← Quay lại trang sách

Chương 1 (tt 5) Ngày ấy và bây giờ

Anh kể cho chúng tôi nghe về khung cảnh bắt gặp vào đầu chuyến hành trình.

“Lúc ấy vẫn còn nhiều người lắm. Thị trấn đó khá lớn. Chắc phải hai mươi hay ba mươi nghìn người. Thấy có đám đông tụ tập ở ven đường quốc lộ, tôi ngó thử thì hóa ra người chủ ở đó đang phân phát đồ miễn phí. Nước, đồ ăn rồi tã giấy cho trẻ em nữa. Dân địa phương cũng có, mà những người khách vãng lai như chúng tôi cũng có. Cái siêu thị ấy cứ như thể ốc đảo trên hoang mạc vậy.”

Anh nheo mắt nhìn trời và khẽ gật gù trước những lời mình nói.

“Mà kỳ lạ ở chỗ,” anh tiếp tục. “Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy có gì đó rất siêu phàm.”

“Siêu phàm?” Mizuki hỏi lại.

“Ừ. Nếu không phải thế... thì gọi là gì được nhỉ? Cảm giác tâm linh chăng? Kiểu kiểu vậy.”

“Hmm,” Mizuki gật đầu. “Rồi sao nữa?”

“Sau đó... Đúng rồi, tôi cảm giác như thể cái siêu thị chẳng có gì đặc biệt ấy bỗng dưng biến thành một tòa thánh đường trên vùng đất thánh...”

“Ồ.” Mizuki trầm trồ.

“Cậu hiểu không?” người chồng tiếp tục. “Cảm giác ấy. Không biết nó là gì nhỉ? Tôi đoán những người ở đó lúc ấy cũng có cùng chung cảm nhận. Bởi vì... chúng tôi đã cùng nhau hát mà.”

“Hát?”

“Ừ. Hát. Toàn những bài cũ rích, ai cũng biết. Mấy bài hồi trẻ con bọn mình hay hát ở trường ấy... gọi là gì nhỉ? A, giờ học nhạc ấy. Mấy bài kiểu ấy đấy.”

“Ra vậy,” Mizuki nói. “Rồi sao nữa anh?”

“Tự nhiên đâu đó có người bắt đầu hát, rồi cứ thế dần dần lan rộng ra. Cuối cùng thậm chí đến nhóm người bên ngoài bãi đậu xe cũng hát. Màn hát hò kéo dài khá lâu đấy. Bọn tôi hát nhiều bài lắm. Những bài hát tưởng chừng ai cũng biết bỗng nhiên nghe khác hẳn. Trong buổi chiều tà tranh tối tranh sáng ấy, đàn ông và phụ nữ, trẻ con và người già, tất cả mọi người như thể đang trầm giọng mà cầu nguyện gì đó...”

“Em cũng nhìn thấy khung cảnh tương tự thế vài lần rồi.” Mizuki nói.

“Cậu cũng vậy à?”

“Vâng. Không hiểu sao mọi người lại hát nhỉ? Như anh vừa nói đấy, có lẽ điều đó giống như cầu nguyện. Những ngôn từ không chuyên hóa thành lời nói... Chắc hẳn chúng ta đã cố gắng thể hiện những cảm xúc quý giá nhất trong mỗi con người qua việc cất tiếng hát đấy.”

“Cậu giải nghĩa nghe thú vị thật.”

“Vâng. Nhưng có thể đúng là vậy mà?”

Người chồng dụi đầu thuốc lá xuống mặt đường nhựa để dập lửa, đoạn thả mẩu đầu lọc vào túi chiếc áo khoác nhăn nheo.

“Vợ tôi,” anh nói. “Đang có bệnh.”

“Em cũng đoán thế?’ Mizuki đáp. “Nhìn là biết rồi.”

“Ừ. Bệnh khá nặng. Bác sĩ nói chẳng còn được bao lâu nữa.

“Đến vậy ư.”

“Ừ. Tất cả là lỗi của tôi.”

“Ô kìa,” Mizuki cảm thán, giọng ngạc nhiên. “Ngay cả anh cũng ăn năn ư?”

“Cậu nói ‘ngay cả anh cũng’ nghĩa là sao?”

Mizuki liếc nhìn tôi, khi ấy đang xử lý vết phồng rộp trên chân.

“Có nghĩa là...”

"Ừ."

“Chúng ta đồng hội đồng thuyền cả. Cùng mắc phải một sai lầm nào đó, hay làm tổn hại một điều gì đó, bây giờ lên đường để phục hồi mọi thứ về nguyên trạng.”

“À,” người chồng đáp. “Đúng là vậy thật...

“Tôi đã không cai rượu được,” anh kể. “Đã cố không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng tài nào bỏ hẳn được.

“Chẳng biết từ bao giờ nữa... có lẽ từ khi con tôi chào đời. Trước đó tôi cũng uống, nhưng cách uống có lẽ bắt đầu thay đổi từ dạo đó.”

Khi uống, ta sẽ được phân tâm. Nỗi bất an mơ hồ lơ lửng trong lồng ngực như màn sương mỏng bỗng được gió thổi tan đi.

“Tại sao lại vậy nhỉ? Lúc nào nó cũng ở trong lồng ngực tôi. Có phải người ta gọi nó là cảm giác bất toàn không? Cái cảm giác kiểu cuộc sống đã sứt mẻ lâu rồi, nhưng hình như chỉ có tôi là không biết điều đó. Những chuyên tồi tệ đang xảy ra, vậy nên chẳng thể tránh được. Tôi chỉ có thể vờ như không biết mà thôi.”

“Thế nhưng chỉ trong lúc uống rượu anh mới có thể quên được...”

“Đúng vậy. Tệ thật đấy. Bản thân tôi cũng biết cách uống ấy là không tốt.”

“Mà cũng phải. Nếu anh bỏ được thì đã chẳng có chuyện mà nói rồi.”

“Đúng vậy,” người chồng đáp. “Bình thường tôi điềm tĩnh lắm, vậy mà rượu vào thì lại rất thô lỗ. Tôi làm loạn lên, có lần còn tè luôn vào giá để giày của một nhà trong chung cư. Vợ tôi xin lỗi thành khẩn vô cùng, nhưng nhà đó chẳng mấy chốc cũng dọn đi. Mà không chỉ có thế thôi đâu. Còn nhiều chuyện khác nữa...”

“À, ra vậy.”

“Ừ. Rồi lúc đó tôi cũng nghỉ việc suốt...”

“Nghỉ việc?”

“Nhìn thế này thôi nhưng tôi là thợ lành nghề ở một xưởng may khá nổi tiếng đấy.”

“Ồ, oách quá nhỉ.”

“Ừ. Tôi tự tin vào tay nghề của mình, nhưng mà...”

“Anh bị đuổi việc à?”

“Ừ. Chủ xưởng tốt lắm. Cũng nhắm mắt làm ngơ một thời gian, nhưng tôi trốn việc thường xuyên quá.”

“Thế thì còn biết làm sao được nữa.”

“Đúng vậy. Lỗi ở tôi hết.”

Thế rồi anh ta sáng sớm đã đường đường đi uống rượu. Thế lại không chịu nghiêm túc tìm việc trong lúc còn được nhận trợ cấp thất nghiệp.

“Từ đó trở đi, vợ chồng bắt đầu hục hặc. Hầu như chẳng nói với nhau câu nào. Thà rằng to tiếng cãi lộn còn hơn,” anh nói. “Ít nhất còn giao tiếp được.”

Nhưng cả hai vốn là kiểu người chôn chặt mọi thứ trong lòng. Im lặng thay cãi vã, thở dài thay nhiếc móc...

Tuy nhiên, anh có thể mượn rượu để xua tan sầu muộn, còn vợ anh không có cách nào tự giải phóng bản thân. Cô ấy vẫn phải lo nuôi dạy con, kinh tế trong nhà khi ấy lại khá eo hẹp.

“Vợ tôi cứ thế tự mình gắng gượng chống đỡ. Cô ấy có thể gục ngã bất cứ khi nào. Nhưng tôi vẫn quay lưng lại với hiện thực, cứ uống hết ngày này qua ngày khác.

“Có lẽ từ lúc đó,” anh kể tiếp. “Mầm bệnh đã bắt đầu cư ngụ trong người vợ tôi. Cô ấy đã sống trong cảnh đó bốn năm, sau cùng thì dắt con gái ra ngoài ở.”

“Chán thật đấy,” Mizuki than vãn rất chân thành. “Nhưng nói gì thì nói, chị nhà cũng kiên nhẫn thật.”

“Ừ. Nhưng vậy lại không tốt. Đáng lẽ ra phải cắt đứt với cái loại như tôi từ lâu rồi mới phải.”

“Cũng có thể.”

“Cô ấy cũng rút tên ra khỏi sổ hộ khẩu rồi. Vì tôi còn có nợ mà. Thế nên nói đúng ra chúng tôi không phải vợ chồng nữa, chỉ là vợ chồng cũ thôi.”

“Thế tại sao bây giờ hai người lại tái hợp?”

“Con bé nhà tôi,” anh nói và khẽ đưa mắt nhìn đứa con gái nhỏ đang hồn nhiên vẽ tranh.

“Đứa con mới tí tuổi đầu này đã cuống quýt gọi điện cho tôi.”

“Hmm, điện thoại hả.”

“Ấy là ngày đầu tiên những hình ảnh của tia sáng xanh được phát trên chương trình tin tức. Tôi đang ngồi xem tivi ở sảnh Trung tâm cai nghiện rượu. Tôi vào đó được khoảng hai tháng. Trước đấy một lần tôi suýt chết, thế nên em trai tôi bỏ tiền cho tôi đi cai rượu. Mấy khoản nợ cậu ấy cũng trả giúp luôn.”

“Đúng là anh em như thể tay chân.”

“Ừ. Chính chú ấy đã cho con bé biết chỗ tôi đang ở.”

“Thảo nào.”

“Vừa nghe tiếng tôi con bé đã khóc. Nó bảo mẹ sắp chết rồi, bố đến gặp mẹ đi. Bệnh đã tiến triển khá trầm trọng. Trong khi tôi chẳng biết gì, vợ tôi cứ một mình chịu đựng...”

“Vâng.”

“Trước đó cô ấy cũng có nói, ngay trước khi bỏ nhà ra đi ấy.”

“Chị nhà nói gì cơ?”

“Đại khái là, cô ấy không ghét bỏ gì tôi cả. Thậm chí còn chẳng đào đâu ra cảm xúc hận thù nữa... Điều đó chẳng phải tồi tệ nhất hay sao?”

“Ừ, đúng là vậy thật.”

“Em không tôn trọng anh nổi nữa. Không có bất kỳ cảm giác gì với anh nữa. Anh không còn tồn tại trong em nữa... cô ấy nói vậy đấy.”

“Vì anh toàn làm những chuyện như thế kia.”

“Ừ. Cô ấy nghĩ vậy là đương nhiên. Thế nên tôi sợ lắm. Cứ nghĩ biết đâu lại bị khước từ nên sợ hãi mãi không dám gặp vợ.”

“Cũng phải thôi.”

“Ừ. Nhưng mà tôi nghĩ, dù thế nào cũng phải đi gặp. Xung quanh người ta xôn xao tận thế sắp đến rồi, mà kể cả không phải thì vợ tôi cũng không sống được lâu nữa. Tôi dù chẳng ra gì, nhưng ít nhất cũng có thể làm được gì đó... kiểu như làm vật thay thế cho đôi chân yếu đuối hay vuốt ve đôi tay lạnh lẽo của cô ấy. Nếu thế giới thật sự sắp kết thúc, tôi quyết tâm sẽ dùng hết quỹ thời gian còn lại cho vợ.”

“Rồi sao?” Mizuki hỏi. “Lúc gặp thế nào anh?”

“Tôi không rõ lắm. Nhưng ít nhất là không bị khước từ. Vậy nên mới có thể lên đường cùng nhau thế này... nhưng thế đã là đủ lắm rồi. Có nghĩa là cô ấy đã chấp nhận tôi và tôi có thể đón kết thúc cùng cả gia đình. Cả hai vợ chồng đều vô cùng cảm kích...”

Rời chỗ người chồng, tôi tới bên chị vợ với đứa con gái và cất tiếng chào.

“Chào cậu,” chị đáp lại. Giọng nói quả nhiên vô cùng mệt nhọc.

“Chị có sao không? Có lạnh không?” tôi hỏi. Chị chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Tôi ngồi thụp xuống bên cạnh đứa con gái, ngắm nhìn những thứ nó đang vẽ. Một gia đình ba người (chắc con bé vẽ chính gia đình nó), cộng thêm một hình thù méo mó không rõ nghĩa.

“Đây là gì?” tôi hỏi.

“Con chó ạ,” con bé đáp.

“Anh muốn vẽ không?” con bé hỏi. Tôi bảo có nên đứa bé cho tôi mượn hòn đá màu trắng nó đang dùng. Không phải đá agalmatolit, nhưng cũng trắng và mềm như một vật dụng thô sơ dùng để viết.

Tôi bắt đầu vẽ spirograph trên mặt đường rải nhựa. Khi vạch rào rạo lên mặt đất, những đầu ngón tay cầm hòn đá rung lên, làm tôi thấy hơi nhồn nhột.

“Tuyệt quá!” con bé reo lên phấn khích. “Anh vẽ thế nào đấy?”

“Đơn giản lắm,” tôi đáp. “Đầu tiên mình vẽ hình tròn. Khi quay trở về điểm đặt bút, mình lại vẽ một hình tròn hơi lệch với hình tròn ban đầu một chút. Cứ thế lặp đi lặp lại.”

Tôi trả hòn đá cho con bé, nó bắt đầu vẽ ngay. Ban đầu không ổn lắm, nhưng sau khi luyện tập vài lần nó cũng vẽ được những hình spirograph đẹp đẽ.

“Đó, thế là được rồi đấy,” tôi nói.

Tôi bước về phía chị vợ, hỏi han xem mình có giúp được gì không.

“Vậy...” chị nói. “Cậu lấy giúp tôi cái khăn trong túi được không.”

“Được ạ.”

Tôi lấy chiếc khăn len từ trong chiếc túi lớn đặt bên ngôi mộ ra và mang đến chỗ chị vợ.

“Cảm ơn cậu,” chị nói.

“Không có gì ạ.”

“Anh nhà tôi mới kể gì đấy?” chị quàng khăn và hỏi tôi.

“À, cũng đại khái thôi ạ,” tôi trả lời. “Anh ấy nói cả nhà mình đang về quê ngoại. Hai vợ chồng ly hôn, mà đó là do lỗi của anh ấy. Chị bị bệnh nên bây giờ cả nhà lại tái hợp. Anh ấy chỉ kể sơ sơ vậy...”

“Ừ,” chị nói. “Nói tóm gọn lại thì là vậy. Kiểu như...”

“Dạ?”

“Vợ chồng là một điều rất kỳ lạ.”

“Vậy ạ.”

“Cậu thì sao? Đã có gia đình chưa?”

“Chưa chị ạ. Bây giờ em đang trên đường tới chỗ người em yêu từ rất lâu rồi.”

“Tuyệt vời,” chị nói. “Cảm xúc ấy quý giá vô cùng đấy.”

"Dạ."

“Chính vì thế nên cả nhà chị mới có thể ở bên nhau như thế này đây.”

“Dạ?” tôi hỏi lại. “Là sao cơ?”

“Những kỷ niệm hạnh phúc... chúng sẽ còn lưu lại mãi. Đúng là chị đã từng từ bỏ anh ấy, nhưng khi nhớ lại thì cuộc sống gia đình của hai vợ chồng chị không phải toàn những chuyện tồi tệ. Có tình yêu. Rồi cả những ký ức đẹp đẽ nữa...”

“Anh nhà có vẻ là người hiền lành chị nhỉ.”

“Ừ. Anh ấy tốt lắm. Thế nên mới...”

“Vâng.”

“Đúng đấy. Thế nên dù bị lừa dối bao lần, chị vẫn có thể chịu đựng. Bởi chị tin, chắc chắn một ngày nào đó anh ấy sẽ lại đứng dậy được.”

Người chị run run, hai tay thắt khăn trước ngực.

“Chị tha thứ cho anh ấy lâu rồi,” chị nói. “Cứ tự trách mình yếu đuối thì tội cho anh ấy quá, chị nghĩ vậy đấy.”

“Vậy thì...”

“Nhưng dù có nói ra bằng lời đi nữa, cũng phải mất một khoảng thời gian dài thật dài thì điều ấy mới trở thành hiện thực. Đến chuyện chị mắc bệnh mà anh ấy cũng tự nhận đó là lỗi của mình. Anh ấy hối hận lắm. Thực ra mấy chuyện như thế đâu ai biết được, vậy mà cứ tự nghĩ rồi tự đổ lỗi cho bản thân. Thế nên... chị mới nhờ vả chồng một điều rất phi lý để anh ấy có thể tự tha thứ cho mình. Một yêu cầu không sao thực hiện được. Rằng hãy cõng em về quê, vì giờ chân em đi không nổi nữa...”

“Vậy là bởi lý do ấy ư...”

“Đúng thế,” người vợ gật đầu. “Nhưng chồng chị sắp hoàn thành tâm nguyện của chị rồi đấy. Dù trước kia anh ấy đã từng hèn nhát đến vậy...”

“Tuyệt vời thật. Một người chồng dốc hết lòng để làm vợ vui...”

“Ừ, đương nhiên là,” người vợ tiếp tục. “Chị cũng muốn về quê thật nên vui lắm.”

“Em mừng cho chị.”

Chị hướng ánh nhìn về phía rặng núi nhạt nhòa ánh xanh và nói.

“Quê chị ở dưới chân núi kia đấy...”

“Sắp tới rồi chị nhỉ.”

Chị lặng lẽ gật đầu và thầm thì.

“Chị thấy bình yên đến mức bản thân cũng phải ngạc nhiên. Cảm giác như thể bệnh tình của mình, rồi cả tận thế nữa, tất cả như chuyện trong mơ vậy. Chỉ có một điều chắc chắn duy nhất, ấy là giờ chị đang được ở bên gia đình mình...”

“Em hiểu,” tôi đáp. “Em cũng có cảm giác ấy. Bây giờ việc đi gặp người em yêu là tất cả, mọi điều khác em không còn thấy...”

Tôi nói, hai tay khua khoắng trước ngực. Người vợ chỉ lặng lẽ gật đầu.

“Anh ấy,” chị tiếp lời, “bảo rằng đây là một sự cứu rỗi.”

“Cứu rỗi...”

“Ừ. Khi bị ánh sáng xanh kia chiếu vào, thời gian của tất cả mọi người sẽ dừng lại ngay tại đó. Với một người như chị, thì đó là một khả năng khác đúng không? Kiểu như có một điều gì đó khác đón đợi ngoài cái chết ấy...”

“Chúng ta sẽ trở thành vĩnh cửu?”

“Đúng vậy. Khi ấy chẳng ai biết được con tim ta sẽ hướng về đâu...”

Đứa con gái cất giọng gọi “Mẹ ơi” và chạy về phía mẹ đang ngồi. Con bé bám lấy cánh tay mẹ.

“Mẹ ơi nhìn kia,” con bé ríu rít. “Hình đẹp cực kỳ. Con vẽ đấy. Mẹ nhìn thấy không?”

“Ừ, mẹ có. Con giỏi thật đấy.”

“Anh ấy dạy con đấy.”

“Thế à, hay quá nhỉ,” chị nói và nhẹ nhàng thơm lên trán con.

Đến giờ, chúng tôi cùng xuất phát.

Người chồng địu vợ trên lưng bằng một cơ cấu ống nhôm làm thành một loại giá. Người vợ trùm khăn kín đầu ngồi trên giá đeo, lưng chị áp vào lưng chồng. Họ còn dùng dây đèo hàng đen chằng hai người với nhau.

Nhìn như thể một sinh vật hợp nhất vậy, tôi nghĩ thầm.

Có lẽ sự thật là như vậy cũng nên. “Nửa kia” ắt hẳn là cụm từ được sinh ra khi sinh vật nọ bị chia tách làm hai.

Người chồng chất đồ đạc lên chiếc xe đẩy có bánh xe, kéo đi bằng cuộn dây chão buộc quanh hông. Đã vậy anh còn cầm tay cô con gái.

Tôi không khỏi tự hỏi, chẳng biết con người gầy gò mảnh khảnh này lấy đâu ra ngần ấy sức lực nữa?

Kể cả khi Mizuki đề nghị giúp đỡ, anh vẫn từ chối thẳng thừng.

“Không cần đâu, đây là việc của tôi mà.”

“Cảm ơn các cậu,” anh nói. “Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng cảm giác như một nguồn sức mạnh vô biên đang dấy lên trong mình. Tôi hoàn toàn không còn nghĩ đến rượu chè nữa. Chuyện lúc trước cứ như thể thuộc về một cuộc đời khác vậy.”

“Chắc do bầu không khí này đấy.” Mizuki nói.

“Không khí?”

“Vâng, nó khơi dậy những phần tốt đẹp nhất của con người. Anh có cảm giác vậy không?”

“Có lẽ thế,” anh đáp. “Nếu vậy thì mừng quá.”

Khi gần đến ngọn núi, bóng dáng một ngôi làng dưới chân núi bỗng hiện ra trước mắt chúng tôi.

“Nhìn kìa,” người chồng nói với vợ mình đang ngồi sau lưng. “Nhìn thấy quê em rồi đấy.”

Anh xoay mình, vợ anh cũng nghiêng đầu để ngắm nhìn khung cảnh trải ra phía xa xa con đường.

“Vâng,” chị nói. “Chúng ta về đến nơi rồi nhỉ. Cuối cùng em cũng...”

“Ừ, chúng ta về đến nơi rồi.”

Nhìn từ đây, thị trấn có vẻ vẫn bình yên vô sự. Không thấy tia sáng xanh ở đâu cả.

“Nhớ quá. Tất cả mọi thứ...”

Mắt nhòe nước, chị nói mà giọng run run.

“Em đã được sinh ra và lớn lên ở đó.”

“Ừ.”

“Thị trấn có ba mẹ, anh chị, cô dì chú bác và anh em họ hàng... Cứ như thể mới ngày hôm qua thôi vậy...”

“Đúng thật nhỉ.”

“Đằng kia chắc chắn là trường tiểu học của em đấy,” chị nói. Tôi không biết chị đang nói chỗ nào. Từ đây nhìn sang, thị trấn chỉ lờ mờ giống như những hình khối chắp vá với nhau.

“Trường em theo học...” chị thủ thỉ. “Em nhớ rồi. Chẳng biết từ bao giờ nữa... có lần em lên cơn sốt ở trường, phải nghỉ sớm...”

“Ừ.”

“Mẹ đến đón em ở cổng trường. Mẹ thở hổn hển, đang làm việc thì phải bỏ dở nên vẫn mặc nguyên quần áo đi làm. Thầy giáo nói em sốt cũng bình thường, không sao cả nên mẹ nhẹ nhõm hẳn...”

“Ừ.”

“Em...” chị tiếp tục, nước mắt chảy ướt hai má nhưng chị lại cười... “Em cũng được mẹ cõng về nhà như bây giờ này. Lưng mẹ em thơm lắm. Mùi của những người phụ nữ lao động. Mùi dầu, mùi mùn cưa, cả mùi gì ngòn ngọt... chắc là mùi xà phòng. Lúc đó em đang mệt, nhưng chẳng hiểu sao thấy hạnh phúc lắm. Ngày hôm ấy đặc biệt, khác với mọi khi. Vì đang buổi ban ngày mà em vẫn được ở bên mẹ. Mẹ là của riêng em thôi... em nghĩ thế xong thấy vui lắm...

Đoạn chị cười khúc khích như thể mới nhớ ra điều gì đó và nói với chồng.

“Này, anh đừng giận em nhé.”

“Gì cơ?”

“Em đang nghĩ, lúc ấy có một cậu trai dõi theo em đầy lo lắng...”

“Hừm. Thằng đó thế nào?”

“Thủ lĩnh đám trẻ trâu. Người bự con đầu gấu lắm.”

“Ái chà chà...”

“Lúc em đứng đợi mẹ với thầy giáo ở cổng trường, cậu đó cứ đứng dưới bóng cây nhìn em mãi...”

“Tốt tính phết đấy chứ?”

“Công nhận. Em cũng nghĩ người này tử tế. Không đến mức tình đầu, nhưng từ lúc ấy em cũng hơi để ý cậu ta...”

“Tự nhiên anh thấy ghen ghen.”

“Để làm gì chứ, trẻ con thôi mà.”

“Thế mới ghen chứ. Cậu ta ở ngay bên cạnh em hồi em còn thiếu nữ, chưa quen anh. Khi ấy anh chưa tồn tại, vẫn ở một chỗ cách xa em hàng chục cây số, vô tư bắt sâu đuổi bướm.”

“Nhưng mà chuyện là vậy đấy,” chị vợ đáp. “Rồi một sức mạnh kỳ bí vô hình đã giúp những cặp nam nữ có được một sự gặp gỡ định mệnh.”

“Chúng ta cũng thế à?”

“Vâng,” chị xoay người lại và nhẹ nhàng đặt tay lên vai chồng. “Em cảm ơn anh...”

“Thôi đừng,” người chồng nói. “Có phải chuyện gì to tát đâu...”

“Không, to tát lắm chứ. Anh đã làm quá đủ vì em rồi.”

“Ừ.”

“Nhưng mà,” người chồng nói. “Anh là chồng em mà. Làm có ngần này thì cũng là điều đương nhiên thôi.”

Khi chia tay, Mizuki đưa hết phần lương thực của mình cho gia đình mới quen. Anh nói mình vẫn dư lại chút ít, nhưng tôi biết anh chỉ nói dối vậy thôi.

“Đằng nào ngày mai em cũng đến nơi rồi. Bây giờ nhẹ nhàng cái thân cũng thấy nhàn hạ hơn anh chị ạ.”

“Nhưng mà...”

“Anh có vợ con kia mà. Không được để cả nhà nhịn ăn đâu. Kể cả khi anh có chết đói đi chăng nữa.”

“Đúng là vậy nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì hết. Chuyện nó là như thế.”

“Cảm ơn cậu,” người chồng nói. “Thực sự cảm ơn cậu...”

“Không có gì,” Mizuki đáp. “Mừng là thị trấn vẫn an lành. Có khi mọi người còn gặp ai đó quen ấy chứ.

“Nào,” Mizuki vỗ vai tôi. “Chúng ta đi thôi. Những người con gái dễ thương đang đợi đấy.”

Đi được một lúc ngoảnh lại tôi vẫn thấy cả gia đình đang đứng ở ngã tư, dõi theo hai anh em tôi. Bé gái vẫy tay. Tôi cũng vẫy lại. Con bé nói với theo, giọng cao và trong trẻo “Gặp lại sau nhé!” Thế nên tôi đáp “Ừ, gặp lại sau nhé!”

Hai vợ chồng dần dần biến thành một con người duy nhất. Không còn ranh giới giữa hai người, cảm giác như cả hai đã đi về phía nhau và hòa vào trong nhau. Cái chết, sự phản bội và kết thúc màu xanh, tất cả giống như chuyện của thế giới khác, chỉ còn thấy sự chấp nhận đối phương sâu sắc và tình yêu trong họ mà thôi.

Ra là vậy, tôi thầm nghĩ. Thế nên con người ta mới yêu thương nhau rồi thành vợ thành chồng. Để có thể trở thành một thứ gì đó mà nếu chỉ có một mình thì không bao giờ ta làm được.

Một thứ gì đó mạnh mẽ và dịu dàng bất tận...

Đêm đó, chúng tôi ngủ lại ở một nhà kho sắp sụp tới nơi trong một ngôi làng làm nông. Trong làng không có ai. Có lẽ nó đã vậy từ trước khi tận thế bắt đầu.

Sự kết thúc là một điều cực kỳ phổ biến. Ở thời điểm nào và nơi nào cũng có. Vậy nên có lẽ tận thế cũng chẳng phải điều gì quá đặc biệt. Chỉ là lần này sự kết thúc có quy mô lớn mà thôi.

Không có tương lai quả nhiên là một điều đáng bận tâm, nhưng con người khi đứng trước sự kết thúc, dù có lo sợ thì cũng chẳng thể khởi sự làm gì. Những việc như thế cứ để cho ai đó rảnh rỗi lo. Điều quan trọng với tôi bây giờ chỉ là làm sao có thể cùng nàng chào đón kết thúc của thế giới.

Tôi mời Mizuki bữa tối, nhưng anh từ chối.

“Thôi, không sao đâu. Tôi cũng không đói. Lồng ngực cứ nghẹn ứ ấy. Cậu nhớ lại xem, trước một kỳ thi quan trọng, mình lo lắng quá nên ăn cũng không nổi đúng không? Cảm giác như vậy đấy.”

“Anh đang lo à?”

“Ừ. Không giống tôi bình thường.”

Mizuki thỉnh thoảng lại lật bàn tay đang hơ trên ngọn lửa như thể đang nướng bánh gạo, người anh khẽ đung đưa.

“Tôi cứ luyện tập trong đầu mãi.”

“Cho ngày mai ạ?”

“Ừ, đúng thế,” anh đáp. “Thành thật cũng xấu hổ phết đấy.”

“Vâng. Cực kỳ xấu hổ.”

“Nhưng phải truyền tải cho đàng hoàng thôi. Không biết có nói trơn tru được không nữa.”

“Chắc chắn là được. Anh cố lên nhé.”

“Hừm,” Mizuki khịt mũi. “Chú em nói nghe như thể chuyện người khác vậy, nhưng đến lúc rồi cậu cũng nghĩ hết cái nọ đến cái kia như tôi chứ gì?”

“Em không biết,” tôi đáp. “Nhưng có thể.”

“Ừ, đúng đấy.”

“Mà nói mới nhớ,” một lát sau Mizuki nói. “Cậu vẫn chưa kể chuyện sau đó. Chuyện xảy ra sau cuộc chia tay thê lương kia ấy.”

“Vâng.”

“Kể tôi nghe đi. Tự nhiên thấy khó ngủ quá.”

“Vâng. Vậy thì...”

Tôi bắt đầu kể chuyện cho Mizuki.

Đó là những hồi ức thanh xuân vừa ngọt ngào, vừa cay đắng, mà đến giờ mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn thấy lồng ngực thắt lại như bị ai bóp.