← Quay lại trang sách

Chương 3 (tt 4) Hiện tại và sau này

Hôm sau, chúng tôi khởi hành vào buổi trưa, khi nhiệt độ đã tăng lên kha khá. Tôi muốn nghỉ ngơi cho lại sức hẳn, nhưng màn sương xanh đang đến ngày một gần kia rất đáng quan ngại, vả lại còn phải tìm thực phẩm nữa.

“Mình đi đâu đây?” Tôi hỏi nàng.

“Đi đâu cũng được,” nàng đáp. “Miễn có Yoshizawa, em đi đâu cũng được...”

Dù có hướng tới đâu thì quỹ thời gian còn lại có lẽ cũng không thay đổi. Vậy nhưng chưa thể vứt bỏ hy vọng được. Chúng tôi hẵng còn trẻ, có tình yêu chan chứa trong tim. Không thể có chuyên gì bi thảm được.

Tôi nói với nàng.

“Hiroyuki đã bảo trên điện thoại rằng bọn mình phải vượt biển.”

“Biển? Ý là eo biển ấy hả?”

“Không biết nữa. Từ đây đến bờ biển chừng bao xa?”

“Khoảng mười cây.”

“Cũng không xa lắm nhỉ.”

“Vâng.”

“Mình tới chỗ bệnh viện mẹ đang nằm cũng được mà...

“Không đâu,” nàng lắc đầu. “Mẹ đã có Bác sĩ... có bố rồi. Chúng mình cũng cần chọn đường đi riêng...”

“Anh hiểu rồi,” tôi đáp. “Vậy mình ra eo biển.”

Tôi dành buổi sáng hôm đó để sửa chiếc kính vạn hoa cho nàng. Khi tôi rút từ trong ba lô ra tấm gương kẹp giữa hai mảnh kính, nàng thốt lên vẻ ngạc nhiên.

“Anh mang cái đó đi nữa hả?”

“Ừ? Đúng rồi đấy. Không có nó sao sửa được kính vạn hoa.”

“Chắc cực lắm hả?”

“Không, chẳng đến nỗi ấy. Cũng có cồng kềnh lắm đâu. Nghệ nhân hạng nhất không bao giờ phàn nàn mấy chuyện nhỏ nhặt đó.”

“Vậy à...” nàng đáp. “Anh siêu thật đấy.”

“Cố lên nhé,” nàng nói và thơm lên má tôi. Vẫn còn hơi gượng gạo, nhưng ấy đã là một bước tiến đáng kể rồi. Nàng đang bắt đầu học cách cư xử theo đúng ý mình.

Tôi hoàn thành việc sửa chữa sau một tiếng.

“Xong rồi đây.”

Tôi nói và đưa kính vạn hoa cho nàng.

Nàng nhìn vào ống kính ngay lập tức và sung sướng reo lên, “Sửa được thật rồi này!

“Lại đẹp rồi. Cảm ơn anh nhé!”

“Ừ.”

Trong lúc nàng nằm trên giường với chiếc kính vạn hoa trong tay, tôi đi xem xét khu vực xung quanh nhà. Tôi thử vào mấy ngôi nhà bỏ hoang, nhưng quả nhiên không còn thứ gì có thể ăn được, vựa chứa đều thấy trống trơn.

Tôi nhòm vào bên trong bể chứa nước, chỉ thấy đám rong rêu màu xanh đung đưa trong nước như chỏm lông chó bờm xờm. Không biết chỗ rong này có ăn được không nhỉ? Tôi thoáng nghĩ. Nhưng chợt nhớ ra chuyện bị đau bụng vì lỡ nốc nước bùn, tôi vội vàng rũ bỏ suy nghĩ ấy ngay.

Hết cách rồi. Nếu không sớm tìm được lương thực chắc nàng không sống nổi mất.

Trên đường về, tôi nhìn vào trong rừng bách. Màn sương xanh lững lờ trôi cách chừng năm mươi mét. Chắc chắn nó đã tiến gần hơn so với hôm qua. Phải nhanh chóng khởi hành thôi.

Không có dấu hiệu sắp mưa. Nhiệt độ cũng đã tăng nhiều, tuy không thể coi đây là tiết trời lý tưởng cho một chuyến leo núi, nhưng để đi bộ thì thời tiết thế này cũng tạm được rồi.

Chúng tôi xuất phát vào đúng giữa trưa. Xem xét thể trạng của nàng hiện giờ, chắc phải mất ba tiếng mới tới được bờ biển. Đêm nay sẽ phải ngủ ngoài trời. Theo như nàng nói, từ đây ra biển hầu như không có nhà dân, vậy nên ít có khả năng bị màn sương xanh cản đường trong lúc đi. Tuy nhiên khả năng kiếm được đồ ăn cũng sẽ thấp hẳn.

Nàng mặc nhiều lớp quần áo nên trông người phồng cả lên. Nàng mặc hai chiếc áo có mũ, quàng một chiếc khăn len che kín tận môi. Đeo cả găng tay và đi giày chống lạnh, trên vai khoác một chiếc ba lô nhỏ. Bên trong đựng kính vạn hoa.

“Trông được quá đấy nhỉ,” tôi cười. “Mặc thế này vẫn lạnh đấy,” nàng nói. ơ trong nhà suốt nên nàng chưa quen được ngay với nhiệt độ bên ngoài. Còn tôi đã được rèn giũa trong suốt chuyến hành trình này. Thậm chí thời tiết như hôm nay tôi đã coi là ấm áp.

Tôi nắm tay nàng.

“Nào, mình đi thôi.”

“Vâng.”

Vừa bước đi, nàng vừa quay đầu lại không biết bao nhiêu lần để nhìn ngôi nhà đang xa dần. ơ nơi đó, hai mẹ con nàng đã nương tựa nhau và nỗ lực hết mình để sống.

“Chắc chẳng quay lại được nữa đâu nhỉ...”

“Không biết được,” tôi nói. “Có lẽ một ngày nào đó mình lại trở về đây cũng nên.”

“Đúng rồi. Nếu ngày đó đến, em muốn anh gặp mẹ. Em mong lắm ấy.”

“Ừ. Anh cũng muốn gặp mẹ. Bác sĩ cũng nói anh nghe rồi, shirakawa giống mẹ lắm hả?”

“Vậy ạ?” Nàng hỏi lại.

“Ừ? Không phải à?”

“Em không biết. Em không để ý lắm.”

“Cũng phải.”

“Vâng. Yoshizawa và bố cũng vậy nhỉ.”

Nàng nói và cười.

“Công nhận.”

Chúng tôi vừa đi vừa ôn lại chuyện cũ.

Hồi ức ở nơi xa xôi mà ta không thể chạm tới, chính bởi vậy chúng càng lấp lánh tỏa sáng.

Tôi kể với nàng về những con người tôi gặp trong chuyến đi.

“Anh Mizuki ấy, thú vị cực kỳ. Toàn tự gọi mình là đồ hèn. Kỳ thật em nhỉ. Anh ấy có một chị bạn gái tuyệt vời vô cùng tên Eriko. Cuối cùng hai người đó lại được ở bên nhau. Hạnh phúc lắm em ạ...

“Anh còn gặp một đôi vợ chồng già sống trong ngôi nhà lợp mái tranh. Hai ông bà ở bên nhau từ hồi nhỏ. Mấy chục năm trời chỉ có hai người sống bên nhau. Tuyệt thật đấy. Nghe bảo hồi nhỏ, ông lão còn bị cắt đặt trông nom vợ cơ. Nghe như truyện cổ tích ấy nhỉ. Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, có một bé gái và một cậu thanh niên trông trẻ...

Nàng bỗng đứng khựng lại.

“Sao thế?”

“Không,” nàng lắc đầu. “Không sao đâu. Em ổn. Chỉ hơi hoa mắt chút thôi...”

“Thế à? Không cần cố quá đâu nhé.”

“Vâng, em biết rồi...”

Nàng nói và tiếp tục đi. Nhưng chưa được mười bước đã ngồi thụp xuống.

Tôi cũng có dự cảm từ trước. Ngay từ đầu, nàng đã chẳng còn sức lực cho hành trình này. Nàng đã cố cứng cỏi bước đi, nhưng chắc nãy giờ mệt lắm.

Tôi chuyển ba lô ra đằng trước, chìa lưng về phía nàng và ngồi xuống.

“Nào, lên đi anh cõng.”

“Không được đâu. Em tự đi. Yoshizawa cũng đủ vất vả rồi mà.”

“Không có đâu,” tôi đáp. “Chẳng sao cả. Hôm qua Shirakawa đã truyền bao nhiêu năng lượng cho anh rồi mà. Bây giờ anh khỏe khoắn đến nỗi khó lòng tin được ấy chứ.”

“Có thật không?” Nàng hỏi. Vì ấy là sự thật nên tôi đáp lại, “Thật.”

“Thế được rồi,” nàng vòng tay qua cô’ tôi. Tôi đưa tay đỡ hông nàng và đứng thẳng dậy ngay. Nàng nhẹ đến mức giật mình.

“Shirakawa nhẹ nhỉ,” tôi nói. “Thế này thì còn chạy được ấy chứ.”

Thế rồi tôi chạy thật. Nàng la lối thất thanh đằng sau.

“Dừng lại đi, đừng có làm liều!”

“Không hề,” tôi nói. “Có gì quá sức đâu. Cõng Shirakawa thế này còn thấy vui vui nữa là khác.”

“Thế hả?”

“Ừ. Kiểu kiểu thế. Anh thấy hăng hái lắm.”

“Người đâu mà kỳ cục,” nàng cười khúc khích.

Và chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình như thế.

Khung cảnh trước mắt hầu như không thay đổi. Một con đường rải nhựa xuyên qua cánh đồng hoang. Không thầy nhà dần, chỉ có những lùm cây thấp che phủ cả một vùng đất rộng hoang tàn. Thỉnh thoảng lại có đám cây bụi mọc dựa sát nhau, cành cây mảnh mai xào xạc trong cơn gió ào ạt thổi. Bầu trời nhá nhem tối, đến tiếng chim hót cũng không nghe thấy nữa.

Không biết chừng chúng tôi là những người cuối cùng còn sót lại trên thế giới cũng nên. Tôi nghĩ vậy. Hơi ấm cuối cùng. Câu từ cuối cùng.

“Anh cũng từng gặp,” tôi nói, “một người đàn ông cõng vợ như thế này đấy.”

“Thế ạ?”

“Ừ. Anh ấy siêu lắm. Cõng vợ rồi cầm tay đứa con gái nhỏ, chưa kể còn buộc dây ngang bụng để kéo xe chở đồ theo nữa.”

“Tuyệt thật,” nàng cảm thán.

“À, anh ấy cũng gầy. Lúc ấy anh còn tự hỏi không hiểu anh ấy lấy bằng ấy năng lượng từ đầu ra nữa. Nhưng mà...”

“Nhưng mà sao ạ?”

“Ừ. Giờ anh hiểu rồi. Vì người mình yêu thì chúng ta muốn mạnh mẽ bao nhiêu cũng được hết. Bởi vui quá mà. Khi làm gì đó cho người mình yêu thương nhất, chúng ta còn nhận lại được vượt xa hơn thế. Nếu vậy thì đó đúng là nguồn năng lượng không đáy. Giá như có cỗ máy hoạt động bằng năng lượng tình yêu thì hay quá em nhỉ.”

“Vâng,” nàng nói như thầm thì. “Cảm xúc đó, em rất hiểu...”

Chúng tôi cứ đi như vậy chừng bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng đã ngửi thấy mùi biển.

“Sắp đến rồi đấy,” tôi nói với nàng. “Vâng,” nàng khẽ đáp. Như thể không nhận thức rõ ràng được vậy. Từ nãy đến giờ nàng vẫn ho suốt.

Đường nhựa trở thành đường đất, đi được một lúc thì chuyển thành cát. Xuyên qua đám cỏ mọc cao, tôi đi trên cát và dần dần bước xuống dốc.

Tiếng sóng vọng tới bên tai.

“Biển kìa,” tôi nói, cảm giác thấy nàng gật đầu ở phía đằng sau. Nàng không nói gì.

Ấy là một bờ biển cát mịn. Nhiều mảnh gỗ trôi dạt vào bờ. Trên mỏm đá phía Đông có một túp lều của dân chài, một con thuyền neo ngay gần đó. Tôi hướng về phía mỏm đá.

Biển lặng hơn tôi tưởng. Tôi không biết biển mùa này phải thế nào, nhưng chắc chắn không tĩnh lặng như vậy. Không biết chừng có liên quan đến việc thế giới kết thúc cũng nên.

Bước vào lều, tôi trải áo khoác của mình lên sàn và đặt nàng nằm xuống đó. Có bếp lò bằng thùng thiếc cắt đôi nên tôi dùng nó để đốt lửa sưởi ấm. Ngoài ra, bên trong lều chỉ là một khung cảnh trống rỗng và buồn tẻ.

“Em ổn chứ?” Tôi hỏi.

“Em ổn,” nàng đáp.

“Anh đi kiếm thức ăn một lát rồi về. Em nằm đây nghỉ ngơi đợi anh.”

“Vâng,” nàng nói. “Anh về nhanh nhé...”

“Được rồi.”

Tôi để nàng lại trong lều và thử đi dọc bờ biển một lúc.

Có túp lều của ngư dân thì chắc làng chài cũng ở gần đây.

Y như dự đoán, sau khi đi chừng mười phút, tôi đặt chân tới một ngôi làng nhỏ. Nhiều căn nhà một tầng được xây đơn giản xếp san sát nhau, trông cũng không khác túp lều kia là mấy.

Tôi thử vào từng nhà nhưng cảm giác chẳng chỗ nào có hơi người. Có lẽ ngay từ trước khi chuyện trở nên ồn ào, ngôi làng này đã bị bỏ trống rối cũng nên.

Lòng tràn trề thất vọng, tôi bước vào ngôi nhà cuối cùng. Riêng chỗ này vẫn còn sót lại vài thứ đồ đạc. Bàn trà Nhật, tủ bếp. Trong góc tường có một chiếc tủ khóa nhìn không ăn nhập gì. Mở ra thì thấy bên trong treo một chiếc áo len hơi lấm bẩn. Cái này dùng chống rét cũng được. Tôi lấy chiếc áo và lần mò bên trong túi, ngón tay tôi chạm phải thứ gì đó.

Bỏ ra nhìn, hóa ra là một viên kẹo ngậm ho vị bạc hà. Chỉ thu được có bằng ấy thứ, nhưng vẫn còn hơn không có gì

Tôi rời ngôi làng và vội vã quay trở lại lều.

Nàng đang ngủ. Chắc đã mệt lắm rồi. Tôi nhẹ nhàng đắp chiếc áo len tìm được lên hông nàng. Có lửa sưởi nên trong lều đã ấm hơn, dẫu vậy...

Tôi lại đi ra ngoài, lần này để xem xét con thuyền.

Hình dạng của nó giống như thuyền trong công viên nhưng thân thuyền kéo dài hơn, phía đuôi gắn máy nổ đuôi tôm. Nhưng phần động cơ đã han gỉ hết, có vẻ không hoạt động được nữa. Chắc bởi đã lâu không dùng tới.

Bản thân chiếc thuyền không có lỗ hổng nào thấy rõ. Có lẽ vẫn sử dụng được.

Tôi nhặt các cây gỗ trôi dạt vào bờ và củi khô rồi quay về túp lều. Thảy cây gỗ lớn nhất vào ngọn lửa trong thùng thiếc, tôi ngồi xuống bên cạnh nàng.

Tôi mệt nhưng không ngủ được.

Nàng khẽ ho. Lo quá. Sinh mệnh quý giá của tôi. Làm ơn đừng biến mất.

Đừng bỏ tôi lại một mình. Xin em, tôi xin em đấy...

Nửa đêm, nàng tỉnh giấc.

“Yoshizawa?” Nàng lo lắng tìm tôi.

“Anh ở đây.”

Tôi cho cây gỗ cuối cùng vào thùng thiếc rồi quay trở lại bên nàng.

“Em sao rồi?”

“Em không sao. Cảm ơn anh.”

“Có lạnh không?”

Em ổn mà.

Nàng dựng người dậy và ngồi bên tôi. Tôi choàng tay ôm lấy vai nàng, tay còn lại chìa viên kẹo bạc hà ra trước mặt nàng.

“Xem này, anh mới tìm được trong một ngôi nhà gần đây đấy. Em ngậm đi. Sẽ thấy khỏe hơn cho xem.”

“Yoshizawa thì sao?”

“Anh ăn rồi. Có hai cái mà.”

“Anh xạo chứ gì?”

“Không có đâu. Thật mà. Này, ăn nhanh đi.”

Tôi nói và mở giấy bọc, nhón lấy viên kẹo bằng đầu ngón tay đưa lên miệng nàng.

Trong giây lát, nàng bất động như thể đang nghĩ ngợi gì đó, nhưng cuối cùng cũng ngậm viên kẹo.

“Ngon quá,” nàng nói.

“Thế à, may quá.”

“Ư...”

Nàng ngậm viên kẹo chừng ba mươi giây rồi nói, “Giờ đến lượt Yoshizawa,” đoạn đưa viên kẹo ra đầu lưỡi và chìa trước mặt tôi.

Tôi bảo thôi, nhưng nàng vừa “ứ ừ” vừa lắc đầu. Tôi ngồi im nhìn nàng, nhưng nàng vẫn giữ nguyên tư thế không xê dịch nên tôi đành miễn cưỡng dùng môi nhận lấy viên kẹo.

“Sao? Có ngon không?”

“Ừ,” tôi đáp. “Rất ngon.”

Kẹo ngon thật. Lần này đến lượt tôi mớm viên kẹo cho nàng.

Cứ như thế, chúng tôi nhấm nháp viên kẹo, chia sẻ cho nhau nguồn lương thực cuối cùng một cách đầy trân trọng. Khi chuyên viên kẹo nhỏ dần sang miệng đối phương, cảm giác như thể hai đứa đang hôn nhau vậy. Môi nàng ngọt như kẹo bọc đường.

Chúng tôi ôm nhau và nhìn ánh lửa chập chờn rung rinh trong bóng tối.

“Bố em ấy,” nàng nói như thủ thỉ.

“Sao kia?”

“Nghe bảo bố đẻ của em mất từ trước khi em chào đời...

“Vậy à?”

“Vâng. Mẹ bảo em thế. Bố là bệnh nhân của mẹ em.” “A,” tôi nói. “Ra thế...”

“Một người thanh niên bỗng bất tỉnh trên đường. Chẳng nhớ gì cả, đến tên mình cũng không biết...”

“Ừ.”

“Người thanh niên ấy vô cùng sợ hãi một điều gì đó, tuy vậy chẳng hiểu sao anh ta rất quấn quýt mẹ, nhất định không chịu rời xa mẹ...”

“Ra vậy...”

“Vâng. Khi người ấy bị tấn công bởi những cơn hoảng loạn, mẹ đã ôm và che chở cho anh ta. Để anh ta không suy sụp. Để anh ta không bị bóng đêm tóm lấy. Chuyện đó lặp đi lặp lại, cuối cùng hai người đó đã...”

“Ừ...”

“Nhưng đó là điều cấm kị mà phải không? Thế nên mẹ em giữ bí mật với tất cả mọi người.”

“Hẳn rồi,” tôi nói. “Nhưng chắc chắn đó là tình yêu em nhỉ.”

“Vâng,” nàng đáp. “Em cũng nghĩ vậy. Thế nên em đã rất vui khi mẹ kể cho em...”

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi nàng. “Người đó về sau thế nào?

“Anh ta tử vong vì ngã từ trên sân thượng xuống...”

“À...”

“Người đó lúc nào cũng thân thiết với chim chóc, chắc với tay ra xa quá nên rơi khỏi hàng rào...”

“Chẳng hiểu sao,” tôi nói. “Quanh bọn mình toàn những người như thế nhỉ.”

“Ừ. Mẹ em bảo người đó như thiên thần từ trên trời rơi xuống vậy. Một người vô cùng trong sáng và rất đỗi nhạy cảm...”

“Ừ. Vậy ra người đó là bố em...”

“Vâng, đúng thế...

“Yoshizawa thi sao?” Nàng hỏi. “Anh chia tay bố thế nào vậy?”

“Ừ,” tôi đáp. “Chuyện là thế này...”

❖ ❖ ❖

Đêm trước ngày lên đường, tôi không sao ngủ được.

Cứ như thể trong khi tôi mải lo lắng chuyện này chuyện khác, cơn buồn ngủ của tôi đã phát chán và bỏ đi đâu mất.

Tầm hai giờ sáng, tôi đứng trong toilet và để ý thấy đèn phòng khách vẫn bật. Thử ngó vào thì thấy bố đang khom lưng trước bàn sưởi. Chiếc ba lô tôi chuẩn bị cho chuyến đi đặt trên mặt bàn. Bố vừa chạm tay vào ba lô vừa thầm thì gì đó.

Ấy là một cảnh tượng buồn vô cùng. Bố tôi trông thật nhỏ bé. Tóc bạc, vai gầy, gáy nhìn như con chim đã bị vặt trụi lông. Chẳng biết tự khi nào vóc dáng bố đã quắt nhỏ lại.

Tôi sẽ rời nhà, bỏ lại bố một mình. Quả thực là một điều quá sức chịu đựng.

Từ ngày mẹ mất, bố đã một tay nuôi dạy tôi đến tận bây giờ.

Bố đã cố gắng cho phần của cả hai người. Không thích giao du với người khác, vậy mà bố vẫn dự giờ tham quan lớp học (chỉ một mình bố mặc những bộ đồ cách xa trang phục của các phụ huynh khác đến cả thế kỷ. Nhưng tôi vô cùng tự hào về điều đó). Ngày hội thao, bố mang một chiếc loa tự chế đi để cổ vũ tôi, âm lượng to đến mức giáo viên phải nhắc nhở (thế nhưng tôi vẫn về chót). Khi tôi bị bắt nạt, ngã xuống cống, bố chỉ im lặng giặt đồ cho tôi.

Khi tôi khóc, bố dùng những ngón tay ngắn và mập mạp để lau nước mắt cho tôi, nói rằng tôi là một đứa trẻ ngoan. Nếu là bố, chắc chắn bố sẽ chọn con làm bạn, không phải những đứa đẩy con, mà là con - đứa bị đẩy cơ. Bố con minh chắc chắn sẽ làm bạn cả đời con nhỉ...

Bố thừa nhận sự yếu đuối và vụng về của tôi. Khen ngợi tôi vì cách xử sự không khéo léo (Nhờ con mà nhiều người được lợi. Rất tuyệt đấy). Nếu bố không thương yêu tôi như vậy, chắc có lẽ tôi đã trở thành người căm ghét bản thân rồi cũng nên. Tôi vui sướng vì có mặt trên đời cũng là nhờ ơn bố.

Giờ đây, tôi sắp sửa bỏ lại ông bố ấy để đến một nơi xa tít tắp. Bố muốn để tôi đi, nhưng tôi quả thực...

Tôi định nói gì đó, nhưng thấy ngại ngùng nên lại quay về phòng mình. Sau đó tôi ngủ thiếp đi, chẳng mộng mị gì.

Tôi tỉnh giấc vì tiếng gọi của bố.

“Yuu, Yuu ơi, dậy đi con.”

Bị bố lắc vai, tôi dụi đôi mắt ngái ngủ và ngồi dậy, thấy căn phòng đã bị nhuộm xanh.

“Ối!”

Tôi hoảng hốt đứng dậy trên tấm nệm.

“Không cần vội đâu con,” bố nói.

“Nhưng mà...”

“Không sao, vẫn còn thời gian. Con cứ từ từ chuẩn bị lên đường.”

Bố nói vậy nhưng tôi không sao bình tĩnh được. Tôi rối rít lên, dồn hết sức bình sinh để lột áo ngủ ra. Cúc áo bắn tung tóe khắp phòng.

“Bố con mình sao lại bị thế này?”

Tối vừa hỏi vừa tụt quần xuống chân. Lúc cuống quýt thế này thì mãi không tụt được quần ra. Tôi nhảy lò cò, đụng vào hết chỗ nọ chỗ kia trong phòng.

“Hình như ngay gần đây có một cột ánh sáng,” bố nói.

“Sau đó ánh sáng xanh lan tới tận đây.”

“Nhưng chúng ta vẫn đang cử động mà?”

“Có vẻ như miễn không bị ánh sáng từ trên trời trực tiếp chiếu vào, chúng ta vẫn được cho kha khá thời gian.”

“Trên tivi người ta bảo vậy ạ?”

“Không,” bố nói. “Mẹ nói đấy.”

“Thật ạ?”

“Ừ. Thật. Giờ bố cảm nhận được sự hiện diện của mẹ con gần hơn bao giờ hết.”

Nói đoạn bố đưa ba lô cho tôi.

“Đầu tiên đi về phía Đông. Chẳng mấy chốc sương sẽ tan thôi.”

“Mẹ cũng nói thế ạ?”

“Ừ,” bố gật đầu. “Đúng rồi. Là mẹ nói cho bố biết đấy.” Tôi và bố cùng đi ra thềm nhà.

Trong lúc tôi xỏ giày, bố mở cánh cửa đã cứng đờ ở lối ra vào. Không biết là lưu hóa hay kết tủa nhưng quá trình đó diễn ra khá nhanh, cửa chỉ mở được một khoảng vừa cho một người lọt qua mà bố đã phải cố lắm rồi.

Ra đến ngoài cửa, tôi ngồi lên chiếc xe đạp dựng bên cạnh. Đặt tay lên tay nắm xe, đầu ngón chân bên phải đặt lên bàn đạp. Bỗng nghe tiếng rắc kỳ dị ở cổ chân. Bàn đạp hầu như không quay được. Tôi bật ra một tiếng rên.

“Không được à?” Bố hỏi.

“Vâng, bàn đạp không xoay.”

Quả đúng chiếc xe đạp lâu ngày không được dùng tới, nhưng không đơn giản chỉ có vậy. Cũng giống như cánh cửa kéo ban nãy. Trong ánh sáng xanh này, các đồ vật vô tri vô giác hình như đông cứng nhanh hơn.

“Rồi, bố biết rồi,” bố nói. “Con nghe này, có thể nếu tiếp xúc với những chỗ đã bị đông cứng, con cũng sẽ bị lây nhiễm. Thế nên bố sẽ cõng con đi xa hết mức có thể. Nếu chân không chạm đất, khả năng bị đông cứng cũng đến chậm hơn. Xe đạp thì con kiếm chỗ khác cũng được.”

“Nhưng mà...”

“Không có thời gian nói chuyện dông dài đâu. Phải lên đường ngay thôi.”

Bố nói và chìa lưng ra trước mặt tôi, hơi hạ hông xuống.

“Nào, nhanh lên con.”

Tôi bị hối thúc bởi giọng nói sốt sắng của bố, đành lưỡng lự áp người vào lưng ông.

“Hừm,” giọng bố có vẻ gì đó rất vui tươi. “Con nhẹ thật đấy. Quá nhàn.”

Bố cõng tôi trên lưng và bắt đầu chạy. Đương nhiên không nhanh lắm, nhưng tôi vẫn lo nhỡ tim mạch ông lại có vấn đề gi. Bố đã ở trước ngưỡng cửa của tuổi già rồi.

“Bố có sao không? Đừng cố quá sức ạ.”

“Không sao. Hồi xưa bố cõng con đến bệnh viện không biết bao nhiêu lần rồi mà.”

“Vâng, con vẫn còn nhớ...”

“Hồi đó con toàn bị sốt thôi. Đã vậy còn sốt cao lúc nửa đêm nên gọi được bác sĩ ở viện dậy cũng là cả một vấn để.”

“Bố đập cửa gọi bác sĩ nhỉ.”

“Ừ, nhưng bố chẳng ngại ngùng gì. Bởi cứ nghĩ biết đầu con lại đi mất như mẹ...”

Bước chân bố mỗi lúc một chậm dần. Không khác so với khi đi bộ là mấy. Chân bố bị vòng kiềng nặng, ngay từ đầu đã không phù hợp cho việc chạy rồi. Cứ vài bước bố lại hít thở sâu như để bù lại lượng không khí đã thất thoát.

“Nặng lắm ạ? Bố có mệt lắm không?”

“Không, không vấn đề gì cả. Bố mẹ phải quen với việc cõng con mình. Cơ thể đã nhớ được cách cõng từ lâu lắm rồi.”

“Thế ạ?”

“Ừ, đúng vậy...”

Trên bờ rào, một con mèo đen bị đóng băng trong tư thế đưa một chân trước lên. Có lẽ khu vực này bị cột ánh sáng trực tiếp rọi xuống cũng nên. Chắc những người sống ở đây đều đã bị đông cứng trong giấc ngủ. Cả thành phố không có lấy một bóng người.

Mồ hôi rịn ra trên cổ bố. Tóc ông rối bù, phần da dầu đỏ lựng lộ ra ở những chỗ tóc thưa.

“Bố ơi, thôi...”

“Không,” bố đáp. “Vẫn đi được tốt.”

Cả một lúc lâu bố im lặng bước đi. Bố tiến từng bước từng bước một, vai nhấp nhô theo nhịp thở. Bước chân không nhanh nhưng không hề loạng choạng.

Bố con tôi là rùa. Hai con rùa ngớ ngẩn ngốc nghếch, không biết cư xử sao cho khéo léo. Nhưng vẫn gắng hết sức mình tiến về phía trước. Để sinh mệnh của người mình yêu thương có thể kết nối với ngày mai.

“Bố ơi,” tôi gọi.

“Gì đấy?”

“Bố đi với con không? Hai bố con mình cùng nhau, như thế này này...”

Bố chầm chậm lắc đầu.

“Bố đã nhận được đủ rồi,” bố đáp. “Con và mẹ con đã cho bố những quãng thời gian tuyệt đẹp. Nếu còn mong muốn nhiều hơn chắc sẽ bị phạt đấy con ạ.”

“Nhưng mà...”

“Không sao đâu. Cuộc chia ly này không hề buồn bã. Bây giờ bố đang vô cùng hạnh phúc. Vì đứa con trai cưng của bố đang chuẩn bị tới chỗ người nó yêu mà...”

Bố thở hổn hển và gật đầu mấy lần.

“Hồi còn nhỏ,” bố tiếp tục. “Con lúc nào cũng chạy theo bố với những bước chân chập chững vụng về. Bàn tay nhỏ bé mướt mồ hôi của con nắm lấy ngón tay bố, nhất quyết không chịu buông ra. Vậy mà bây giờ đã chuẩn bị lên đường rồi. Quả là đáng mừng. Bố sẽ mỉm cười mà tiễn con đi...”

“Bố ơi...”

Nước mắt dâng trào, thế giới như nhòa đi. Góc sâu trong lỗ mũi đau như khi bị cảm.

“Đến giờ bố vẫn còn nhớ đấy,” bố nói. “Hồi mới sinh, mặt con trắng bệch, chẳng giống em bé chút nào cả. Mây người xung quanh còn nói chắc thằng bé không sống được lâu. Bố sốc đến nỗi chẳng nói được lời nào...”

“Vâng...”

“Nhưng khoảnh khắc con nằm trên giường, nhìn lại bố với ánh mắt ngây thơ, bố chợt nghĩ đứa trẻ này tin tưởng mình. Nó giao sinh mạng bản thân cho bố, chẳng chút nghi ngờ. Gương mặt nó chẳng phải trông như thể được hứa hẹn niềm hạnh phúc hay sao? Không thể phản bội lại lòng tin này được. Bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ sinh linh này. Phải cho nó được vui sướng.”

“Bố ơi…”

“Đối với bố, tình yêu là như vậy đấy con ạ. Từ sâu thẳm đáy lòng, bố muốn con được sống. Khi mẹ con mất đi, bố mạnh mẽ được như vậy là nhờ có con đấy. Bố có Yuu. Chẳng việc gì mà phải đau khổ cả. Thế nên bố cứ cắn răng tiến về phía trước thôi...”

Chính nhờ con người này, tôi thầm nghĩ. Nhờ có bố nên mới có tôi. Vì bố mẹ đã bảo vệ tôi bằng cả mạng sống của họ nên mới có tôi của ngày hôm nay.

Nước mắt rơi không sao ngừng được, chảy ròng ròng trên má. Từng giọt nóng hổi rơi xuống, làm ướt đẫm cổ áo bố.

“Nhưng chắc bổn phận đó cuối cùng đã tới hồi kết rồi...

Bố thở hắt ra và lặng lẽ lắc đầu.

“Thời gian cứ thế trôi, chỉ trong nháy mắt...

“Cảm ơn con,” bố tiếp tục. “Vì đã là con trai của bố mẹ. Nhờ có con mà bố được sống rất vui vẻ. Bố con mình là bạn tốt con nhỉ.” Cùng là hai kẻ hơi lạc loài một chút, khi cùng nhìn một thứ gì đó, cả hai lại bật cười hoặc cảm động…

“Thật sự, thật sự vui lắm con ạ...”

Bước chân bố trở nên nặng nề hơn. Nhưng ông vẫn không dừng lại. Bố cởi đôi dép xăng đan đang đi ra, bước chân trần trên mặt đường rải nhựa.

“Bố ơi, hay thôi...”

“Không, một lúc nữa thôi. Để bố cõng con một lúc nữa thôi...”

Hơi thở bố nghe nặng nhọc đến khó tin, làm tôi bất an vô cùng. Cảm tưởng như thể sinh mạng bố đang trào ra khỏi miệng theo từng hơi thở vậy.

“Bố có sao không?”

“Không, không sao cả...”

Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng ban ngày từ bên kia màn sương. Là nơi tôi đang hướng đến.

Nhận ra ánh sáng đang chiếu xuống hai bố con, bố ngẩng mặt lên nói.

“Chút nữa là đi qua màn sương rồi. Nhưng bố chỉ đi được một đoạn nữa thôi. Sau đó con phải đi một mình...”

“Bố ơi hay mình đi cùng nhau...”

“Không được,” bố lắc đầu. “Bố ở đây. Có đi cũng chỉ làm vướng chân con thôi. Nhưng con nghe này. Miễn con muốn thì lúc nào chúng ta cũng có thể gặp được nhau...”

“Vậy ạ?”

“Đúng thế,” bố đáp. “Bố nghĩ thế này nhé. Quãng thời gian chúng ta trải qua, tất cả vẫn còn lưu lại ở nơi nào đó trong vũ trụ. Chỉ cần ước nguyện đủ mãnh liệt, chúng ta sẽ lại có thể trở về chốn ấy một lần nữa.

“Yuu, con còn nhớ không?” Bố tiếp tục. “Nếu được chọn một khoảnh khắc trong số đó, chắc chắn bố sẽ ước được trở về ngày cả nhà mình cùng nhau đi bộ dọc bờ sông. Khi ầy bố mẹ còn trẻ, mẹ con vẫn chưa đổ bệnh. Mẹ cầm tay con và cất giọng hát rất vui tươi...”

Ngày xuân tươi đẹp, Holdiridia, Holdiridia

Mây trắng bay...

Tới đó, giọng bố nghẹn lại, không hát được nữa.

Thế nên tôi hát tiếp. Giọng tôi cũng run rẩy vì nước mắt.

... Mây trắng bay, Holdiridia, Holdiridia

“Đúng, đúng rồi,” bố gật đầu. “Khi nắm tay con, trông mẹ hạnh phúc lắm. Bố nhìn cũng vui lây. Đến mức bố còn nghĩ mình chẳng xứng dược sung sướng như vậy. Ánh mặt trời rạng rỡ như ban phúc cho gia đình minh vậy. Giá như giây phút ấy cứ thế kéo dài mãi mãi, từ tận sâu đáy lòng bố đã ước như thế đấy...”

Có lẽ đúng như bố nói thật. Tôi cũng cảm giác như thể cảnh tượng ấy đang hiện ra trước mắt.

Một gia đình bước đi trong khung cảnh không âm thanh như đang chìm trong giấc mơ...

Những sợi bông phất phơ trong gió, gợn sóng trên mặt sông lấp lánh ánh sáng. Không một nỗi sầu muộn, chỉ có dự cảm nỗi buồn hẵng còn cách xa đây. Cả gia đình đuổi bắt, đùa giỡn nhau, vừa hát vừa nhảy. Người mẹ còn trẻ, bộ dạng như thiếu nữ, chiếc váy đen cô mặc phồng nhẹ lên như bông hoa và tỏa bóng tròn xuống nến đất. Người mẹ áp trán mình vào trán đứa con trai nhỏ, vừa cười vừa khẽ lắc lư mái đầu. Đoạn cô quay lại nhìn chồng và chầm chậm chớp mắt hai cái.

Người mẹ đưa cho đứa con một quả sơn trà, rồi cô cũng ăn một quả. Khi đứa trẻ bắt đầu gà gật vì mệt, người cha cõng con và đi bộ về nhà. Lưng người cha rất ấm. Trong giấc ngủ say sưa, đứa trẻ mơ thấy mình đang chơi đùa ở một nơi có ánh mặt trời ấm áp.

“Bố ơi,” tôi nói. “Chúng ta đã rất hạnh phúc phải không bố? Vô cùng, vô cùng hạnh phúc...”

“Đúng thế,” bố đáp. “Bố mẹ sẽ đợi con ở đó. Chắc chắn cả nhà mình sẽ đoàn tụ thôi. Thế nên không có gì phải buồn con ạ...”

“Vâng...”

Bố đi một đoạn nữa, cuối cùng cũng dừng lại.

“Xin lỗi con,” bố nói. “Chắc bố đi không nổi nữa rồi.”

“Không sao đâu bố,” tôi nói. “Con cảm ơn. Đủ rồi bố ạ...”

Tôi xuống khỏi lưng bò. Từ giờ trở đi tôi phải tự mình bước đi.

Bố thở hổn hển, ngẩng lên nhìn tôi, nét mặt bỗng giãn ra.

“Con đúng là đồ mít ướt. Từ bé đến giờ vẫn thế...

“Này,” nói đoạn bố rút một chiếc khăn mùi soa trong túi quần ra và đưa cho tôi. Đây là đồ tái chế từ chiếc áo sơ mi cũ.

“Con lau nước mắt đi. Đến gặp một người con gái tuyệt vời như vậy, phải đĩnh đạc lên chứ. Con hiểu chưa?”

“Vâng..”

Nhưng gương mặt bố cũng ướt đẫm nước mắt. Mồ hôi và nước mũi lẫn cả vào nên trông khá thê thảm. Vậy mà hồi mẹ mất bố chẳng khóc lẩy lần nào.

“Bố cũng thế mà,” tôi nói và trả khăn mùi soa cho bố.

Bố dùng chiếc khăn đó để lau mặt và hỏi tôi, “Thế này được chưa?” Trông chưa sạch cho lắm nhưng tôi vẫn đáp, “Vâng, cũng tạm rồi.”

Hai bố con nhìn nhau và cười.

“Thôi, con đi đi,” bố thúc giục. “Chuyên lời chào của bố tới con bé nhé, nói bố rất cảm kích. Thế này thì bố chẳng còn gì vương vấn rồi...”

“Bố ơi...”

“Bố sẽ tiễn con ở đây. Mẹ con lúc nào cũng ở cạnh một người chẳng được điểm nào tốt như bố. Thế nên lần này đến lượt bố ở bên mẹ rồi...

“Nào, con đi đi...”

Bố đẩy nhẹ vào vai tôi. Và tôi bắt đầu bước đi.

Nước mắt không ngừng rơi. Bố vẫy tay chào tôi mãi.

Khung cảnh quen thuộc dần lùi xa. Đây là nơi tôi đã được sinh ra và lớn lên. Tôi đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc ở chốn này. Tôi đã là một đứa trẻ hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.

Bóng dáng bố khuất dần trong màn sương.

“Bố ơi!” Tôi thử cất tiếng gọi nhưng không nghe thấy tiếng bố đáp lại nữa.

Chỉ một lần cuối, tôi dừng lại và nhìn bố tôi đứng sững phía bên kia màn sương. Bố vẫn đang vẫy tay.

Tôi tưởng như mình còn nhìn thấy bóng dáng mẹ bên cạnh bố. Hai người kề sát bên nhau, tiễn con trai lên đường. Đơn thuần chỉ là cảm giác vậy thôi.

Tôi vẫy tay và hét vọng sang phía bên kia.

“Bố ơi, mẹ ơi, cảm ơn hai người vì tất cả! Con đi đây!” Đoạn tôi lau nước mắt và dồn hết sức mình để lao đi.

❖ ❖ ❖

Nàng khóc. Những giọt nước mắt ấy rất dịu dàng nên tôi lại càng cảm thấy hạnh phúc hơn.

Tôi nói với nàng.

“Đêm ấy, bố dã lén nhét một chiếc phong bì vào ba lô của anh. Nhưng mãi sau khi lên đường một lúc lâu rồi anh mới phát hiện ra.”

“Thế ạ...”

“Bên trong phong bi có cả xấp tiền một mười nghìn, năm nghìn yên rồi cả một nghìn yên nữa. Chắc bố muốn để anh mang toàn bộ gia sản đi ấy mà.”

Tôi rút chiếc phong bì từ trong ba lô ra. “Đây này,” tôi nói và cho nàng xem. Chiếc phong bì được gấp bằng tờ rơi của tạp chí. Trong nhà tôi có rất nhiều phong bì kiểu này.

“Với cả, bên trong còn có cái này nữa.”

Tôi nói, xoay nghiêng chiếc phong bì và lắc khẽ. Hai chiếc nhẫn phát ra tiếng lanh canh và rơi xuống lòng bàn tay tôi. Một cặp nhẫn bạc đơn giản không trang trí gì. Một chiếc lớn, một chiếc nhỏ.

“Cái này là...” Nàng nói.

“Bố chuẩn bị cho cuộc tái ngộ của chúng ta đấy. Đây là nhẫn cưới của bố mẹ anh.”

Trong phong bì còn có một lá thư. Chữ bố xấu đến mức đáng buồn (cả hai bố con tôi đều kém khoản viết chữ đến sững sờ). Hình dung bóng dáng bố ngồi một mình trong đêm, cầm chiếc bút chì đã mòn vẹt cặm cụi viết lá thư này, tôi lại thấy nhói trong lòng.

Lá thư này không dành cho tôi, mà được viết để gửi nàng. Thế nên tôi trao nàng lá thư. Trước tôi còn lưỡng lự nhiều nên vẫn chưa trao được, nhưng giờ đã tới lúc rồi.

“Gửi Shirakawa Yukino,

Đây là chiếc nhẫn bác định đưa cho con trai khi nó có người yêu. Trước khi mất, vợ bác đã giao lại cho bác chiếc nhẫn này. Bác mong cháu sẽ đeo nó. Cặp nhẫn của vợ chồng bác, bác cho cả vào chiếc ba lô này.

Mong cháu chăm sóc con trai bác nhé.

Có thể trông nó không vững vàng, nhưng đối với bác, nó là đứa con trai số một thế giới. Cháu hãy ở bên cạnh nó. Con trai bác yêu cháu từ tận đáy lòng. Mong cháu chấp nhận tình cảm của nó. Bác trông cậy cả vào cháu.

Tái bút: Cảm ơn cháu vì đã nấu ăn với cả tấm lòng. Cảm ơn cháu vì đã bóp vai cho bác. Nếu mà có đứa con gái như cháu, bác nghĩ mình sẽ có được một niềm vui mới. Hãy mãi giữ nụ cười bừng sáng ấy, đừng để nó lụi tắt, cháu nhé.

Yoshizawa Takuvou.”

Nàng vừa đọc vừa kêu lên khe khẽ, nhưng đến giữa chừng không đọc tiếp được nữa.

Nàng ngẩng mặt lên khỏi bức thư, nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ và nói muốn gặp lại bố. Muốn một lần nữa được xoa bóp vai cho ông...

“Em lấy anh nhé?” Tôi hỏi nàng. “Anh muốn em đeo chiếc nhẫn này. Với anh, gắn bó với một ai đó là như thế em a...”

Mắt nàng nhắm chặt, nước mắt rơi lã chã từ khóe mi.

“Cảm ơn anh,” nàng nói. “Em vui lắm. Cứ như mơ vậy.”

Tôi và nàng cử hành hôn lễ.

Chúng tôi đứng đối diện nhau trước ngọn lửa, trao lời thề nguyên mà hai đứa chỉ nhớ mang máng. Ở bên nhau khi khỏe mạnh, khi ốm đau, đại loại vậy. Những chỗ không nhớ được thì nói theo mạch cảm xúc. Nhưng tôi lại thấy như vậy đúng hơn.

Sau đó hai đứa lồng nhẫn vào ngón áp út của nhau. Nhẫn vừa khít tay nàng, nhưng nhẫn của bố lại quá rộng so với ngón tay tôi. “Em xem này,” tôi nói và xoay xoay chiếc nhẫn. Nàng cười khúc khích.

Tôi nhẹ nhàng gạt mái tóc như tấm mạng rũ của nàng sang bên và hôn môi nàng.

“Thế này là bọn mình thành vợ chồng rồi nhỉ?”

“Vâng, bọn mình đã nên nghĩa vợ chồng rồi đấy.”

“Cảm giác kỳ dị sao ấy nhỉ. Ở tận cùng thế giới, chỉ có hai đứa mình...”

“Đúng nhỉ. Nhưng em nghĩ chúng ta vẫn được chúc phúc bởi rất nhiều những người yêu thương hai đứa mình...”

“Ừ, em nói phải...”

Cuối cùng nàng cũng thiu thiu ngủ trong vòng tay tôi. Cảm giác như thể tôi đang dịu dàng bảo vệ con chim non bị thương với đôi tay này vậy. Hơi thở nàng nóng hổi và khẽ run rẩy.

Tôi vùi mũi vào mái tóc đen óng của nàng, nhìn ngọn lửa đang rọi vào hai đứa.

Vợ của tôi. Sinh mệnh của tôi...

Khi bất chợt nhận ra, tôi đã bắt đầu nói chuyện với bố mẹ trong lòng như thế này.

Mẹ ơi, bố ơi...

Con cũng như hai người, trong đời duy nhất chỉ gặp gỡ một người, chúng con cuối cùng đã nên duyên.

Miễn có người đó ở bên, con chẳng cần gì khác cả, chỉ cần cô ấy tồn tại và ở đó vì con thôi... một người quan trọng đến độ con nghĩ như vậy đấy bố mẹ ạ.

Bố ơi, đây là tình yêu phải không? Tuyệt vời lắm bố ạ. Và cũng buồn đến nỗi không sao chịu thấu.

Con sẽ sống cùng cô ấy. Chẳng biết thời gian cho chúng con còn lại được bao lâu, nhưng trong khoảng thời gian hữu hạn này, chúng con sẽ yêu thương nhau sâu đậm. Sẽ không hối tiếc. Sẽ không lơ là dù chỉ một giây. Bởi chúng con đã biết. Rằng thời gian chẳng kéo dài vô tận.

Con đã lòng vòng lâu thật lâu, nhưng hiện giờ con đang hạnh phúc.

Kể cả vào khoảnh khắc cuối cùng, chắc chắn con cũng sẽ mỉm cười. Không hối tiếc. Thật đấy.

Bởi con đã làm bừng sáng cuộc đời bố mẹ đã trao cho con. Với niềm tự hào ấy, con sẽ chìm vào một giấc ngủ thật dài.

Khi vĩnh biệt, có lẽ con sẽ nói với cô ấy thế này.

Tạm biệt nhé, vợ của anh.

Cảm ơn vì đã luôn ở bên anh.

Cảm ơn vì đã yêu anh.

Cảm ơn vì đã rất tử tế với anh!

Nhờ có em mà anh vô cùng, vô cùng hạnh phúc.

Cũng giống như bố mẹ xưa kia vậy... Phải không ạ?

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi lên đường.

Tuyết đầu mùa rơi trên bờ biển. Chẳng hiểu tại sao. Nhưng ấy là một khung cảnh đẹp tuyệt vời. Đến bầu không khí dường như cũng dịu nhẹ hơn.

Tôi và nàng lần lượt đặt viên đá của hai đứa xuống bờ biển. Hai viên đá đỏ và xanh trông hài hòa với bờ biển như thể ngay từ đầu chúng đã nằm ở đó vậy.

Đoạn chúng tôi nắm tay và đi về phía chiếc thuyền. Động cơ gắn bên ngoài không hoạt động nữa, nhưng có mái chèo đặt dưới lòng thuyền nên tôi quyết định dùng nó để bơi thuyền ra biển.

Màn sương mỏng bao trùm mặt biển.

“Giá trời quang,” nàng nói, “thì đã nhìn thấy bờ bên kia rồi...”

Chúng tôi kéo thuyền lại gần bờ. Nàng bước lên khi mũi thuyền chìm trong sóng. Tôi đặt tay lên mạn thuyền và đây, sau vài con sóng xô, cuối cùng đáy thuyền cũng rời bãi. Tôi lên thuyền, thầm nghĩ trong đầu “Lại nước nữa à”. Chuyến hành trình này chẳng hiểu sao cứ dính dáng tới nước.

Con thuyền lặng lẽ lướt đi trên mặt nước. Biển lặng. Không cảm nhận thấy dòng chảy của thủy triều. Tất cả đều ngừng chuyển động. Một lúc nào đó, có lẽ đến gió cũng ngừng thổi, thế giới sẽ hoàn toàn chìm vào im lặng.

Nàng ngồi giữa thuyền, đối diện với tôi. Nàng trùm kín áo poncho từ đỉnh đầu cho đỡ bị nước bắn lên, nhìn như cô bé tuyết trong cổ tích.

“Em lạnh không?” Tôi hỏi. “Em không,” nàng đáp. Nhưng mặt nàng xanh tái nên chắc nàng hơi lạnh. Nàng khẽ ho.

“Em có sợ không?” Tôi hỏi. “Em không,” nàng đáp. “Ở bên anh em chẳng sợ gì cả. Tim em bình yên một cách lạ lùng.”

“Ừ. Anh cũng thế.”

Chỉ nghe tiếng mái chèo khua dòng nước. Chẳng thấy bờ nữa. Bốn bề xung quanh đều chìm trong màn sương, tôi và nàng như hai đứa trẻ trôi dạt trong giấc mộng.

Không biết chúng tôi đang hướng đến đâu nhỉ. Miến đất của hy vọng chăng? Liệu có một nơi như vậy tồn tại trong thế giới đang đi đến hồi kết không nhỉ?

Nàng lại ho.

“Em có sao không?” Tôi hỏi. Nàng gật đầu.

“Em cố chịu đựng một chút nữa. Nếu tới được bờ bên kia, có lẽ bọn mình sẽ kiếm được gì đó để ăn.”

“Vâng,” nàng khẽ nói.

“Không sao đâu,” tôi gồng mình lên. “Chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chắc chắn đấy...”

“Không,” nàng lắc đầu. “Được rồi mà. Thế này là quá đủ rồi...”

Nàng nhìn tôi với đôi mắt ướt và lấp lánh sáng. Đoạn nàng nói như thầm thi.

“Giấc mơ của em đã thành hiện thực rối. Miễn có anh ở bên, dù ở đâu thì chốn ấy cũng là thiên đường của em. Thế nên không sao đâu mà. Cứ thế này, mãi mãi chằng cập bến đi chăng nữa, kể cả vậy, em vẫn...”

Tôi ngừng tay chèo và đáp lại ánh nhìn của nàng.

Có lẽ đúng như nàng nói. Trên hành tinh tràn ngập tính ích kỷ và những cuộc tranh cãi này, nếu có một nơi có thể gọi là thiên đường thì ấy hẳn là...

Mọi người đều biết cả. Chính vì vậy chúng ta không thể không tìm kiếm.

Tôi muốn sống mà không làm ai tổn thương. Dẫu ấy là một ước mơ xa vời hay thậm chí chỉ là sự hợm hĩnh của bản thân, tôi vẫn không thể ngừng khao khát điều đó. Trong thế giới quá thừa thãi vật chất này, tầm nhìn trở nên không rõ ràng khiến chúng ta thường để lạc dấu sự thật.

Nhưng dù vậy, chúng ta vẫn có thể nhận ra. Chỉ cần một cú huých nhẹ, chỉ cần có vậy thôi.

Như một giọt sương có thể tạo ra những vòng tròn trên mặt nước, chỉ một câu nói cũng đủ nhuộm những sắc màu dịu dàng lên trái tim con người.

Khi ấy, hành tinh này sẽ được bao phủ hoàn toàn bởi những điều đẹp đẽ. Chúng ta sẽ ngừng hận thù, sẽ mở lòng tha thứ cho người khác và chính bản thân ta.

Này, Hiroyuki, tôi cất tiếng gọi từ sâu thẳm cõi lòng.

Đến lúc đó, chắc chắn cậu sẽ nói thế này nhỉ. Rằng thế giới đã trở nên dịu dàng rồi đấy.

Rồi tớ sẽ trả lời thế này.

Đúng rồi. Thế giới đã trở nên dịu dàng. Tất cả mọi người đều tràn ngập sự cảm thông với một ai đó. Chúng ta hẳn đã được sinh ra ở chốn này. Đây là nơi chúng ta có thể ở, là nơi mong muốn có chúng ta...

Cảm giác có gì đó nên nàng quay lưng lại.

Có thứ gì đó đang tiến gần lại từ phía bên kia màn sương. Một thứ khổng lồ.

Vật đó tiến về phía chúng tôi, lặng im không một tiếng động.

Cuối cùng cũng có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của vật đó qua màn sương.

Là một con tàu. Một chiếc phà, hoặc một con tàu chở khách.

Con tàu đã đông cứng. Trông như ngọn núi băng màu xanh. Không chỉ con tàu mà cả vùng nước xung quanh nó cũng đã đông cứng lại. Con tàu choàng lên mình màn sương xanh, chầm chậm lướt qua thuyền hai đứa như tàu ma.

Có thể nhìn thấy bóng người trên boong tàu. Trông mặt ai nấy đều vui tươi.

Một cặp vợ chồng đang choàng vai nhau. Một người mẹ bế đứa con thơ. Một đôi tình nhân trẻ tuổi nắm tay nhau.

Không chỉ có một con thuyền đó. Khi nhận ra thì chúng tôi đã bị vây kín bởi không biết bao nhiêu những tàu thuyền lớn nhỏ.

Tất cả mọi người đều đông cứng và tái xanh.

Sương trắng và sương xanh đan xen vào nhau, tình yêu như hương thơm dịu ngọt bao bọc lấy hai đứa.

Có một gia đình ngồi trên con thuyền nhỏ giống tôi và nàng. Hai vợ chồng khoác vai nhau, ôm hai đứa con nhỏ vào lòng. Lũ trẻ tin tưởng, không chút ngờ vực gì. Miễn được ở trong lòng bố mẹ thì chẳng có gì phải sợ hãi cả. Niềm hạnh phúc đã được bảo đảm. Một niềm hạnh phúc vô điều kiện...

Không có cha mẹ nào không mong con mình được hạnh phúc. Ở hồi kết của thế giới, điều hiển nhiên ấy lại càng được tin tưởng như một lẽ đương nhiên.

Có tàu đánh cá, thuyền nhỏ, cả tàu chở khách cỡ bằng xe buýt chạy trong thị trấn.

Mỗi chiếc chở theo một tình yêu khác nhau. Người đàn ông tuổi tứ tuần khoác vai người cha đã già. Đứa con gái nhỏ cầm tay mẹ, mắt nhìn ra biển. Một cặp anh em giống hệt nhau, trông như thể Matthew và Marilla vậy…

Tôi cảm giác trông thấy những bóng hình thân quen trong đoàn người đó.

Một cô bé trò chuyện với côn trùng và cậu trai trông trẻ.

Một người chồng nối lại tình yêu với người vợ đã được giải thoát khỏi bệnh tật. Đứng giữa hai người là một cô bé nhỏ tuổi đang mỉm cười rạng rỡ.

Ra vậy, tôi thầm nghĩ. Đây là nơi những lời hứa ta trao thuở nào biến thành hiện thực...

Hướng ánh nhìn sang chỗ khác, tôi trông thấy một cậu bé đang ôm eo mẹ. Có cả con thú bông nữa. Trong một góc giữa những tờ báo cũ được cuộn tròn lại kia, linh hồn đang trú ngụ tại đó cũng thầm lặng tỏa mùi hương của tình yêu... Đương nhiên rồi, trong đồ vật cũng có tình yêu.

Tôi nhìn thấy anh Mizuki và chị Eriko trong đám hành khách trên một chiếc tàu ở phía xa.

Hai người ghé sát mặt vào nhau, dường như đang thủ thỉ gì đó.

Thế này được chưa anh?

Ừ, được rối. Đủ rồi em ạ...

Có lẽ hai người họ cuối cùng đã có thể nói những lời ấy với nhau, không chút xấu hổ hay mỉa mai.

Trên ngực Eriko gắn một viên đá xanh hình giọt nước mắt. Tựa như trái tim của chị vậy, tôi thầm nghĩ. Hai người trông thật hạnh phúc.

Tất cả mọi người đều biết đây là điểm cuối của chuyến hành trình. Không thể đi tiếp được nữa.

Ai nấy đều chấp nhận tất cả, lặng lẽ nhấm nháp niềm vui gặp được nhau trong thế giới đã mất đi mọi biên giới này.

Họ không mong muốn gì thêm nữa... Bởi ngay từ đầu, tất cả những điều quan trọng nhất đều đã nằm trong vòng tay này rồi.

Có một đám trẻ trông như chúng tôi của những ngày quá vãng. Hai bé trai, ở giữa là một bé gái tóc dài. Mái tóc của cô bé bị đông cứng trong trạng thái hẵng còn đang bay bay trong gió.

Ba đứa trẻ đang nhìn về phía tương lai. Một thế giới diệu kỳ hơn hiện giờ rất nhiều đang tới. Chúng nhìn xa xăm về phía trước với con mắt sáng long lanh, không chút nghi ngờ về điều đó.

Tôi đặt mái chèo xuống và dịch lại gần nàng. Cảm giác như thể thiên đường đã ngay kia.

Tôi ngồi xuống bên nàng, giờ đã quay về hướng mũi thuyền, và khoác vai nàng.

“Không ngờ lại có một cách kết thúc dịu dàng đến vậy,” nàng nói.

“Đúng nhỉ. Dịu dàng thật đấy. Đây là tấm ảnh kỷ niệm cuối cùng của bọn mình.”

Tôi thầm nghĩ.

Có lẽ hành tinh này đang sắp sửa chìm vào một giấc ngủ thật dài. Trong giấc ngủ sâu thật sâu ấy, các vì sao sẽ chắp nối những giấc mơ.

Bố đã nói thế này.

Ký ức về tình yêu sẽ còn lưu lại mãi. Chỉ có điều đó là chắc chắn.

Nếu giấc mơ được tạo thành từ hạt mầm ký ức, chắc chắn giấc mơ của hành tinh này sẽ tràn ngập tình yêu. Trên thế giới sẽ không có gì ngoài những ngôn từ bày tỏ tình yêu, sự ghét bỏ có lẽ cũng sẽ héo quắt đi như ngọn cỏ ở một nơi xa xôi tách biệt với ánh sáng.

Tất thảy chúng ta sẽ trở thành những lời yêu thương. Bản thân chúng ta sẽ trở thành giấc mơ của hành tinh này.

Khi nhắm mắt, tôi có thể nghe thấy giọng hát ấy. Một ngày xa xăm nọ, cả nhà tôi đã hát vang con đường ven sông.

Tôi hồi tưởng lại những lời mẹ con tôi đã nói với nhau.

Khi ấy, sức khỏe mẹ đã yếu đi nhiều, tôi thường xoa bóp tay cho mẹ, mong mẹ thấy đỡ hơn phần nào. Nhưng tay mẹ đã sưng phồng lên, không dễ dàng xòe ra được.

“Yuu này,” mẹ nói. “Con đừng làm mặt buồn như thế nữa. Nào, cái mặt xinh mọi ngày đâu rồi?”

Đó là khi tôi thấy một diễn viên điển trai trên phim nở một nụ cười trông rõ ngọt ngào và bắt chước làm theo, bố mẹ tôi mừng rỡ vô cùng. Từ ấy trở đi, thằng bé chuyên làm trò hài hước là tôi đây lúc nào cũng tái hiện biểu cảm đó để chọc bố mẹ cười. Tôi hạnh phúc khi mẹ cười. Vì mục đích đó, tôi có thể làm bất cứ thứ gì.

Thế nên tôi cười. Một nụ cười rõ ngọt ngào phỉnh nịnh. Mẹ cười khúc khích.

Rồi mẹ xoa đầu tôi và nói.

“Yuu này. Chắc mẹ sắp tới một nơi hơi xa đây một chút. Nhưng con đừng buồn nhé. Mỗi lúc thấy buốn, con hãy cho mẹ xem cái mặt xinh kia nhé. Dù không ở đây đi chăng nữa, mẹ vẫn sẽ ngắm thật đàng hoàng. Được không? Con làm được chứ nhỉ?”

“Vâng,” tôi nói. “Được mẹ ạ.”

Kể từ đó, mỗi khi buồn tôi lại cười. Kể cả khi bị bắt nạt, bị trêu chọc, tôi chưa bao giờ để nụ cười bị dập tắt. Dù cay đắng tới đâu, dù nước mắt đã dâng trào, tôi vẫn cười.

Mỗi lần như vậy, tôi cảm giác như nghe thấy tiếng mẹ.

“Yuu ơi, con giỏi quá. Vẫn làm được mặt xinh cho mẹ xem. Mẹ tự hào lắm...”

Vì nụ cười của những người thương yêu, chúng ta...

Tôi ngẩng mặt lên, thấy những đàn thủy cầm đã vượt thuyền chúng tôi và bay về hướng bầu trời phương Bắc.

Chẳng biết tự bao giờ, chúng tôi đã sắp sửa băng qua màn sương.

Một kẽ nứt xuất hiện trong đám mây phủ kín bầu trời. Từ khe hở đó, ánh sáng chói lòa rọi xuống trần gian.

Nàng đã từng nói cho tôi biết. Ấy gọi là tia hoàng hôn. Chiếc thang của thiên sứ.

Đẹp quá, một hoàng hôn lộng lẫy phát khóc đang lan rộng khắp bầu trời.

Nàng nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ. Trông nàng có vẻ rất cảm động. Mái tóc đen phấp phới trong gió, gò má hơi ửng đỏ.

Tôi gật đầu, nàng mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười đẹp tuyệt trần làm con người ta muốn tan chảy.

Lúc nào tôi cũng mong ước vậy.

Tôi muốn nàng cười. Nếu nàng vui, tôi cũng vui.

Tuyệt vời quá, tôi thầm nghĩ. Mình đúng là chàng trai hoàng hôn thật rồi.

“Em bảo này,” nàng nói. “Kiểu gì ngày mai trời cũng đẹp.”

“Thật hả?”

“Vâng,” nàng nói và nhìn tôi dịu dàng. “Vì hoàng hôn đẹp thế kia cơ mà...”

Tôi gật đầu. Vừa sụt sịt mũi, vừa gật đầu mạnh hơn mức cần thiết, liên tục, không biết bao nhiêu lần.