trong một quán cà phê.

Khi chiều buông, chúng tôi ngồi xe buýt tới Boca. Chỉ ba mươi phút sau, ngõ ngách nhỏ hẹp đều bị bỏ lại, con phố sặc sỡ dần hiện lên trước mát hai đứa. Những căn nhà gỗ sơn màu pastel nối nhau san sát, từ xanh da trời đến vàng mù tạt, xanh lục bảo đến hồng cá hồi lấp lánh dưới tà dương khiến chúng tôi có cảm giác mình đang dạo bước trong khu phố đồ chơi. Tối xuống, cả hai đi xem buổi biểu diễn Tango “La Ventana” ở San Telmo. Sức nóng của điệu Tango kéo chúng tôi vào một thế giới lạ lẫm.

Tiếp đó vài ngày, chúng tôi bị cảm nắng trong khi đi dạo lòng vòng quanh Buenos Aires.

Tại căn nhà trọ giá rẻ mà hai đứa đang ở, chúng tôi đã gặp được Tom.

Tuy tên Tom nhưng chàng trai này lại là người Nhật Bản.

Anh ta 29 tuổi, vừa mới thôi việc ở một công ty quảng cáo, đang trên đường du lịch vòng quanh thế giới.

Buổi tối, chúng tôi và Tom đến siêu thị gần đó mua rượu, thịt và pho mát mang về bếp ăn tập thể, nhấm nháp và trò chuyện thâu đêm.

Tom kể cho chúng tôi nghe rất nhiều điều về thế giới này từ loài bò Indonesia đến các chú tiểu Tây Tạng, ngôi Thánh Đường Xanh ở Istanbul, đêm trắng ở Helsinki, và Lisbon bên bờ biển cả…

Khi đã say túy lúy, Tom vẫn tiếp tục lải nhải như đang nói mớ.

“Thế giới này rất tàn khốc, lại cũng đẹp mê hồn.”

Những chuyện anh ta kể vượt xa trí tưởng tượng của hai kẻ đến từ một thị trấn nhỏ bé như chúng tôi. Tom tiếp tục tâm sự, khi cười, khi khóc. Ở một nơi cách quê nhà nửa vòng trái đất, cuộc hàn huyên cua ba kẻ đồng hương kéo dài liên tu bất tận.

Vào cái hôm gần sát ngày chúng tôi về nước, Tom không quay lại nhà trọ.

Tôi và bạn gái vừa uống rượu vừa chờ, nhưng rốt cuộc vẫn không thấy anh đâu.

Rạng sáng hôm sau, chúng tôi hay tin Tom đã chết.

Người ta cho biết trên đường đến tham quan tượng Chúa Cứu thế nằm sát biên giới Chile và Argentina, chiếc xe buýt chở anh đã lao thẳng xuống vực.

Đầu óc chúng tôi mụ đi, tai họa này không có vẻ thật chút nào. Cảm giác như Tom sẽ lại bước vào phòng ăn, tay nâng chén rượu và nói, “Cùng uống thôi!” Thế nhưng, anh không quay về nữa.

Chúng tôi trải qua ngày hôm ấy trong trạng thái mụ mẫm, cứ như đang lơ lửng trên chín tầng mây.

Chúng tôi đến thác Iguazu vào ngày cuối cùng.

Nơi này cách sân bay ba mươi phút đi xe, đi bộ thêm hai giờ nữa sẽ đến được Họng Ác quỷ. Ghềnh thác cao nhất thế giới này cũng xuất hiện trong bộ phim điện ảnh Hồng Kông chúng tôi từng xem.

Lưu lượng nước đổ xuống đây cực kỳ lớn, tạo nên một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, phản ánh bản ngã đây bạo lực của thiên nhiên. Và tôi chợt nhận ra, ở ngay bên cạnh mình, bạn gái tôi đã bật khóc tự lúc nào. Nàng khóc thành tiếng. Nhưng dẫu cho nàng khóc lớn đến đâu, tất cả âm thanh đều bị nuốt chửng trong tiếng thác đổ dữ dội.

Đúng lúc ấy, cảm giác hiện thực trở về với tôi. Tom đã chết rồi. Chúng tôi không thể gặp anh, không thể nói chuyện thâu đêm, cùng uống rượu, cùng ăn, cùng cười với nhau nữa. Đó là lần đầu tiên kê từ lúc sinh ra, tôi và nàng cảm nhận được sự chân thực của cái chết.

Ở nơi con người trở nên quá đỗi nhỏ bé và vô lực ấy, nàng đã khóc rất lâu.

Tôi chẳng thể làm gì hơn, chỉ biết ngây ngốc nhìn dòng nước trút từ trên cao xuống rồi mất hút sau làn hơi mù mịt.

❖ ❖ ❖

Tương tự như lúc đi, chúng tôi cũng mất ngần ấy thời gian để bay từ Buenos Aires về Nhật Bản.

Hai mươi sáu tiếng đồng hồ. Suốt chặng đường hồi hương, chúng tôi chẳng nói với nhau lấy một câu. Lẽ nào là do lúc ở Buenos Aires đã nói quá nhiều? Không, chắc chắn không phải. Khi còn ở đó, cả hai đã không tìm được đề tài gì để nói. Cũng không hẳn không nói, mà là không thể nói.

Chúng tôi đau đớn đến mức đánh mất chức năng ngôn ngữ.

Trong hai mươi sáu tiếng chẳng thốt được một lời ấy, cả hai đều cảm giác được điềm báo của tan vỡ.

Thật kỳ lạ! Giống như từng có chung linh tính khi bắt đầu mối quan hệ này, giờ đây chúng tôi lại chia sẻ dự cảm về sự kết thúc.

Không thể chịu được quãng thời gian dài đằng đẵng trôi qua trong im lặng trên máy bay, tôi thử lật xem một quyển cẩm nang du lịch. Trong đó có đăng một bức ảnh núi non hùng vì, là ngọn núi Aconcagua cao nhất châu Mỹ, sừng sững gần biên giới Chile-Argentina. Tôi giở sang trang tiếp theo, đập vào mắt là ảnh chụp pho tượng Chúa Cứu thế trên đỉnh núi cheo leo. Tom đã nhìn thấy tượng Chúa Cứu thế chưa? Hay là ha bó cõi đời khi chưa kịp chiêm ngưỡng?

Tôi thử hình dung.

Khi chiếc xe buýt rơi xuống, từ đỉnh núi có thể thấy mặt đất lớn dần. Quay đầu lại, sau lưng là bóng pho tượng đổ xuống như một thập tự giá khổng lồ. Tom ngửa mặt lên thì thấy Chúa Jesus đang dang rộng đôi tay, lưng chở ánh mặt trời rực rỡ, tỏa ra vầng hào quang diễm lệ chói lòa.

Lệ nóng dâng lên trong mắt tôi. Không thể nén xuống, tôi đành nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay. Mặt biển bị băng tuyết bao phủ, lan rộng đến vô tận. Dưới ánh chiều tà, dòng sông băng nhuốm màu tim tím, một khung cảnh đẹp đến tàn khốc.

❖ ❖ ❖

Sau hai mươi sáu tiếng, chúng tôi trở lại thị trấn nhỏ như bàn cờ của mình.

“Vậy mai gặp nhé.”

Nàng nói với tôi như mọi khi. Hai đứa tạm biệt nhau ở ga. Nàng đi bộ xuống con dốc, còn tôi cứ ngóng theo bóng lưng thẳng tắp của nàng.

Chúng tôi chia tay một tuần sau đó. Cú điện thoại cuối cùng chỉ vỏn vẹn năm phút. Chúng tôi chia tay bằng một cuộc hội thoại đậm chất thủ tục. Tôi và bạn gái đã tâm tình với nhau trên điện thoại hơn một ngàn giờ, vậy mà mối quan hệ tốn đến một ngàn giờ để vun vén ấy cuối cùng lại kết thúc chỉ bằng một cuộc gọi kéo dài năm phút đồng hồ.

Nhờ có điện thoại mà chúng tôi kết nối với nhau một cách dễ dàng, nhưng mặt khác lại đánh mất khoảng thời gian để nhung nhớ và nghĩ về đối phương. Điện thoại cướp đi thời gian để cảm xúc lắng đọng. Giờ đây, tất cả đã tan biến không còn lại chút gì.

Tôi cầm hóa đơn điện thoại di động trên tay. Tổng sô giờ gọi tháng này là hai mươi tiếng. So tiền can thanh toán là 12.000 yên.

Nếu con số này tương ứng với thời gian chúng tôi trò chuyện, vậy thì mỗi từ sẽ có giá bao nhiêu?

Thiết bị mà hai đứa từng dùng để tâm tình hàng giờ liền, lúc này đây đã không thể kết nối chúng tôi được nữa. Và khi rời khỏi bàn cờ bước ra thế giới bên ngoài, cả hai mới phát hiện ra sự tồn tại của quy tắc chống đỡ mối quan hệ này.

Giữa chúng tôi, những yêu thương trong suốt thời gian qua đều kết thúc cả rồi. Chỉ qua mấy ngày ở Buenos Aires, chớp mắt một cái, chúng tôi đã nhận ra sự vô nghĩa của thứ luật chơi mà trước đây cả hai từng ngấm ngầm đồng ý.

Chỉ là, giữa hai chúng tôi vẫn còn sót lại một nỗi đau không thể xoa dịu.

Ngày hôm ấy.

Tôi cứ nghĩ mãi.

Nếu như hôm ấy, tôi mang theo điện thoại khi ngồi trên máy bay.

Thì có lẽ chúng tôi đã không phải chia tay.

Cả hai có thể rời bỏ bàn cờ kia và cùng bắt đầu một trò chơi mới.

Giả sử. Trên máy bay. Trong hai mươi sáu tiếng đồng hồ ấy.

Chúa trời ban cho chúng tôi hai chiếc điện thoại.

Tôi sẽ gọi. Nàng nghe. Khi người kia đang ngồi ngay bên cạnh.

❖ ❖ ❖

Em đang nghĩ gì thế?

Còn anh đang nghĩ gì?

Thống khổ.

Bi thương.

Anh nhớ em.

Em cũng rất nhớ anh.

Phải làm thế nào nhỉ?

Chúng ta nên làm gì đây?

Anh muốn mình nhanh chóng trở về.

Em cũng thế.

Trở về rồi làm gì nữa nhỉ?

Sau khi trở về chúng ta phải làm gì đây?

Sống chung thì sao?

Nghe được đấy.

Cùng uống cà phê ngay tại nhà nhé.

Còn em sẽ uống ca cao.

❖ ❖ ❖

Chúng tôi đã có thể giao tiếp với nhau. Nếu có điện thoại.

Được như thế, hai đứa đã có thể tâm tình suốt hai mươi sáu tiếng dài đằng đẵng ấy.

Không nói lời nào cũng chẳng sao, chỉ cần gửi gắm tiếng lòng đến nhau, nghe được tâm ý của nhau là đủ rồi. Biết đâu chúng tôi đã tạo ra được một trò chơi mới.

Giá lúc đó có điện thoại thì tốt biết bao. Nhưng tiếc thay, chẳng có chiếc điện thoại nào ở đấy cả.

“Vậy mai gặp nhé.”

Nàng nói khi chúng tôi chia tay ở ga. Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn hồi tưởng lại nụ cười mong manh trên môi nàng khi buông ra những lời này. Nụ cười ấy tựa một cơn đau nho nhỏ trú ngụ đâu đó trong trái tim tôi, cứ đến ngày mưa lại đổi ra nhức nhối như một vết thương cũ.

Nghĩ kỹ lại, trong lòng tôi có vô vàn cơn đau như thế, những nỗi buồn thương nhỏ bé mà chúng ta vẫn thường gọi là hối hận .

❖ ❖ ❖

“Ngày hôm nay…”

Bạn gái cũ của tôi đột nhiên lên tiếng, kéo tôi trở về hiện thực. Bấy giờ tôi mới nhận ra mình đã đến trước rạp chiếu phim rồi.

“Ừ?”

“Xin lỗi vì đã nói những điều độc ác ngu ngốc với anh.

“Không không, cũng rất thú vị mà.”

“Em chỉ thực hiện lời hứa thôi.”

“Lời hứa?”

“Anh lại quên rồi.” Nàng làu bàu. “Đã hứa với nhau mà, không phải sao? Lúc chia tay phải nói thật tất cả những điều mình ghét ở đối phương ấy.”

Phải rồi. Đúng là chúng tôi đã từng giao hẹn như vậy. Đến khi chia tay, nhất định phải cho người kia biết tất cả những điều không vừa ý từ trước tới giờ. Bởi vì cuộc đời vẫn tiếp diễn, tình cũ suy cho cùng cũng như một người thầy của ta, tôi vẫn thường nhai đi nhai lại chân lý ngốc xít này mà chưa biết ngượng bao giờ. Bấy giờ nàng nói với tôi, “Lúc này, em thật không tưởng tượng nổi chúng ta sẽ chia tay như thế nào.” Tôi cũng từng nghĩ như vậy.

❖ ❖ ❖

Cuối cùng thì trước khi anh chết, em đã kịp nói hết những điều mình ghét ở anh rồi.”

Bạn gái cũ của tôi nhẹ nhõm nở nụ cười.

“Cảm ơn quý cô đã giữ lời, tuy rằng ngay trước khi chết còn phải nghe những điều này thì không hân hoan chút nào.”

Tôi vui vẻ đáp lại.

Thật kỳ lạ! Hồi mới yêu nhau, tôi thực sự không thể mường tượng ra cái ngày mình và nàng chấm dứt. Tôi luôn cho rằng khi mình hạnh phúc thì nàng cũng hạnh phúc. Chẳng biết tự bao giờ, mọi chuyện không còn như thế nữa. Trong lúc người này vui vè, người kia lại cảm thấy đau buồn.

Tình yêu rồi sẽ chết. Vậy mà chúng ta vẫn cứ yêu, dẫu biết nhạt phai là khó tránh.

Cuộc đời này cũng thế. Hiểu rất rõ rằng một ngày kia sinh mệnh phải chấm dứt, nhưng con người vẫn phấn đấu sống tiếp. Giống như sự tồn tại của ái tình, dù một mai lụi tàn, nhưng vẫn lưu lại nơi sinh mệnh một vầng sáng lấp lánh.

❖ ❖ ❖

“Vậy là anh sắp chết rồi nhỉ?”

Nàng vừa nói vừa đẩy cánh cửa nặng nề của rạp chiếu phim.

“Sao em nói thản nhiên thế?”

“Vì là lần cuối nên anh hãy chọn bộ phim mình thích nhất nhé, chúng ta cùng xem.

“Cảm ơn em.

“9 giờ tối mai đi. Khi rạp ngừng hoạt động thì suất chiếu của tụi mình bắt đầu. Nhớ mang theo bộ phim anh thích nhất đấy!”

“Anh biết rồi.”

“À, còn một câu hỏi nữa.”

“Nữa á?”

“Nơi em thích nhất là ở đâu?”

Ở đâu nhỉ? Tôi không nghĩ ra.

“Biết ngay là không nhớ mà. Thế thì đây chính là bài tập về nhà hôm nay của anh đấy.”

Dặn xong, bạn gái cũ đóng cửa.

“Vậy mai gặp nhé.” Nàng nói với tôi qua lớp kính.

“Mai gặp.” Tôi cũng đáp lại nàng qua tấm thủy tinh ấy.

Lúc này trời đã tối đen.

Tôi ngẩng lên nhìn bức tường gạch rực rỡ đỏ xanh nhờ ánh đèn màu của rạp chiếu phim.

Thật là một ngày kỳ lạ.

Điện thoại đã biến mất khỏi thế giới này. Còn tôi đã mất đi thứ gì?

Một thứ chứa đựng những ký ức và mối giao thiệp của ta thình lình biến mất, quả thật sẽ gây nên cảm giác bất an, hơn thế nữa còn cực kỳ bất tiện. Cảm giác không biết xoay xở thế nào khi một mình đứng chờ dưới chân tháp đồng hồ khi nãy đã vượt quá mức tưởng tượng của tôi.

Từ lúc điện thoại và di động được phát minh, người người không còn lỡ nhau nữa, ý nghĩa của việc chờ đợi thấp thỏm lúc hẹn hò cũng mất đi. Thê nhưng, sự bứt rứt khi không liên lạc được cùng cái lạnh làm cho người ta không ngừng run rẩy, tất cả vẫn còn đọng lại trong lòng tôi.

“A!”

Đúng lúc này, một ý nghĩ lóe lên.

“Là ở đây!”

Đáp án của câu hỏi lúc nãy, nơi mà nàng thích nhất chính là rạp chiếu phim này.

Trước đây nàng từng nói.

“Em có cảm giác rạp chiếu phim này luôn dành một ghế trống cho mình, vì có em ngồi vào mà nó mới trở nên trọn vẹn.”

Nàng đã nói như thế.

Sau khi nhớ ra đáp án, tôi muốn báo cho nàng ngay lập tức.

Điện thoại di động đâu, tôi thò tay vào túi quần.

Không có. Ừ nhỉ, không còn nữa rồi.

Tức chết đi được. Tôi chỉ muốn nói cho nàng biết đáp án ngay bây giờ. Tôi vừa đấm ngực giậm chân vừa ngóng lên tầng trên của rạp chiếu phim.

Đó là lúc tôi chợt nhận ra, tâm trạng này rất giống với thời còn là sinh viên, khi tôi khắc khoải chờ điện thoại của bạn gái. Cảm giác bức bối mỗi khi cần nói điều gì nhưng lại không thể, những lúc nhớ mong nàng tha thiết… Từng có một thời gian dài trước đây, việc con người gửi tin cho nhau và chờ đối phương hồi âm tốn rất nhiều thời gian. Cũng giống như ý nghĩa thật sự của một món quà không nằm ở bản thân món quà đó mà ở giây phút lựa chọn món quà và hình dung ra vẻ mặt vui sướng khi nhận của người kia.

“Có được thì phải có mất.”

Đột nhiên tôi nhớ đến câu mẹ từng nói.

Chính là hôm đó, ngày mà chứng hắt hơi và chảy nước mũi của bà khỏi hẳn.

Xà Lách nằm cuộn mình lim dim bên cạnh mẹ tôi. Mẹ vừa vuốt ve nó vừa nói những lời này, một cách dịu dàng mà kiên định.

Ngước nhìn rạp chiếu phim, tôi nhớ đến bạn gái cũ.

“Vậy là anh sắp chết rồi nhỉ?”

Lời nói của nàng cứ quẩn quanh trong tâm trí tôi.

Đột nhiên, tôi cảm thấy bên phải đầu nhức nhối, đau đớn bủa vây lồng ngực khiến tôi không tài nào thở được. Một cơn ớn lạnh kéo đến, cả người tôi run lấy bẩy, hai hàm răng lập cập va vào nhau.

Chết đến nơi rồi sao!

Không, tôi không muốn chết.

Chẳng còn sức gượng dậy, tôi nằm bẹp dí trước cửa rạp chiếu phim.

“Tôi không muốn chết!!!”

Đột nhiên nghe được giọng nói của chính mình từ đằng sau, tôi kinh ngạc quay đầu lại.

Không phải giọng tôi, mà là giọng Aloha.

“Ngạc nhiên chưa? Ngạc nhiên đúng không!”

Bây giờ đang là giữa mùa đông, nhiệt độ đã xuống dưới o độ, nhưng hắn vẫn mặc áo sơ mi Aloha và quần đùi, còn đeo một cặp kính râm. Họa tiết cây dừa và xe hơi đã được thay bằng hình cá heo và ván lướt sóng.

Hừm… còn chịu khó thay quần áo cơ đấy. Mặc dù đang tức ứa gan nhưng tôi không hơi đâu mà nôi giận với hắn.

“Ái chà, hẹn hò kìa, ghen tị quá đi! Ngày hôm nay ta theo dõi ngươi suốt. Trông vui thật đó!”

“Anh theo dõi tôi từ chỗ nào…” Tôi toát mồ hôi lạnh.

“Thì từ chỗ kia kìa.” Aloha chỉ tay lên trời.

Tôi cảm thấy mình không còn đủ kiên nhẫn để nói chuyện với tên này được nữa.

“Thôi nói chuyện nghiêm túc nhé, nhà ngươi chưa muốn chết phải không? Dù sao thì tham luyến sinh mệnh cũng là bản năng của con ngươi ma.

"… Thế thì sao?”

“Thì là như thế đó. Tôi không muốn chết đâu!!! Mọi người đều nghĩ như vậy cả.”

Dù đã rất mất mặt nhưng tôi vẫn không muốn thẳng thắn thừa nhận.

Suy cho cùng, cũng không hẳn là tôi không muôn chết chỉ là không chịu được nổi sợ hãi khi nó đang đến gần.

“Vậy thì làm thôi! Tiếp theo, hãy quyết định thứ biến mất tiếp theo nào!”

“?”

Đây rồi!

Aloha vừa nói vừa chỉ vào rạp chiếu phim.

“Lần này khiến cho phim ảnh biến mất nhé? Mạng sống của ngươi sẽ được kéo dài thêm một ngày nữa.”

“Phim ảnh…”

Tôi thều thào, đờ đẫn hướng tầm nhìn đang mờ dần về phía rạp chiếu phim.

Đây là nơi tôi và bạn gái cũ đã cùng nhau tới hầu như mỗi ngày, xem vô vàn bộ phim.

Vương miện, ngựa, tên hề, tàu vũ trụ, mũ quả dưa, súng máy, phụ nữ khỏa thân… Mảnh vụn từ vô vàn cảnh phim nối đuôi nhau vụt qua tâm trí tôi. Tên hề đang cười, tàu vũ trụ nhảy múa, và con ngựa đang nói chuyện…

“Cứu tôi…”

Tôi thốt không nên lời, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.

❖ ❖ ❖

Xuân quang xạ tiết , đạo diễn Vương Gia Vệ.↩︎

Một trong những nhạc cụ chính để chơi Tango, trông gần giống đàn accordion.↩︎