← Quay lại trang sách

Thứ Bảy Nếu thế gian này chẳng còn tôi

Tôi đã sống một cuộc đời hạnh phúc hay bất hạnh? Điều này chính bản thân tôi cũng không rõ.

Tuy nhiên có một điều tôi chắc chắn.

Tùy theo suy nghĩ của bản thân mà con người có thể sướng hay khổ.

Nghĩ như vậy thì mấy ngày vừa qua của tôi đã khổ đau quá chừng, cũng hạnh phúc quá chừng.

❖ ❖ ❖

Buổi sáng thức dậy, Bắp Cải đang nằm ngủ bên cạnh tôi.

Sờ vào nó là thấy bông xù ấm áp. Tiếng tim Bắp Cải đập thịch, thịch.

Vậy là mèo đã không biến mất.

Cũng có nghĩa là chính tôi sẽ phải rời bỏ cõi đời.

Nếu thế gian này chẳng còn tôi…

Thử nghĩ mà xem, điều đó liệu sẽ buồn đến mức nào?

Đã là con người, chẳng chóng thì chầy ai rồi cũng chết. Ti lệ tử vong là 100% đấy. Như vậy nghĩa là cái chết không đồng nghĩa với bất hạnh, việc cái chết ấy là hạnh phúc hay bất hạnh còn liên quan tới việc ta đã sống thế nào.

“Có được thì phải có mất.”

Tôi nhớ lại lời mẹ.

Để đổi lấy tính mạng mình, tôi đã thử xóa khỏi thế giới này điện thoại, phim ảnh, và đồng hồ.

Nhưng tôi lại không thể xóa bỏ mèo.

Có lẽ bạn nghĩ tôi là một kẻ ngốc nghếch, sao lại có thể từ bỏ mạng sống của mình chỉ vì một con mèo?

Đúng thật! Tôi ngu ngốc biết bao nhiêu. Nhưng quả thật tôi không tài nào nghĩ được rằng tước bỏ thứ gì từ người khác để tiếp tục sống là hạnh phúc. Dù đó là mặt trời biển cả, không khí, thì cũng giống như mèo thôi, vậy nên tôi đã từ bỏ việc xóa đi thứ gì đó khỏi thế giới này. Tôi quyết định chấp nhận vận mệnh có tuổi đời ngắn hơn những người khác, theo cách của riêng tôi.

Và tôi sẽ ra đi sớm thôi.

❖ ❖ ❖

Đêm hôm trước, tôi và Bắp Cải về nhà thì Aloha đã đợi ở đó.

Hắn vẫn ăn mặc theo phong cách mọi khi, áo sơ mi Aloha lòe loẹt, quần soóc, trên đầu cài cặp kính râm. Hồi đầu tôi còn thấy ngứa gan, mà giờ chẳng hiếu tại sao dang vẻ đó lại khiến tôi yên lòng. Thói quen của con người thật đáng sợ.

“Hừ! Bỏ đi đâu thế hả? Ta còn tưởng là ngươi bị Chúa trời giấu đi mất rồi, suýt nữa ta không kiềm chê được ma lao lên hỏi Chúa đấy… Đùa kiểu gì the?!”

“Xin lỗi…”

“… Hử, sao hôm nay ngươi kỳ quái vậy… chẳng giống mọi ngày chút nào…”

“Tôi xin lỗi.”

“Không không… Mà thôi kệ đi. Chúng ta mau chóng xóa nó thôi nào! ”

Aloha chỉ tay vào Bắp Cải, ngâm nga một cách khoái trá.

“Tôi không xóa nó đâu.”

“Hả?”

“Tôi bảo là, tôi không xóa mèo đi đâu.”

“Ngươi đùa à?!”

“Thật đấy.”

Vẻ mặt kinh hãi của Aloha sao mà hài hước quá, thế là tôi bật cười.

“Có gì mà buồn cười đến thế hả giời? Ngươi sắp chết rồi đấy! Như thế cũng được sao?”

“Được mà. Tôi… sẽ không xóa gì nữa.”

Sau đó, Aloha dùng đủ mọi lý do trên trời dưới biển để thuyết phục tôi. Nhưng tôi đã quyết tâm rồi. Tôi sẽ không xóa bất cứ thứ gì khỏi cuộc đời này nữa.

“Ngươi đã có thể sống lâu hơn, lâu hơn nữa.”

Cuối cùng Aloha bỏ cuộc, hắn nói bằng giọng đầy nuối tiếc.

“Thế nhưng chỉ sống thôi thì có ý nghĩa gì? Ý nghĩa nằm ở chỗ mình sống thế nào chứ, phải không?

Aloha chỉ im lặng trước những lời tôi nói.

“Vậy là… ta lại thua Chúa rồi. Con người đúng thật là…”

“Sao vậy?”

“À không, không có gì. Ta thua rồi. Mời ngươi hãy chết đi!”

“Làm gì có ai nói như vậy. Mà tôi cũng sắp chết thật rồi.

Tôi cười. Aloha cũng cười theo.

“Thật sự, đến lúc chia tay nhau rồi nhỉ?

“Ừ.”

“Chẳng hiểu sao tôi thấy buồn quá.”

“Ta cũng buồn. Nhà ngươi thú vị lắm mà!”

“Anh cũng là một ác quỷ thú vị.

“Lại nói lời bùi tai nữa rồi.”

“Mà… tôi vẫn cứ thắc mắc, ác quỷ thật sự có hình dáng thế nào?”

“Ngươi muốn biết à?”

“Ừ, muốn biết.”

“Hừm… Vậy coi như khuyến mãi lần cuối nhé. Thật thì ta không có dáng hình cụ thế đâu.

“Nghĩa là sao cơ?”

“Vì ác quỷ chỉ tồn tại trong tim mỗi con người. Con người cứ tùy tiện vẽ nên hình ảnh về chúng, về một tồn tại mang tên ác quỷ trong tim mình. Ích kỷ nhỉ! Đen sì, có răng nanh, tay cầm đinh ba, thỉnh thoảng còn mang hình dáng của loài rồng, rồi mang bộ dạng như con người…”

“Ra là vậy.”

“Nhiều lúc ta muốn nói, ‘Làm ơn thôi trò thiết kế cho ác quỷ cầm đinh ba đi mà!’ Xấu bỏ xừ ấy nhỉ?”

“Chắc anh ghét bị như vậy lắm?

“Ghét cực kỳ!”

“Quả nhiên.”

“Vậy nên, hình dạng này của ta chính là hình dạng ác quỷ do ngươi hình dung ra đấy. Ác quỷ ở trong tim ngươi mang hình dạng của chính ngươi, chắc chắn luôn.

“Nhưng ăn mặc và tính cách chẳng giống nhau gì cả.

“Ừ đấy! Ta nghĩ đây chính là trọng điểm. Tóm lại ta nghĩ, biết đâu ta lại tượng trưng cho một cuộc đời mà ngươi đã sống.”

“Ý anh là sao?”

“Tóm lại là một kẻ tươi vui, chẳng suy nghĩ gì nhiều, ăn mặc lòe loẹt, làm bất cứ điều gì muốn làm, không quan tâm tới ánh mắt xung quanh, nói tất cả những lời muốn nói.”

“Đúng là hoàn toàn trái ngược với tôi.”

“Đúng đấy! Ngươi cứ nặng lòng với vô số những tiếc nuối nhỏ nhặt, vừa muốn thế này, lại vừa muốn thế kia.

Nếu như có một ngã ba đường và ngươi được sống ngược lại thì biết đâu đây chính là dáng vẻ của ngươi lúc ấy?

Đây cũng là một dạng lý tưởng. Nhưng ta nghĩ, bản chất của ác quỷ chính là như vậy còn gì? Bản thân ngươi rất muốn trở thành người như thế nhưng lại không thể. Đó là sự tồn tại gần gũi nhất mà cũng xa ngươi nhất. Chẳng phải như thế hay sao?”

“Có nghĩa là, nếu tôi như thế này thì đã tốt…”

“Đừng hỏi ta những câu như vậy!”

“Trước khi chết còn điều gì hối tiếc nữa không nhỉ?”

“Hẳn là còn chứ! Thể nào ngươi chẳng nối mấy câu, ‘Ôi tôi vẫn muốn sống tiếp! Gọi ác quỷ quay lại đây cho tôi!’ Bởi tóm lại, con người là loài sinh vật cứ thèm thuồng cái kết mình không chọn để rồi ghen tị và hối tiếc.”

“Tôi hiểu cảm giác ấy.”

“Nhưng trường hợp của ngươi có một điều mà ta thấy rất hay. Những ngày tháng ngươi sống đần độn vô vị chỉ biết đến hiện tại mà không suy tính gì khác hẳn những tháng ngày ngươi suy ngẫm về những tổ hợp kỳ diệu và vô số sự vật, sự việc chống đỡ thế giới này.”

“Nhưng tôi sắp chết đến nơi rồi.

“Có lẽ thế. Nhưng vào phút giây sau chót, ngươi đã hiểu được điều tuyệt vời của việc sống trên đời và nhận ra những người quan trọng, những thứ không thể thay thế. Thử xoay một vòng thế giới ngươi đang sống mà xem, thế giới mà ngươi nhìn lại tuy vẫn tầm thường nhàm chán, nhưng ngươi đã nhận ra rất nhiều điều đẹp đẽ. Ý nghĩa của việc ta tới đây có lẽ cũng chỉ vì chuyện này.”

❖ ❖ ❖

“Nếu biết rằng ngày mai phải chết, có lẽ con người sẽ sống hết mình với khoảng thời gian hữu hạn ấy hơn.

Trước đây đã có người nói như vậy.

Nhưng tôi nghĩ là không đúng.

Con người, kể từ lúc ý thức được cái chết của chính mình, họ chỉ dung hòa mong ước được sống với lòng thỏa hiệp trước cái chết mà thôi. Trong quá trình đó, họ sẽ nhớ ra vô số hối tiếc nhỏ bé và những giấc mơ không thể thành hiện thực.

Nhưng tôi, kẻ có quyền xóa bỏ thứ gì đó khỏi thế giới này, lại thấy rằng chính những hối tiếc ấy cũng thật đẹp đẽ. Vì nó là bằng chứng cho việc tôi đã sống.

Tôi sẽ không xóa thứ gì ra khỏi thế gian này nữa.

Có lẽ lúc chết tôi sẽ ân hận. Nhưng kể cả như vậy cũng không sao hết. Đằng nào cuộc đời cũng đầy rẫy hối hận rồi.

Một cuộc đời lẽ ra phải sống đúng với bản thân mình, vậy mà tôi đã không thể.

Một cuộc đời chẳng bao giờ tôi có thể tìm thấy bản thân.

Vô vàn những thất bại, ăn năn, những giấc mơ chẳng thành sự thực, những người tôi rất thương nhớ, những món muốn ăn, những nơi muốn đi. Tóm lại, tôi sẽ chết đi mà không buông bỏ nối những điều như thế. Nhưng cũng Chẳng sao. Tôi đã nghĩ được rằng mình cứ thế này cũng ổn. Tôi không còn tìm kiếm nơi bản thân thuộc về nữa, thay vào đó cảm thấy thật mừng vì mình đã ở đây.

Tôi là kẻ chẳng còn bao lâu nữa sẽ phải từ giã cuộc đời rồi ác quỷ đột nhiên xuất hiện trước mắt với giao dịch đánh đổi một thứ trên đời này để lấy thêm một ngày được sống. Những tháng ngày ấy thật kỳ diệu.

Nhưng điều này đâu khác gì trái táo hiện ra trước mắt Adam và Eva? Có lẽ nó lại là một vụ cá cược, một canh bạc lớn tiếp theo giữa Chúa trời và ác quỷ. Câu hỏi mà Chúa trời đặt ra, không phải hướng tới giá trị của thứ biến mất khỏi thế gian này, mà về giá trị của nó trong cuộc đời tôi.

Chúa kiến tạo thế giới trong khoảng thời gian từ thứ Hai đến thứ Bảy, còn tôi thì xóa từng thứ một khỏi thế giới ấy. Nhưng cuối cùng, thay vì xóa bỏ một con mèo, tôi lại quyết định xóa đi chính bản thân mình. Ngày mai, Chủ nhật, ngày yên nghi của tôi sẽ đến.

❖ ❖ ❖

“Quả thật, vào lúc tận cùng của tận cùng, tôi đã có thể nghi ngờ và xác nhận lại thế giới này. Tôi ngộ ra rằng những thứ, những người, những khoảng thời gian tôi từng cho là đương nhiên ấy đã nhào nặn nên tôi của bây giờ, làm nên con người tôi.”

“Thật tuyệt. Ta có thể chắc chắn một điều là ngươi thật hạnh phúc vì đã nhận ra điều ấy.”

“Ừ, nhưng giá như tôi nhận ra nó sớm hơn một chút thì tốt rồi.”

“Đúng đấy. Thế nhưng chẳng ai biết mình còn sống được bao lâu, có thể chỉ vài ngày, cũng có thể vài tháng. Loài người không ai biết trước được tuổi thọ của mình.”

“Quả là như vậy nhỉ.”

“Thế thì sớm hay muộn đâu phải vấn đề nữa, phải không?”

“Anh nói như đúng rồi ấy.”

“Chứ sao? Bởi vì lần cuối nên ta khuyến mãi cho ngươi đấy! Thôi đến lúc rồi. Tạm biệt!

Aloha nói lời từ biệt một cách nhẹ tênh, kèm cái nháy mắt quen thuộc (thực ra là nhắm cả hai mắt). Đến lúc tôi tỉnh lại thì hắn đã biến mất rồi.

“Meo.” Bắp Cải bật kêu một tiếng cô đơn.

❖ ❖ ❖

Sau đó, tôi bắt đầu chỉnh đốn lại mọi thứ quanh mình, chuẩn bị cho cái chết.

Đầu tiên, tôi dọn dẹp phòng ốc, vứt đi vài món đồ.

Quyển nhật ký đáng xấu hổ, mấy bộ quần áo lỗi thời, DVD hơi khiêu dâm một tí, những lá thư quý giá, tấm ảnh bạn gái ngày xưa mãi không nỡ vứt đi. Những mảnh vỡ cuộc đời tôi đến rồi đi.

Nếu xoá bỏ hết những thứ này, phải chẳng Aloha sẽ ban cho tôi thêm ngày sống? Suy nghĩ ấy thoáng qua đầu, nhưng tôi chẳng hối hận. Tôi cảm thấy an toàn tuyệt đối vì chằng cần phải xóa thứ gì nữa.

Vừa vứt đồ vừa chìm đắm trong những kỷ niệm (còn bị Bắp Cải lui tới làm phiền), lúc tôi hoàn tất công cuộc dọn dẹp thì trời đã xế chiều.

Ánh sáng màu cam rọi qua ô cửa sổ, phủ một tầng sáng lên chiếc hộp nhỏ làm bằng kim loại nằm lẻ loi trên mặt bàn. Đây là chiếc hộp tôi tìm thấy ở đảy tủ quần áo. Hộp bánh Yoku Moku cũ kĩ - kho báu của tôi.

Tôi ngắm chiếc hộp. Bên trong nó là những báu vật của tôi. Mà không, chúng đã bị tôi cho vào dĩ vãng, có lẽ bây giờ không còn gọi là báu vật được nữa.

Con người có năng lực dễ dàng biến những báu vật thành một thứ rác rưởi không hơn.

Dù là món quà quý giá, lá thư dấu yêu, kỳ niệm đẹp đẽ rồi cũng hoá mây khói, trôi tuột vào dĩ vãng. Và tôi đã niêm phong những báu vật đó cùng một chỗ với những kỷ niệm kia.

Tôi cố thế nào cũng không mở được chiếc hộp ấy quyết định đi ra ngoài.

❖ ❖ ❖

Rời khỏi nhà, nơi tôi hướng tới là nhà tang lễ.

Tôi quyết định tự mình đi đặt đám tang cho bản thân.

Nhà tang lễ nằm ở ngoại ô, tại một địa điểm tổ chức sự kiện khá thời thượng rất có tiếng trong ngành dịch vụ này.

Tôi thảo luận kế hoạch với nhân viên kinh doanh (lo hậu sự mà cũng gọi là kinh doanh?) của nhà tang lễ. Người nhân viên bày tỏ sự thấu hiểu vô cùng lãnh đạm trước hoàn cảnh của tôi, rồi bàn chuyện tiền nong cũng vô cùng lãnh đạm nốt. Có lẽ đây là cách nói chuyện cố hữu của những người làm việc trong ngành này?

Bàn thờ, quan tài, hoa, di ảnh, bình đựng tro cốt, bài vị, từ xe tang cho tới hỏa táng, tổng cộng hết 1.500.000 yên. Đây là số tiền cần thiết để mai táng cho tôi. Tôi tự ra giá cho cái chết của chính mình. Rồi tôi tiếp tục trao đổi kĩ về từng chi tiết, từ bông trắng nhét trong lỗ mũi di thể cho đến đá khô bỏ vào quan tài.

Đá khô để thi hài tôi không thối rữa, 8400 yên/ngày. Nghe thật là lố bịch. Bàn thờ, quan tài, di ảnh, mỗi thứ đều có dăm bảy loại với mức giá khác biệt. Chết rồi vẫn còn phân chia thứ bậc như thế ư? Con người thật đáng thương làm sao.

Gỗ tự nhiên, gỗ ép, điêu khắc, phủ da lộn, sơn mài. Giá dao động từ 50.000 đến 1.000.000 yên.

Tôi được dẫn tới một căn phòng mờ tối xếp đầy những cỗ quan tài, tưởng tượng ra dáng vẻ của mình yên nghi trong đó.

Đám tang của tôi.

Sẽ có những ai đứng bên quan tài tôi?

Bạn bè trước kia, người yêu cũ, bà con thân quyến, thầy cô giáo, đồng nghiệp.

Trong số đó, có mấy người thực sự tiếc thương cho cái chết của tôi?

Chắc sẽ có những kẻ cảm thấy thật phiền toái khi phải hủy mất cuộc hẹn hay lịch trình công việc vì tôi.

Rồi bên quan tài, họ sẽ kể thế nào về cuộc đời tôi nhỉ?

Gã này sướng đấy, thằng này lôi thôi lắm, trông thế mà dễ nổi nóng, FA ngàn năm…

Họ sẽ kể lại những câu chuyện, kỷ niệm nào về tôi nhỉ?

Đến lúc đó tôi sẽ nhận ra mình đã trao cho họ những gì, và để lại trong họ những gì.

Vì khoảnh khắc không thể biết được ấy mà tôi sống tới tận lúc này.

Ba mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi nhận ra…

Đứng trước dãy quan tài, tôi nhận ra lần đầu tiên…

Thế giới tôi đã sống, thế giới nơi tôi không còn tồn tại, và sự khác biệt tinh vi giữa chúng.

Chính sự khác biệt rất nhỏ ấy là dấu ấn cho thấy tôi đã sống trên cõi đời này.

Rồi tôi quay về căn hộ giờ đã hoàn toàn trống rỗng.

Vừa vào tới nhà, Bắp Cải đã sán lại gần tôi, kêu meo meo như thể đang nói, “Con chờ lão gia mãi đấy ạ!” Mặt nó xụ ra vì bị bắt trông nhà. Tôi đặt cá ngừ mua ở hàng cá trên phố lên đĩa cho nó.

Nó kêu một tiếng nhỏ như muốn nói “Biết ngay lão gia rất hiểu lòng con mà!”, rồi bắt đầu nhai cá ngừ rau ráu.

Nhân lúc Bắp Cải mải mê ăn cá, tôi lấy chiếc hộp Yoku Moku nằm trên mặt bàn. Sau một lúc lâu nhìn chằm chằm chiếc hộp, tôi mới nhẹ nhàng mở nó ra.

❖ ❖ ❖

Bên trong hộp chất đầy giấc mơ thời thơ dại của tôi.

Giấc mơ hình chữ nhật mà tôi đã nhìn ngắm từ thuở ấu thơ, cho tới khi ngực nhói lên đau đớn.

Đó là những con tem đây màu sắc. Đủ loại tem từ đủ mọi quốc gia.

Ký ức ồ ạt tràn về.

Đó là kỳ niệm về cha tôi.

Thuở nhỏ, cha mua cho tôi một bảng tem kỷ niệm thế vận hội Olympic. Những con tem bé nhỏ, rực rỡ màu sắc, tôi không nỡ sử dụng chúng.

Cứ có dịp là cha lại mua tem về làm quà cho tôi. Tem lớn, tem nhỏ. Tem của Nhật Bản, tem của nước ngoài. Cha rất lặng lẽ, vậy nên những con tem ấy đã trở thành phương thức đối thoại duy nhất giữa hai cha con. Kỳ diệu lắm. cứ nghĩ đến con tem cha sắp tặng cho mình là tôi lại cảm thấy mình hiếu được cha đang nghĩ gì.

Hồi tôi học tiểu học, cha từng đi du lịch châu Âu cùng bạn hữu.

Tôi nhận được bưu thiếp ông gửi về. Trên tấm bưu thiếp ấy có dán một con tem to và sặc sỡ in hình một chú mèo đang ngáp. Tôi bất giác mỉm cười, vì con mèo ấy giống hệt Xà Lách. Đó là một trong những lần đùa giỡn hiếm hoi của ông. Tôi đã vui sướng vô cùng, ngâm nó trong nước cả đêm để gỡ con tem đó ra.

Đêm ấy, tôi không ngủ được.

Cha đi kiếm tem hình mèo ở góc phố Paris. Bằng thứ tiếng Pháp trọ trẹ, ông tìm mua con tem đó và bưu thiếp, xong ngồi ở quán cà phê gần đấy viết thư gửi cho tôi. Ông dán tem rồi bỏ nó vào hòm thư màu vàng.

Tấm bưu thiếp đó được bưu tá thu thập, từ bưu điện Paris chuyển ra sân bay. Rồi nó nằm trên máy bay, đáp xuống Nhật Bản, đi tới thị trấn nhỏ của tôi. Chỉ tưởng tượng tới hành trình dài ấy, trống ngực tôi đã đập rộn ràng, không sao ngủ nổi.

❖ ❖ ❖

Tôi nhớ ra rồi. Vì thích con tem cha gửi từ châu Âu về mà tôi đã bắt đầu công việc bưu tá.

Để được ngắm nhìn những con tem. Những con tem nhiều màu sắc. Đủ thể loại từ đủ mọi quốc gia.

Đủ những tên người và địa chỉ được viết trên đó. Tôi cảm thấy thân thương lạ kỳ.

Những thứ mà có lẽ tôi đã xóa ấy, có khi chúng biến mất thì thế giới cũng chẳng đổi khác gì.

Nhưng thật ra tất cả đều đang nâng đỡ thế gian này.

Tôi chợt nghĩ như thế khi chạm vào những mảnh giấy nhỏ bé kia.

❖ ❖ ❖

Dán tem, gửi đi. Trao gửi thư tín. Quá trình ấy tỏa ra hơi thở ấm áp, khiến lòng tôi ấm dần lên. Những tình cảm được trao đi đưa tôi đến một nơi ấm áp, bình yên, và hạnh phúc.

Hẹn một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.

Đúng rồi. Tôi phải tranh thủ viết thư trong khoảng thời gian ngắn ngửi còn lại.

Vô vàn những từ ngữ ngủ sâu trong tôi. Những lời chào hỏi mà tôi từng buông bỏ. Những cảm xúc đã không thể gửi đi.

Bây giờ, tôi sẽ nhả tất cả chúng ra, rồi dán tem lên từng cái một.

Những con tem chẳng mấy chốc sẽ tản ra như cánh hoa, trang hoàng cho giây phút cuối cùng của đời tôi.

Tôi bỏ thư vào phong bì, chọn hình tem.

Lễ hội.

Chú ngựa.

Những người tập thể dục

Bồ câu.

Tranh Ukiyoe1.

Biển cả.

Piano, xe hơi, vũ công, những đóa hoa, danh nhân, máy bay, bọ rùa, sa mạc, chú mèo đang ngáp.

Trong phút hấp hối, tôi sẽ nằm xuống, nhắm mắt.

Tất cả xoay vòng phía trên tôi, tiếng chuông báo tin nhắn dòng chữ Ánh đèn sân khấu hiện trên màn ảnh, kim đồng hồ bắt đầu quay. Rồi “soạt” một tiếng, những lá thư bay lên bầu trời.

Đỏ, xanh, vàng, lục, tím, trắng, hồng.

Đựng trong những bì thư rực rỡ sắc màu, chúng bay lên, bay vào lòng trời xanh ngắt.

Tôi sẽ lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng.

Phía trước vô vàn con tem, tôi vẽ nên nỗi khổ đau và niềm hạnh phúc vô bờ bến rồi mỉm cười một mình.

❖ ❖ ❖

Lá thư tôi sắp viết sau đây hẳn là di thư nhỉ.

Nhưng rốt cuộc tôi nên gửi cho ai đây?

“Meo.” Bắp Cải lại gần tôi.

Tôi quyết định rồi. Người mà tôi gửi lá thư đầu tiên sẽ là người tôi gửi gắm Bắp Cải.

Nếu vậy, chỉ có thể là người đó. Chỉ có thể la ngươi đó mà thôi.

Câu trả lời đã có sẵn từ lâu, chẳng qua tôi không chiu thừa nhận.

Ngày mẹ nhặt Bắp Cải về nhà.

Tôi đã phản đối.

Một ngày nào đó con mèo này chết, mẹ sẽ lại buồn đau. Để lại kỳ niệm không vui và buồn thương thừa thãi. Nghĩ vậy nên tôi đã phản đối chuyện nuôi nó.

Nhưng cha thì khác.

“Cứ nuôi đi.”

Ông đã tuyên bố như vậy.

“Người hay mèo đều sẽ chết thôi. Chỉ cần hiểu được điều đó là sẽ ổn.”

Thực ra tôi biết, hơn ai hết, cha là người lo lắng cho mẹ nhất. Và hơn ai hết, cha đã rất yêu thương Xà Lách. Chính vì vậy mà tôi từng tưởng rằng, cha sẽ là người phản đối kịch liệt nhất.

Nhưng không phải như vậy. Cha là người luôn nói điều đúng đắn. Còn tôi từng thậm ghét cái sự đúng đắn ấy.

Nghe những lời cha nói, tôi chỉ biết lặng thinh. Lập tức, mèo con kêu “meo” một tiếng rồi bước lịch bịch về phía cha. Cha bế con mèo nhỏ lên như vẫn hằng bồng bế Xà Lách.

Nhìn dáng vẻ của cha, mẹ cười tươi sung sướng.

Nhìn mẹ, cha tôi ngượng ngùng nói.

“Nhóc này trông y hệt Xà Lách nhỉ.”

“Ừ, y xì đúc.”

“Vậy thì gọi nó là Bắp Cải đi.

Nói xong, dường như xấu hổ, cha lập tức quay về bàn làm việc, bắt đầu cặm cụi sửa đồng hồ.

Phải. Cha đỡ đầu của Bắp Cải chính là cha.

Vậy người để giao phó Bắp Cải cũng chỉ có mình cha mà thôi.

❖ ❖ ❖

Vậy là tôi bắt đầu chấp bút.

Lá thư đầu, cũng là lá thư cuối cùng gửi cha.

Có lẽ nó sẽ là một bức di thư dài thật dài.

Nhưng tôi có quá nhiều điều cần phải nói cho cha nghe.

Về chuỗi ngày kỳ lạ vừa qua.

Về mẹ.

Về Bắp Cải.

Quả thật, tôi đã muốn nói từ rất lâu rồi.

Về chuyện của tôi.

❖ ❖ ❖

Tôi đặt tờ giấy trắng lên bàn, rồi nhấc bút.

Ở ngay đầu trang giấy, tôi viết.

❖ ❖ ❖

Gửi cha…

❖ ❖ ❖

Loại tranh khắc gỗ của Nhật Bản ra đời trong khoảng thế kỷ XVII đến thế kỷ XX.↩︎