Chương 1 (tt 4) Ngày ấy và bây giờ
“Nói thẳng ra, chính chú em mới là người thua thiệt nhiều thứ khi không chịu nói ra những điều mình nghĩ đấy.”
Mizuki nói khi nghe tôi kể về cuộc chia ly với nàng.
“Là sao ạ?”
“Có nghĩa là cậu giống tôi.”
“Giống anh?”
“Ừ, trường hợp của tôi thì có lẽ đơn giản chỉ là do bướng bỉnh thôi.”
“Vậy hả anh?”
“Ừ, vậy đấy.”
“Cuộc nói chuyện điện thoại cuối cùng ấy,” anh tiếp tục. “Thực ra chẳng phải để vòi tiền đâu.”
“Vậy chuyện là sao ạ?”
“Sắp tới sinh nhật nàng nên tôi có mua một cái ghim cài áo.
“Ghim cài áo...”
“Ừ, lúc ấy tôi mới có ít tiền. Trước đó tôi hơi quá đáng lúc nói lời chia tay nên cứ bận tâm mãi. Thế nên mới mua ghim cài áo, muốn tạ lỗi với nàng, cố gắng làm một điều không giống tôi mọi khi ấy mà.”
“Mục đích thật sự của cuộc điện thoại là thế ư?”
“Ừ, đúng thế. Kiểu như đàm phán tái thiết lập quan hệ ngoại giao ấy.”
Anh rút từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ, nói “Đây này” rồi đưa cho tôi.
“Đồ rẻ tiền thôi...”
Đó là một chiếc hộp màu xanh thẫm, chạm vào thấy mượt như nhung. Mở nắp ra thì thấy bên trong có một chiếc ghim cài áo nhìn rất sang trọng, mặt đá quý màu xanh nhỏ xíu treo lủng lẳng.
“Đẹp thật đấy.”
“Ừ.”
Tôi trả chiếc hộp cho Mizuki, anh cất nó lại vào trong túi áo khoác.
“Nàng thích màu xanh...”
“Ồ,” tôi nói. “Hiếm nhỉ, con gái mà lại thích màu xanh.”
“Thế hả?” Mizuki hỏi lại, nên tôi đáp rằng mình cũng không biết rõ lắm.
“Hồi bé,” Mizuki kể. “Tôi có mua cho nàng một chiếc kẹp tóc ở sạp hàng mở trong đêm hội. Con gái hay thích màu đỏ với màu hồng đúng không? Thế nên hai màu đó người ta mua hết trước, sạp hàng còn mỗi kẹp tóc màu xanh thôi. Tôi mới hỏi nàng làm sao giờ, nàng bảo cái này đẹp. Tớ thích màu xanh. Lần đầu tôi nghe thế luôn đấy. Trước nay nàng cực thích màu đỏ mà. Áo khoác đỏ, giày đỏ. Bờm tóc cũng đỏ nốt. Nhưng nàng nói vậy thì tôi cũng chẳng có vấn đề gì cả. Thế nên tôi mua cái kẹp tóc màu xanh ấy cho nàng.”
“Chắc chị ấy vui lắm nhỉ?”
“Mê mẩn đến phát mệt luôn ấy chứ.” Mizuki nói. “Đi đâu nàng cũng dùng cái kẹp tóc ấy. Bao nhiêu tuổi chăng nữa, cứ đi chơi với tôi là thể nào nàng cũng đeo nó. Tôi hỏi nàng em tính bóng gió gì anh à, tại trước đó rồi sau này thứ duy nhất tôi mua cho nàng chỉ có mỗi cái kẹp tóc ấy, nhưng nàng toàn cười rõ tươi, bảo em chẳng có ý đó đâu, em đeo vì em vui thế thôi.
“Con gái gì mà dễ dãi quá thể,” Mizuki tiếp lời. “Cứ như con cún con chỉ cần cho ít vụn bánh mì là đã quấn người rồi vậy. Thế nên lần này tôi cũng định dùng cách ấy nhưng mà...”
Mizuki co người lại và chầm chậm lắc đầu.
“Tôi ngốc nghếch, cứ nghĩ kiểu gì nàng cũng ngạc nhiên, có khi còn cảm động rơi nước mắt cũng nên cơ.”
“Nhưng thực tế lại không được vậy ạ?”
“Ừ. Mở đầu bằng chuyện buôn bán đúng là dở tệ. Tôi muốn thông báo với nàng tình hình tài chính của tôi bây giờ cũng ổn hơn một chút rồi... tại trước nay lúc nào tôi chẳng nghèo rớt mồng tơi... nhưng mà chẳng thấy nàng trầm trồ kinh ngạc gì, trái lại còn lo lắng hết cái này đến cái kia. Anh có sao không? Lại làm ăn thua lỗ rồi nợ nần người ta à? Anh có bị ai lừa không? Vân vân. Thế là cụt hết cả hứng. Tôi trình bày về triển vọng của việc làm ăn lần này, nhưng nàng không thèm nghe. Mà thực ra cũng có vài lần tương tự thế rồi. Chắc nàng chỉ nghĩ “lại nữa à’ mà thôi.”
Mizuki nhìn lên bầu trời dày đặc những đám mây màu chì, chớp mắt liên tục như thể đang tặc lưỡi.
“Thôi biết làm sao được. Chuyện là vậy đấy. Sau cùng tôi mới nói, vậy đưa tiền của em cho anh đi. Rồi sau anh trả em gấp mười lần số đó, kiểu vậy. Thế là nàng nổi đóa lên.”
“Hỏng hẳn rồi anh nhỉ.”
“Ừ, giọng nàng nghe như sắp khóc tới nơi ấy. Rồi nàng nói, giọng run run, tiền của em không phải để dùng cho những việc như vậy. Tôi mới vặn lại thế dùng để làm gì, nàng nói tiền làm đám cưới. Ồ, thế chúc mừng nhé. Em cưới ai, thằng đó ở đâu. Tôi hỏi thế thì nàng im bặt... Im lặng đến mức đáng sợ luôn... Thế rồi giọng nàng buồn buồn, bảo tôi người ấy anh không quen đâu, rồi cứ thế cúp máy... Mà lúc nào chuyện cũng phát triển theo hướng ấy. Kiểu kiểu vậy. Riêng chọc tức nàng thì tôi giỏi cực kỳ.”
“Tính anh phiền phức thật đấy nhỉ.”
“Ừ, đến tôi còn chẳng đỡ được. Cũng tự hỏi suốt, tại sao mình lại làm thế.”
“Đây là,” tôi nói. “Cơ hội cuối cùng của hai anh em mình rồi nhỉ?”
“Đúng vậy,” Mizuki đáp. “Hãy thành thật với bản thân. Chúng ta không còn gì để mất nữa rồi. Giờ cả hai đều nhận thức được những điều quan trọng nhất với mình. Nếu lần này còn để lỡ thứ gì thì càng chứng tỏ chúng ta là hai thằng đần thực sự đấy.”
Ngôi làng hoàn toàn không một bóng người. Đến mèo hoang còn chẳng thấy. Bụi đường bốc lên trong gió, đường dây điện làm ra những âm thanh buồn thảm. Nhìn cảnh này tôi mới thấm thìa rằng thế giới đang kết thúc thật rồi. Không phải một cách kết thúc hoành tráng như mọi người mường tượng (không vang dội những hồi chuông và tiếng trống như tận thế trong sách Khải huyền), nó nhàm tẻ và tĩnh lặng hơn nhiều (như khi mèo hay cá voi sắp chết). Mọi thứ hao hụt dần đi cho đến khi kết thúc hẳn.
Cảm giác có gì đó hơi giống với sự bùi ngùi khi tiệc tàn hay khi tiệm tạp hóa đến giờ đóng cửa. Tiếng nhạc báo hiệu thời khắc ra về văng vẳng vang lên từ một nơi nào đó, dửng dưng hối thúc bước chân ta ra đến ngoài cửa tiệm. Chẳng hề có một chút gì cưỡng ép, nhưng không ai có thể chống lại được. Cứ như giai điệu của người thổi sáo dụ chuột thành Hamelin vậy. Dưới sự điều khiển của người đàn ông đội mũ bí ẩn, con người của hành tinh này cứ lần lượt bị dẫn tới một thế giới bất thường.
Có lẽ chúng ta đã cao hứng hơi quá đà rồi chăng. Giống như những đứa trẻ bị khuấy động bởi không khí sôi sục của đêm hội, chỉ biết luôn miệng đòi hỏi, con người chúng ta không bao giờ biết thế nào là đủ. Biết đâu chuyện đó lại có liên quan gì tới cái kết này nhỉ.
Quỹ thời gian quý báu đáng lẽ sẽ kéo dài thêm nếu được sử dụng cẩn trọng, vậy mà chúng ta, không một lần suy xét, đã hoang phí và làm cạn kiệt chỉ để thỏa mãn những khát vọng không đáy của bản thân. (Con người tự ý cho rằng thời gian là một nguồn tài nguyên vô hạn, dồi dào hơn cả dầu mỏ và quặng kim loại.)
Có lẽ nào giai điệu Hiroyuki đã nghe thấy trong mơ chính là tiếng nhạc báo hiệu hết giờ, hối thúc bước chân ta tiến ra ngoài cửa. Âm thanh ấy dành cho chúng ta, những con người đã cao hứng quá đà.
Dù có làm gì thì mọi sự cũng đã quá muộn màng. Chẳng sớm thì muộn, đến ngôn từ cũng sẽ biến mất khỏi hành tinh này.
Một sự tĩnh lặng trải rộng trên diện địa cầu. Sau cùng đến một tiếng hắt xì cũng sẽ chẳng còn nữa.
❖ ❖ ❖
Ngạc nhiên thay, nhân vật tên “Bác sĩ” xuất hiện thật. Có vẻ như tôi là niềm hy vọng cuối cùng sau khi chú ấy đã thử mọi phương cách.
Bác sĩ đại khái đúng như tôi hình dung. Nói cách khác, chú ấy lịch thiệp, chân thành, hiền lành đến mức có khi người như tôi đây cũng lợi dụng được.
Về cơ bản, tôi nghĩ Bác sĩ là một cậu ấm.
Bác sĩ nhìn trẻ hơn tuổi thực nhiều, giống như những người cùng chung nét tính cách với chú ấy. Trông Bác sĩ như thể hẵng còn ở tuổi thanh niên.
Với mái tóc bóng mượt được chải chỉn chu và gọng kính kim loại, nhìn chú giống như người mẫu được giao đóng vai một vị bác sĩ có tài.
“Chú đã tới tất cả những nơi có thể nghĩ ra rồi.” Bác sĩ nói. “Về quê cô ấy, rồi chỗ làm cũ nữa.”
“Vâng,” tôi đáp. Chúng tôi nói chuyện ngay gần cổng trường. Đám học sinh tan học đi ngang qua, nhìn hai chú cháu chòng chọc.
“Sau cùng thì còn mỗi mình cháu thôi. Cháu có biết gì không?”
“Cháu xin lỗi,” tôi đáp. “Cháu cũng không biết.”
“Ừ.” Bác sĩ nói. “Hẳn là vậy rồi.”
“Vâng.”
“Nhưng sự thực là cháu có biết đúng không? Một manh mối nhỏ nào đấy chẳng hạn. Kiểu gì Yukino chẳng nói gì đó với cháu.
Tôi lắc đầu thật mạnh.
“Cháu không biết thật mà.”
“Con bé nói cháu phải trả lời như thế chứ gì?”
Bác sĩ không chịu thua. Hẳn chú ấy phải yêu mẹ nàng lắm. Lại còn tử tế nữa. Chúa của người này chắc hẳn cũng là Chúa của chúng tôi.
Thế nên tôi muốn giúp đỡ chú ấy.
“Cháu hiểu rồi,” tôi nói. Mặt Bác sĩ sáng bừng lên, chắc bởi tôi đã lỡ làm chú ấy kỳ vọng. Thấy tội nghiệp, tôi lại xin lỗi thêm lần nữa.
“Đây,” tôi nói và chìa ra bức thư của nàng mà lúc nào tôi cũng mang bên người. Tôi nhất định không muốn cho ai xem cả, nhưng người này là ngoại lệ.
“À, chú đừng đọc hết nhé,” tôi nói thêm vào. “Chỉ phần đầu thôi, phần sau không liên quan gì tới chú cả.”
“Ừ,” Bác sĩ đáp nhưng dường như chẳng nghe thấy lời tôi nói. Ánh mắt nghiêm túc đuổi theo từng dòng chữ trong thư. Càng đọc, gương mặt chú lại càng thêm buồn.
Một lát sau, Bác sĩ ngẩng mặt lên khỏi bức thư và nhìn tôi. Mắt chú ngân ngấn lệ.
“Chú xin lỗi.” Bác sĩ nói. “Đúng là cháu nói thật nhỉ.” “Vâng. Thực sự cháu cũng không biết gì cả.”
“Hai người đó bỏ lại chúng ta mà đi...”
“Vâng.”
“Làm sao bây giờ,” Bác sĩ nói như thể độc thoại. Một câu nói như tiếng thở dài não nề, chỉ những người đã cùng đường mới thốt ra miệng được.
“Chúng ta làm sao đây?” tôi cũng nói.
“Chỉ còn cách đợi thôi...” Bác sĩ nói.
Đó cũng là độc thoại nốt.
“Bây giờ có lẽ hẵng còn sớm quá,” chú tiếp lời. “Tại nhiều chuyện xảy ra quá. Chú đã không bảo vệ được cô ấy. Giờ chú hối hận lắm, cứ trách bản thân mãi tại sao hồi đó không lắng nghe cô ấy nhiều hơn.”
“Tại sao hả chú?”
“Hử?”
“Tại sao chú không nghe cô ấy nói?”
“Bởi vì...”
“Dạ?”
“Đầu tiên là vì chú bận. Chú phải làm quen với chỗ làm mới, rồi quan hệ với những người mới quen, rắc rối họ hàng các thứ nữa, chuyện này chuyện kia, lắm thứ lắm cháu à...”
“Chẳng biết làm sao được chú nhỉ.”
Bác sĩ nhìn tôi chăm chú. Tôi mỉm cười và khẽ gật đầu.
“Đúng là,” chú nói tiếp. “Tất cả mấy thứ đó chỉ là cái cớ thôi. Nhưng mà để nói thêm một cái cớ nữa, thì cô ấy cứ giữ kín tất cả mọi thứ bên trong, lúc nào cũng cắn răng chịu đựng không oán thán lấy nửa lời. Khiến một người như thế bộc bạch tâm sự, tốn nhiều thời gian và công sức lắm đấy cháu.”
“Vâng, cháu cũng hiểu sơ sơ.” “Thế à? Cảm ơn cháu.”
“Với cả,” Bác sĩ tiếp tục. “Để bảo vệ cô ấy, chú bắt buộc phải tranh cãi với gia đình. Mà chú lại không thích điều đó chút nào.”
“Chú là người theo chủ nghĩa hòa bình à?”
Bác sĩ cười. Một nụ cười như trẻ con.
“Quả đúng thế thật,” chú nói. “Chú theo chủ nghĩa hòa bình đấy. Cực kỳ nữa là khác. Thế nên chú cảm giác mình rất hợp với nghề y. Chắc chắn không thể làm lính được rồi, nhưng xoa dịu những khổ đau của người khác là sở trường của chú.”
“Vâng.”
“Mà, những người ấy lại còn là cha mẹ và anh em chú nữa. Chú cũng biết rõ mấy người đó toàn khoe mẽ vớ vẩn, nhưng kể cả thế cũng rất khó đối đầu trực diện và trách cứ họ về việc đó.”
“Chú trước nay chắc hẳn luôn là một đứa con ngoan đúng không ạ?”
“Ừ. Đúng vậy đấy. Ngoan ngoãn vô cùng tận. Chú chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cãi lời cha mẹ. Học bạ lúc nào cũng toàn điểm 5, mỗi lần lên lớp là lại được bầu làm khối trưởng.”
“Nghe cũng vất vả ra trò chú nhỉ. Cháu còn không tưởng tượng nổi.”
“Ừ.” Bác sĩ gật đầu. “Có sao đâu. Miễn mọi người được sống tự do và thoải mái hơn, vai diễn này để một người như chú nhận cũng không vấn đề gì. Một người mà kể cả khi muốn tháo bỏ xiềng xích cũng không biết phải làm sao, vì chưa bao giờ được học cách làm vậy...”
Kể từ đó, một mối giao hảo kỳ lạ nảy sinh giữa tôi và Bác sĩ. Chúng tôi thỉnh thoảng lại gặp nhau để trao đổi thông tin, hay nói cách khác, để thông báo với nhau rằng vẫn chưa tìm được manh mối gì.
Bác sĩ là người trái ngược với Hiroyuki trên nhiều phương diện. Chú ấy nghiêm chỉnh tuân theo quy định (dù quy định đó có phi lý tới đâu), tôn trọng phép tắc, biết giữ hòa khí giữa mọi người. Bác sĩ tuyệt đối không có những hành vi không thể dự đoán trước, khi nào cũng suy tính rất cẩn trọng (Hiroyuki sống theo luật lệ của riêng mình, không có khái niệm về quy củ, chẳng biết có để ý gì đến những người xung quanh không, hành động luôn luôn không thể đoán được. Các hành động không nhất quán, đầy cảm tính và luôn biến đổi của cậu ta khiến tôi bối rối, nhưng đồng thời cũng thấy rất vui).
Tuy nhiên, không phải vì thế mà những cuộc hội thoại với Bác sĩ kém thú vị. Chú ấy là một trong số hiếm những người lớn biết rõ mình là ai, nhận thức được trên thế giới này có đủ loại người, mỗi người một khác.
“Chẳng biết làm thế nào được.” Bác sĩ nói. “Thế giới hỗn loạn thế này cũng là vì lẽ đó.”
“Thế ạ?”
“Ừ. Thế giới bây giờ vẫn giống như tháp Babel vậy, mỗi người nói một ngôn ngữ của riêng mình, nhưng không ai nhận ra điều đó. Mình chỉ tưởng người ta có hiểu mà thôi, tệ thật phải không cháu?”
“Ý chú là sự tự mãn ấy ạ?”
“Ừ, kiểu thế.”
“Đến cả cô ấy cũng vậy.” Bác sĩ nói. “Chú muốn hiểu cô ấy nhưng rốt cuộc vẫn chưa hiểu được gì. Chú chưa thể chấp nhận nỗi đau của cô ấy như nỗi đau của chính bản thân mình.”
“Nhưng chuyện đó phải có thần giao cách cảm mới làm được chứ ạ?”
“Cũng có thể?’ Bác sĩ đáp. “Chúng ta đúng là những sinh vật vô tích sự.”
“Bởi vậy nên con người không thể tử tế được ư?”
“Ừ. Thế nên chiến tranh mới không dứt, phân biệt đối xử và nghèo đói thì vẫn tồn tại mãi. Chẳng biết suốt năm nghìn năm nay chúng ta đã làm gì thế nhỉ?”
Mỗi lần gặp nhau, chúng tôi lại nói những chuyện không đầu không đuôi như vậy, nhưng ba năm sau, Bác sĩ cũng lại chuyển đi, tới một chỗ làm mới. Lần này có vẻ như là một bệnh viện xa tít mạn phía Nam.
“Công tác ở bệnh viện gia đình mình điều hành cũng có cả mặt lợi mặt hại cháu ạ. Thế nên giờ chú quyết định đi làm mướn cho người ta.” Bác sĩ nói.
Buổi sáng lên đường tới chỗ làm mới, Bác sĩ tạt xe qua xưởng. Chúng tôi đứng nói chuyện một lát trước hiên.
“Chú sẽ cho cháu biết địa chỉ, nên nếu có thông tin gì cháu báo cho chú với nhé.” Bác sĩ nói.
Lúc bấy giờ chúng tôi vẫn chưa có manh mối gì về tung tích của hai người kia.
“Chú đã thử nghĩ hay là đến văn phòng thám tử rồi.” Bác sĩ tiếp tục. “Nhưng chú thấy nó cứ sai sai thế nào ấy. Cứ như thể mình là cơn gió bấc trong truyện ngụ ngôn ‘Gió Bấc và Mặt Trời’ vậy, cháu nghĩ thế không? Ép buộc người ta cởi bỏ quần áo không phải phương pháp hợp với chú.”
“Vậy chú cứ đợi tiếp ạ?”
“Tạm thời thế đã. Có lẽ sau này thời gian sẽ cho ta biết phải làm gì.”
“Hồi đó vui lắm.” Bác sĩ nói. “Chuỗi ngày ở chung với mẹ con cô ấy rất ngắn ngủi, nhưng chú vô cùng thỏa mãn. Cảm giác như thể chú vỡ ra rằng, à, ra sống là thế này đây.”
“Thế trước nay chú chưa có cảm giác ấy bao giờ à?”
“Có lẽ.” Bác sĩ nói. “Chú chưa từng nghĩ về ý nghĩa cuộc đời bao giờ cả. Chỉ suốt ngày bận bịu giải quyết những vấn đề ngay trước mắt thôi.
“Ngạc nhiên nhỉ?” Bác sĩ nói, tròn mắt và lắc đầu. “Niềm hạnh phúc nhất đời mình lại ẩn náu ở một nơi như vậy...”
Đoạn Bác sĩ bước đi.
Mọi người cứ thế biến mất trước mắt tôi. Thị trấn hình như đã nhạt màu hơn trước.
❖ ❖ ❖
Rời làng được một quãng xa, chúng tôi gặp một gia đình đang ngồi nghỉ bên vệ đường.
Đó là một con đường cắt ngang đồng lúa, bên cạnh họ là một ngôi mộ cũ kỹ và một ngôi miếu nhỏ thờ Địa Tạng.
Đôi vợ chồng khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, cô con gái chẳng biết đã lên mười chưa. Hai vợ chồng đều gầy và có vẻ ốm yếu. Đặc biệt là người vợ. Cô ngồi trên cỏ, dựa lưng vào bệ ngôi mộ, liên tục xoa bóp trán. Đứa con gái ngồi xổm ngay cạnh bên, vẽ gì đó lên mặt đường bằng một vật nhìn như đá agalmatolit.
Người chồng ngồi hút thuốc cách hai mẹ con một quãng xa.
“Chào anh,” Mizuki bắt chuyện.
“Chào,” người chồng đáp. Râu lún phún mọc chỗ nọ chỗ kia trên gò má hõm vào của anh ta. Người vợ và đứa con nhìn lướt chúng tôi một cái rồi lại quay trở về thế giới của riêng mình. Dường như họ không có chút hứng thú nào với hai kẻ mới đến.
“Anh đi đâu đấy?” Mizuki hỏi.
Người chồng nói tên thị trấn. Nơi ấy cách đây không xa lắm.
“Các cậu thì sao?” anh ta hỏi lại nên chúng tôi lần lượt nêu tên đích đến của bản thân.
Anh ta nhìn tôi và nói, “Xa nhỉ.”
“Vâng. Nhưng bắt buộc phải đi thôi.”
“Đúng vậy,” anh ta gật đầu. “Thế nên chúng ta mới phải đi.”
“Vâng.”
“Đấy là quê vợ tôi,” anh tiếp tục. “Cô ấy cứ nói nhất định muốn về...”
“Cha mẹ vợ anh ở đó ạ?”
Anh ta lắc đầu.
“Mất lâu rồi. Chỉ còn hai nấm mộ thôi. Nhưng cô ấy được sinh ra và lớn lên ở đó. Là nơi có rất nhiều kỷ niệm. Bố mẹ, những người xung quanh và bản thân thị trấn đã bảo vệ vợ tôi. Thế nên phần lớn khoảng thời gian ở đó, cô ấy đã rất hạnh phúc. Nơi ấy là thế đấy. Cảm xúc nhớ nhà nó mạnh mẽ lắm. Bằng giá nào đi nữa, tôi cũng muốn biến điều ước này của vợ mình thành hiện thực.”
“Mong cả nhà đến nơi bình an.”
“Ừ, hai cậu cũng thế.”
Anh nói, bàn tay xương xẩu vuốt hai gò má lún phún râu.
Chúng tôi cũng quyết định nghỉ một lát.
Tôi ngồi xuống mặt đường rải nhựa, cởi giày ra xem xét vết phồng rộp trên ngón chân. Trông tình hình có vẻ bi đát nhưng không đến nỗi không đi được. Đau mấy tôi củng phải cố cắn răng chịu đựng. Tôi xoa bóp hai bắp chân đã cứng lại. Vừa đỡ được một chút thì lại bị chuột rút.
Mizuki được người chồng cho điếu thuốc lá, phả khói với vẻ mặt sung sướng.
“Năm ngày rồi đấy,” Mizuki nói. “Chịu không nổi luôn”.
“Hai cậu đi đường nào thế?” người chồng hỏi.
Mizuki nói tên thị trấn của mình và giải thích lộ trình tới đây. Ba ngày cuối anh đi chung đường với tôi.
“Có gặp người không?”
“Lúc đầu thì có,” Mizuki đáp. “Nhưng càng lúc càng ít đi, hôm nay nhà mình là những người đầu tiên đấy.”
Người chồng hình như cũng gặp cảnh tương tự. Cả nhà lên đường đã được bảy ngày. Số người gặp được càng lúc càng giảm, trái lại số lần nhìn thấy những vùng đất xanh thì cứ tăng lên.