← Quay lại trang sách

Chủ Nhật Tạm biệt thế gian này

Trời hửng sáng.

Trước mắt tôi là lá thư vừa viết xong ban nãy.

Tôi không đi toilet, không uống ngụm nước nào, giữa chừng bị Bắp Cải giẫm lên giấy vài lần. Bất chấp bị nó làm phiền, tôi đã viết xong bằng một cách nào đó.

Tôi bỏ lá thư vào một phong bì lớn rồi chọn tem để dán.

Trong chiếc hộp Yoku Moku có rất nhiều tem, những con tem nhiều màu sắc, đa xuất xứ.

Từ trong đó tôi lựa ra con tem hình chú mèo đang ngủ, rồi nhẹ nhàng dán lên bì thư.

❖ ❖ ❖

Tôi mang theo Bắp Cải rời nhà.

Sớm tinh sương trời hẵng còn se lạnh, tôi chầm chậm thả bộ xuống con dốc, đi tới hòm thư gần đó.

Hòm thư màu đỏ há to miệng, chực chờ nuốt lấy bức di thư của tôi.

Tôi sẽ gửi thư cho cha.

Phong thư này sẽ sang bên ấy.

Rồi cha sẽ hiểu những suy tư của tôi.

Một cái kết hoàn hảo. Đúng, lẽ ra đây là một cái kết hoàn hảo.

Nhưng tôi đã không thể nghĩ như vậy.

Có gì đó không đúng. Tôi ngờ ngợ như khi đứng thần nhìn chiếc miệng rộng ngoác của hòm thư.

Giây phút tiếp theo, tôi vội quay gót, ôm Bắp Cải lao lên con dốc.

Tôi hớt hải chạy về phòng, thờ hổn hển, lôi quần áo ra khỏi tủ.

Sơ mi trắng, cà vạt sọc, bộ vest màu ghi sẫm.

Đây là đồng phục của bưu tá.

Vừa mặc bộ đồng phục ấy, tôi vừa liếc nhìn mình trong gương.

Dáng vẻ của tôi trong gương.

Dáng vẻ tôi mặc đồng phục bưu tá chồng chéo lên dáng cha lúc đang sửa đồng hồ.

Không hiểu từ lúc nào, tôi đã trở nên giống cha y xì đúc.

Từ gương mặt, giọng nói, cử chỉ, tôi đã trở nên giống người cha mình từng ghét như thế.

❖ ❖ ❖

Người cha lúc nào cũng còng lưng sửa đồng hồ, người cha từng siết chặt bàn tay sợ hãi của tôi trong rạp chiếu phim, người cha đã mua những con tem cho tôi, người cha đã bế Bắp Cải bé nhỏ lên đầy hạnh phúc, người cha chạy lòng vòng quanh khu suối nước nóng, và người cha ẩn nấp trong đám tang của mẹ để lặng lẽ khóc thầm.

Ngày đó.

Ngày tôi đi khỏi nhà.

Trong căn phòng trống không của tôi chỉ còn chiếc hộp Yoku Moku nằm lẻ loi trên bàn.

Chiếc hộp báu vật cha đã đặt ở đó.

Bấy giờ, cha chắc chắn đã vươn tay ra.

Chỉ cần tôi nắm lấy bàn tay ấy thì mọi chuyện đã ổn.

Như trong rạp chiếu bóng thời thơ bé, tôi siết chặt bàn tay ấy, chỉ nằm nó thôi là đã thấy an tâm.

Cha ơi…

Con đã rất nhớ cha.

Muốn gặp cha, nói lời xin lỗi, cảm ơn, và tạm biệt.

Nước mắt tôi trào ra.

Tôi giơ tay áo chùi nước mắt, bỏ lá thư vào cặp, rồi vọt ra khỏi nhà.

Xồng xộc lao xuống cầu thang căn hộ, vừa xuống tới nơi tôi đã leo ngay lên chiếc xe đạp dựng ở đó, cho Bắp Cải vào giỏ đằng trước, rảo chân đạp ngược lên đinh đồi.

Pedal nặng trĩu, khung xe đạp cũ phát ra những tiếng ken két. Trên mặt tôi, nước mắt quyện mồ hôi. Dù như thế, tôi vẫn mải miết đạp lên đinh đồi.

Gió đang thổi.

Trời quang đãng, ánh nắng ấm áp báo hiệu xuân về ôm lấy tôi.

Bắp Cải hóng gió có vẻ sung sướng lắm, nó kêu “meo” một tiếng.

Dưới tầm mắt tôi là biển cả xanh thảm. Ngăn cách giữa hai cha con tôi là một bờ vịnh. Phía bên kia là thị trấn nơi cha sinh sống.

Có thể nhìn thấy thị trấn ấy từ trên đỉnh đồi.

Gần đến vậy mà bao nhiêu lâu tôi không thể sang.

Giờ tôi sẽ qua bên đó đây, thị trấn lần cận, tới nơi cha sống.

Đạp pedal, tôi lao xuống dốc.

Tốc độ dần tăng lên.

Và thị trấn mỗi lúc một gần.

Không phải mèo cần người

MÀ LÀ NGƯỜI CẦN MÈO MỚI ĐÚNG.