← Quay lại trang sách
❖ ❖ ❖
“Tôi cất tiếng gọi cái tên không phải của ai khác, mà của người tôi yêu từ lâu lắm, của người đến tận bây giờ tôi vẫn yêu đến nỗi không sao kiềm chế lòng mình, chỉ cần nói tên người đó thôi, lồng ngực tôi đã nóng lên như thiêu đốt. Dù đó đơn thuần chỉ là một từ. Chỉ ba âm tiết mà thôi. Nhưng nó truyền dũng khí cho tôi hơn bất kỳ điều gì khác. Cái tên của người ta yêu là một từ thiêng liêng hơn ta tưởng nhiều, ắt hẳn chất chứa trong đó là một thứ to lớn, vĩ đại mà mắt thường không thấy được.
Yukino...
Tôi mong mau được gặp em.”