Chương 3 (tt 3) Hiện tại và sau này
Đêm đó, ngày ánh sáng xanh đầu tiên rọi xuống trái đất, tôi và Hiroyuki đã trò chuyện lần đầu sau mười năm.
Hôm ấy, tôi xong việc sớm, về nhà bố mẹ và xem tivi cùng bố trong phòng khách (trước đó ít lầu bố tôi đã chuyển địa điểm làm việc từ khu chung cư về nhà. Mà xưởng của tôi lại không có tivi).
Ánh sáng xanh là tiêu điểm trên tất cả các kênh truyền hình (tivi nhà tôi kiểu cũ, chỉ phát được hình đen trắng nên tôi không biết màu sắc ánh sáng đó thế nào).
Nơi đầu tiên tiếp nhận ánh sáng rửa tội là một thị trấn nông thôn ở vùng sâu hẻo lánh mạn phía Bắc đất nước, dân số khoảng chừng năm ngàn người.
Một thời gian dài trước khi thế giới bị bao trùm trong màn mây màu chì dày đặc, thị trấn này đã hoàn toàn bị mặt trời bỏ quên, sự kiện này đã được đưa lên bản tin nhiều lần (tôi có xem nhưng không để tâm lắm). Ai cũng thấy đó là một hiện tượng bất thường. Đám mây không nhúc nhích. Dù bầu trời ở các vùng lân cận quang đãng đến thế nào đi chăng nữa, riêng thị trấn này vẫn bị bao phủ bởi màn mây dày như chiếc ô khổng lồ.
Hơn nữa, người ta bắt đầu quan sát được hiện tượng kỳ lạ ở đám mây đó. Những tia chớp màu xanh chạy dọc đám mây nhưng không kèm theo tiếng sấm, chỉ nghe tiếng w rì rầm trầm đục (có người dân nói họ nghe thấy tiếng hát của đám đông hay một khúc nhạc kỳ dị, nhưng chẳng ai tin đó là sự thực).
Bởi vậy ở thời điểm đó có nhiều đài truyền hình trên cả nước tụ họp ở thị trấn này. Những điều đang diễn ra ở đây, một lúc nào đó có thể sẽ lan rộng ra khắp mọi nơi trên thế giới. Thế nên khá nhiều máy ghi hình đã thu lại được khoảnh khắc cột ánh sáng xanh xuất hiện. Mộc vài đài truyền hình còn tình cờ bắt được khung cảnh này khi đang phát sóng trực tiếp.
Đó là giây phút làm tất cả mọi người trên toàn thế giới phải lạnh sống lưng.
Máy ghi hình dùng chế độ quay toàn cảnh, chiếu lại hình ảnh thị trấn màu xanh đã đóng băng.
Dân làng cứ thế bị đông cứng lại. Cả chó, dê, chim đậu trên dây điện, ô tô, xe máy, tất thảy. Khung cảnh đó đến giờ đã trở nên quen thuộc.
Một dải bàng phân cách ngay lập tức được căng ra, thị trấn trở thành khu vực cấm.
Nhiều chiếc lều được dựng lên ở khu đất trống kề sát dải băng phân cách. Cánh nhà báo, các nhà nghiên cứu, cảnh sát, quân đội. Nhộn nhịp như thể một lễ hội lớn vừa khai mạc vậy. Những người ở đó hào hứng vô cùng như những đứa trẻ trước ngày hội. Đám truyền thông ai nấy đều phấn khích như thể sắp ngất tới nơi, thậm chí có cả một cô phóng viên gục tại chỗ vì thiếu máu.
“Không biết sẽ thế nào nữa,” tôi khẽ nói.
“Chẳng biết được,” bố đáp. “Ồn ào quá. Con người chúng ta đúng là vô vọng hẳn rồi.”
“Quả đúng vậy...”
Khi ấy, điện thoại ngoài lối ra vào bỗng đổ chuông.
“Ai thế nhỉ?”
Tôi nói và đứng dậy, rời phòng khách tới nhấc ống nghe đặt trên tủ đựng giày. Bất chợt một giọng nói hào hứng vang lên từ phía bên kia đầu dây.
“Tớ đây. Hiroyuki đây!”
“Hiroyuki?”
“Ừ. Yuu đó hả?”
“Đúng rồi. Có chuyện gì thế? Lâu lắm rồi ấy nhỉ!”
“Ừ. Đúng thế không nhỉ? Tớ chẳng có cảm giác về thời gian mấy. Cứ như thể bọn mình mới gặp nhau tuần trước vậy.”
“Cậu nói cái gì thế. Mười năm rồi đấy. Thời gian qua cậu thế nào?”
“Ừ, à, nhiều chuyện lắm.”
“Nhiều chuyện?”
“Trí nhớ cứ mập mờ sao ấy. Cảm giác như tất cả chỉ là một giấc mơ thôi vậy. À mà, Shirakawa có khỏe không?”
“Ừ, chắc khỏe. Giờ cô ấy không còn ở thị trấn này nữa.”
“Thế à?”
“Ừ. Cô ấy đi ngay sau khi cậu rời thị trấn.”
“Vậy à, tớ chẳng biết gì...”
“Đương nhiên rối. Vì cậu có liên lạc gì đâu.”
“Ừ. Đúng là vậy...”
“Sao thế? Cậu cứ là lạ sao ẩy?”
“Hả? Thế à?”
“Ừ.”
“Thuốc ấy mà,” Hiroyuki nói. “Có hơi...”
“Thuốc?”
“Ừ. Tớ nhập viện suốt. Mà thực ra là bị lôi vào đây thì đúng hơn.”
“Nhập viện? Cậu không khỏe chỗ nào à?”
“Hả? À không, không có chuyện đó đâu. Những người xung quanh mới bị làm sao ấy. Tớ nói cho người ta biết mà họ lại bảo chính tớ là người có vấn đề, thế nên giờ tớ đang được trị liệu.”
“Có nghĩa là...”
“Này, Yuu ơi,” cậu bạn tôi nói.
“Ừ.”
“Tớ lại mơ nữa.”
“Mơ?”
“Ừ. Đợt trước tớ đã kể cậu nghe rồi nhỉ? Chuyện đường dây nóng thông báo hồi kết của thế giới ấy?”
“À, cái đó hả...”
“Ừ, tớ lại mơ thấy nó nữa đấy. Trong giấc mơ lần này còn có cả Shirakawa. Giấc mơ gay cấn quá nên lâu lắm tớ mới lại tè dầm đấy.”
“Này, Hiroyuki...”
“Thế nên bằng giá nào tớ cũng muốn nói cho Yuu biết.”
“Biết gì kia?”
“Yuu này, thế giới sắp kết thúc rồi. Giấc mơ đó là giấc mơ tiên tri đấy. Cậu cũng xem bản tin về ánh sáng xanh đó rồi chứ?”
“Tớ xem rồi. Giờ vẫn đang xem.”
“Không chỉ có thế thôi đâu,” Hiroyuki nói. “Từ giờ trở đi, ánh sáng đó sẽ chiếu xuống nhiều nơi hơn nữa. Cả thế giới sẽ bị nhuộm xanh.”
“Cậu mơ thấy như vậy à?”
“Ừ. Thế nên cậu và Shirakawa phải ở bên nhau. Tại sao hai cậu lại chia cách như vậy chứ?”
“Ừ, cô ấy cũng có nhiều vấn đề lắm.”
“Sao cũng được, nhưng hai người nhất định phải ở bên cạnh nhau. Rồi vượt biển. Nếu vậy chắc chắn...”
“Ừ.”
“Thực ra tớ cũng muốn đi cùng hai cậu. Nhưng chắc không được rồi.”
“Là sao?”
“Tớ trốn viện. Nhưng họ sắp đuổi kịp tớ đến nơi rồi. Hình như tớ bị gãy chân lúc nhảy từ tường xuống. Trước nay chưa bao giờ như vậy. Tớ yếu đi nhiều rồi.”
“Cậu có sao không? Có đau không?”
“Ôn. Nhưng chắc chẳng đi được bao xa nữa. Thế nên Yuu à, chuyện Shirakawa tớ nhờ cậu đẩy. Hãy cố gắng cả phần của tớ nữa...”
“Hiroyuki?”
“Ừ. Hồi đó vui nhỉ. Tớ nhớ lại rồi. Ước gì được quay về thời ấy...”
“Công nhận nhỉ.”
“Này, Yuu ơi.”
“Ừ?”
“Đây chắc chắn là chuyện tốt đấy.”
“Ý cậu là chuyện thế giới kết thúc ẩy hả?”
“Ừ. Tớ cảm giác vậy. Tớ vẽ tranh mà đúng không? Cậu cũng vẽ, Shirakawa thì chụp ảnh. Tớ nghĩ cũng như nhau cả thôi.”
“Nghĩa là sao? Tớ không hiểu.”
“Bọn mình đều muốn lưu lại mãi những điều thân thương nhất. Shirakawa chụp ảnh hoàng hôn cũng vì muốn giữ lại những tia sáng rạng rỡ như bùng cháy trước khi thế giới mất đi ánh mặt trời và chìm trong bóng đêm.”
“Vậy chuyện này cũng...”
“Ừ. Tớ nghĩ thế đấy. Chắc chắn một ai đó trên những đám mây đã nghĩ như vậy. Phải kìm hãm lại trước khi con người tự tiện hoang phí thế giới này vì tham vọng của bản thân. Mãi mãi lưu lại một khoảnh khắc thân thương ấy mà. Cũng giống như tranh và ảnh thôi. Hay đây là bảo tàng tư nhân của ai đó nhỉ? Đại khái bởi lẽ đó nên thế giới mới kết thúc đấy.”
“Có thật là,” tôi hỏi. “Cậu nghĩ như vậy không?”
“Tớ chẳng biết,” Hiroyuki đáp. “Nhưng chẳng phải nếu vậy thì chúng ta có thể nghĩ rằng tận thế cũng không phải chuyện gì tệ lắm hay sao?”
“Đúng thế...”
“A,” cậu bạn tôi thốt lên khe khẽ.
“Có chuyện gì thế?”
“Mấy người đó đến rồi.”
“Thế à? Cậu đang ở đâu?”
“Một trạm nghỉ ven biển. Dễ chịu lắm. Cảm giác lâu rồi tớ mới được tiếp xúc với bầu không khí tuyệt vời đến nhường này.”
“Ừ...”
“ Yuu này. Tớ đã sống hết mình theo cách riêng của tớ. Không còn gì nuối tiếc cả. Biết làm sao được. Tớ sinh ra đã như thế này rồi. Chỉ còn cách chấp nhận thôi. Nhưng tớ vẫn hạnh phúc ra trò đấy, vì tớ cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới đến nhường này kia mà. Đám người lớn dửng dưng chỉ biết xét nét chắc chắn chẳng hiểu được đâu. Nhưng tớ thì có. Này Yuu ơi, thế giới ấy, thực sự, thực sự rất đẹp. Đẹp đến mức đáng buồn. Khung cảnh trước mắt tớ hiện giờ... những con sóng xô bờ, nhựa đường lấp lánh dưới ánh đèn khuya, cả mạng nhện chăng trên trần nhà nữa, tất cả đều đẹp phát khóc lên được. Rồi cả trái tim dịu dàng đó nữa. Tớ sẽ không bao giờ quên sự tử tế Shirakawa đã dành cho mình đâu. Có lẽ ấy là điều đẹp đẽ nhất trên thế giới này. Tớ sẽ hòa làm một với thế giới tuyệt mỹ đó. Thế nên tớ chẳng sợ hãi gì cả...”
Trong một thoáng, câu nói bị đứt quãng, sau đó tôi lại nghe tiếng Hiroyuki gấp gáp.
“ Yuu này. Tớ đã chiến đấu để được sống theo cách của mình. Không một ai có thể khiến tớ thay đổi. Linh hồn tớ chẳng hế có một vết thương. Hãy nhớ lấy điều đó. Chiến hữu của tớ. Tớ mừng vì gặp được cậu. Cảm ơn vì đã làm bạn với một thằng dị hợm như tớ nhé! Vĩnh biệt bạn tôi! Adieu !”
Cuộc gọi chưa bị ngắt mà vẫn tiếp tục. Tiếng bước chân ai đó chạy đi. Tiếng la hét của đám người lớn. Tiếng động cơ ô tô. Rồi bỗng dưng tất cả im bặt, chỉ còn đọng lại tiếng sóng nghe mơ hồ.
Hiroyuki đã đi mất rồi.
Không biết chừng cậu ấy đã biến thành chim ruồi vỗ cánh bay lên bầu trời đêm như vẫn hằng ước nguyên rồi cũng nên. Tôi chỉ cảm giác vậy thôi.
Adieu...
Tôi thầm thì và nhẹ nhàng đặt ống nghe xuống.
Gần nửa đêm hôm đó, tôi không sao ngủ được, lơ đãng nhìn bóng cây rung rinh ngoài cửa sổ. Bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Bố đây. Con đã ngủ chưa?”
“Chưa ạ. Con vẫn còn thức.”
“Thế à. Bố vào nhé.”
“Vâng.”
Bố mở cửa bước vào phòng. Tôi ngồi dậy trên giường bật đèn bàn lên.
Bố bước tới bên bàn, ngồi xuống ghế và trút tiếng thở dài.
“Sao thế ạ?” Tôi hỏi.
“À,” bố nói. “Chuyện ban nãy ấy.”
“Vâng.”
“Chuyện thế giới đang kết thúc mà Hiroyuki nói với con trên điện thoại...”
“Vâng, chuyện đó...”
“Chắc là thế thật đấy con ạ...”
“Vậy ư?”
“Đồng hồ,” bố nói. “Ngừng chạy rồi...”
“Đồng hồ, là cái đồng hồ để bàn có con tê giác ở trong phòng bố ấy ạ?
“Ừ. Cái đồng hồ ông ngoại tặng nhân dịp bố mẹ thành hôn đấy.”
“Vâng, con cũng có nghe qua rồi. Là tác phẩm của một nghệ nhân rất có tiếng đúng không ạ? Ông ngoại đã được ai đó nhượng lại cho...”
“Có người kể nó là chiến lợi phẩm do ông chơi bài mà thắng được. Õng ngoại con có độc chiêu ghi nhớ hết mọi lá bài. Chưa kể khả năng tính toán kinh hoàng kia nữa. Nếu thích chắc thành tỷ phú cũng được, nhưng theo như bố biết, ông chỉ sử dụng khả năng ấy đúng một lần thôi. Mà thông tin cũng chưa được xác thực. Chẳng người nào nhìn thấy ông quyết đấu với ai trong viện an dưỡng. Nhưng khi bố mẹ thông báo chuyện cưới xin, ông chỉ nói ‘Thế thì phải có quà mừng’ rồi tự dưng lấy ra chiếc đồng hồ đó, chẳng hiểu từ đâu ra.”
“Như ảo thuật gia ấy nhỉ.”
“Ừ, bề ngoài của ông cũng có vẻ gì đó giống vậy.”
“Chiếc đồng hồ đó sao ạ?”
“À. Bố chưa bao giờ lơ là việc bảo trì cho nó, nhưng chẳng hiểu sao đang nhiên lại ngưng chạy. Ngày mai bố sẽ tìm hiểu nguyên nhân, nhưng chuyện này với bố giống như một điềm báo vậy.”
“Điểm báo cho hồi kết của thế giới ư?”
“Đúng vậy. Thời gian của thế giới đã dừng lại... tất cả đồng hồ trên thế giới đều không chạy nữa, thế đấy.”
“Vâng...”
“Yuu này,” bố tiếp tục. “Không sao đâu, cứ làm theo ý con đi. Khi thời gian còn lại chẳng nhiều nhặn thì lại càng nên như vậy...”
“Nhưng bố thì sao?”
“Bố còn có mẹ mà. Con quên rồi sao?”
Tôi lắc đầu. “Con không quên đâu.
“Đến giờ vẫn thế ạ?” tôi hỏi.
“Ừ,” bố gật đầu. “Mẹ vẫn ở đó. Vẫn đẹp như xưa.”
Bố nói và chỉ vào khoảng không trống rỗng bên khung cửa sổ. Đáng tiếc thay, đến lúc này tôi vẫn chẳng nhìn thấy gì cả.
“Ban nãy trên tivi người ta bảo rằng hai thị trấn khác đã bị đóng băng và nhuộm xanh rồi. Còn chiếu cả hình ảnh đoàn người rục rịch đi lánh nạn. Thế cũng không phải ý tồi, nhưng bố chẳng muốn làm thế tẹo nào.”
“Vâng...”
“Ở đây,” bố tiếp tục. “Trong ngôi nhà này, bố đã được sinh ra và trải qua những năm tháng tuổi trẻ. Cùng xây đắp gia đình với mẹ con, nuôi nấng con. Cả thế giới của bố nằm trọn ở nơi này. Bố không biết những nơi xa lạ, cũng không muốn biết. Bố sẽ kết thúc đời mình trong ngôi nhà này, như những sinh vật hoàn thành một kiếp trên duy nhất một cái cây.
“Nhưng con lại khác đúng không?” Bố nói.
“Đời con bây giờ mới bắt đầu. Hãy nhớ cho kỹ lẩy. Điều bố mong mỏi là con được hạnh phúc. Dù thế giới có kết thúc đi chăng nữa, tình yêu cũng không biến mất đâu. Bố có thể khẳng định thế. Ký ức về tình yêu sẽ lưu lại mãi mãi. Con không được để sót chút nuối tiếc nào lẫn vào cảm xúc ấy đâu.”
❖ ❖ ❖
Vì mưa rơi mãi không ngừng nên nước sông dâng cao. Đi dọc hạ lưu chừng năm cây số thì có một cây cầu, nhưng ánh sáng xanh đã tiến tới rất gần bờ sông. Tôi đã nghĩ về chuyện men theo hạ lưu mà đi tiếp, nhưng nếu chỗ đó cũng bị nhuộm xanh thì sẽ mất rất nhiều thời gian.
Cuối cùng chẳng còn cách nào khác ngoài tiếp tục dấn bước đi thẳng.
Tôi trèo lên con thuyền nhỏ được neo bên bờ sông và định chèo qua dòng nước đục ngầu.
Giờ nhìn mới thấy, đây cũng là một canh bạc đầy rủi ro. Vai con thuyền chụm vào nhau, bị xô đẩy bởi dòng nước tựa như lưng một con rồng đang hướng ra phía biển, trông như sắp lật tới nơi. Va lại tôi bơi rất kém. Nếu thuyền lật thật chắc tôi chết đuối mất. Sông rộng chừng năm mươi mét. Mực nước cũng khá sâu. Chỉ nhìn đã thấy sợ.
Có điều, địa điểm này có tầm nhìn rất thoáng, tôi thấy bên kia bờ sông vẫn an toàn. Nếu băng qua được, sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Ngay từ đầu tôi gần như đã hạ quyết tâm. Thời gian không còn nhiều nữa. Tôi đã chậm trễ lắm rồi.
Tôi quyết định lên đường. Băng qua sông.
Tôi nhét hai chai nước rỗng khá lớn vào trong áo khoác, thắt thật chặt bằng dây dù để không rơi ra. Vẫn chưa yên tâm, tôi thổi phồng vài chiếc túi ni lông, ấn vào trong ngực áo. Thế này là đủ lực nổi rồi. Dù bơi kém thế nào thì cũng không thể có chuyên cứ thế chìm nghỉm được.
Nắm chắc mái dầm rồi tôi mới nới dây neo thuyền. Con thuyền đột ngột trôi đi. Nhìn mặt nước ở cự ly gần thế này mới thấy được sự đáng sợ của dòng chảy đục ngầu. Dường như dòng nước đó gắn liền với một nỗi sợ hãi rất đỗi bản năng. Phải chăng ấy là nỗi ám ảnh kinh hoàng của toàn nhân loại về huyền thoại những cơn lũ còn lưu lại trên thế giới?
Khác với mái chèo của thuyền lớn, mái dầm rất khó dùng. Hình như phải đứng lên chèo thuyền mới đúng. Nhưng vì không đứng dậy nổi, tôi gần như quỳ trên sàn thuyền, chỉ rướn ngực lên cao hơn ván thuyền và điều khiển mái dầm.
Nước bắn lên dữ dội, chưa gì tôi đã ướt sũng người. Chưa kể hình như nước còn tràn cả vào thuyền, dù tôi không chắc chắn có phải thật thế hay không. Hẳn bởi có tôi ngồi bên trên nên thuyền chìm xuống, rối nước rò rỉ vào từ kẽ hở nào đó. Con thuyền này chẳng khác nào chiếc thuyền đắp bằng bùn trong truyện “Người nông dân và con lửng”. Nếu không gấp gáp lên, chắc thuyền sẽ chìm trước khi tôi sang được bờ sông bên kia mất. Có dự cảm chẳng lành nhưng tôi không còn thời gian để ý tới chuyện đó. Tôi chèo mái dầm như thể vùng vẫy thoát thân.
Có lẽ chính bởi thế tôi đã làm hỏng chuyện. Đáng lẽ không được hoảng loạn và mất bình tĩnh. Mà dù sao đi nữa, tôi hoàn toàn không quen ứng phó với mấy chuyện kiểu này (nhưng thực ra làm gì có ai trên đời quen được với tận thế kia chứ). Chẳng biết tôi nghĩ gì trong đầu nữa... à không, tôi nhớ mình đã nghĩ gì. Tôi quá nóng vội, cố chèo thuyền mạnh hơn và nhổm người dậy. Ngay khoảnh khắc đó, con thuyên đột ngột lật úp. Tôi vẫn đang ở ngay giữa sông, nước lạnh đến giật mình.
Tôi khua khoắng tay hoảng loạn, tưởng như sắp bị nuốt chửng bởi dòng chảy đặc sệt bùn. Nhờ hai chiếc chai nhựa mà tôi không chìm nghỉm, nhưng cũng bị ngụp đầu xuống nước không biết bao nhiêu lần, mỗi bận như vậy vị bùn lại lan tỏa khắp khoang miệng.
Nước lạnh tê tái làm ý thức tôi trôi xa dần. Chắc tôi sẽ chết cóng trước khi chết đuối cũng nên. Cơ bắp cứng lại, tôi không thể nào chuyển động theo ý mình. Dòng chảy sấn sổ đẩy tôi dạt về hạ lưu. Nếu trôi xa quá, không biết chừng bờ bên kia lại bị nhuộm xanh. Đây là trận đấu giữa tôi và thời gian.
Răng va vào nhau lập cập vì rét, tôi tiếp tục bơi cật lực.
Khoảng thời gian ấy ngỡ như vô tận, nhưng thực chất chỉ kéo dài dăm phút mà thôi. Khi nhận ra thì tôi đã chạm tới bờ bên kia rồi.
Tôi bò lên bờ sông có cỏ mọc, xác nhận mình đã an toàn rồi dần lả đi.
Khi tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lặn. Tôi lặng lẽ đứng dậy, nhìn xuống thảm cỏ dưới chân. Khung cảnh mờ nhòa trong ráng chiều tuồng như không thuộc về thế giới này. Màn sương trắng giăng mỏng xuống đồng cỏ chè vè rộng mênh mang. Hàng ngàn ngọn cỏ lung lay trong gió, trông như thể thần dân dưới âm phủ đang đồng loạt chào đón tôi. Trong khoảnh khắc, tôi cảm tưởng như có thứ gì lạnh ngắt đang chạy dọc sống lưng.
Mình vẫn chưa chết. Tôi thầm nghĩ và đưa tay chạm vào má. Lạnh cóng. Tôi tự nhéo mình, thấy đau nhói ở một chỗ nào đó cách xa đây chừng một cây số.
Ngất đi khi toàn thân ướt như chuột lột, vậy mà chưa chết rét. Tôi quá đỗi bàng hoàng trước sự cứng cỏi của bản thân. Có khi tôi là chàng trai bất tử thật rồi. Phải chăng thế giới sắp kết thúc nên phép nhiệm mầu được đại hạ giá?
Khi đứng ở bờ sông để quan sát xung quanh, tôi thấy một chiếc xe buýt cũ kỹ bị bỏ lại cách đó chừng năm mươi mét. Trước mắt, tôi sẽ ngủ lại đó đêm nay.
Một con đường hẹp hiện ra như xuyên qua rặng cỏ chè vè. Tôi lết đi trên đó với đôi chân run lẩy bẩy. Ước chừng được vị trí, tôi bước qua đám cỏ, chẳng mấy chốc đã tới được chiếc xe buýt. Cửa sổ đã vỡ gần hết, nệm ngồi trên xe cũng tơi tả, nhưng có mái che đã là tốt lắm rồi.
Trước kia có lẽ đã có người trú chân tại đây. Một chiếc thùng mười tám lít đặt trên sàn xe, vẫn còn dấu vết của ngọn lửa. Có vài cành cây khô vương vãi xung quanh nên tôi dùng chúng để đốt lửa sưởi.
Tôi đặt ba lô xuống và mang túi rác ra. Tất cả hành lý đều xếp trong đó. Túi buộc rất chặt nên không ngấm chút nước nào. Tôi lấy báo và bật lửa, đoạn châm mồi lửa ở dưới đáy chiếc thùng. Tôi bẻ cành cây cho vào để ngọn lửa bùng lớn hơn.
Khi lửa đã cháy ổn định, tôi cởi áo khoác, áo choàng ngoài, cả áo thun, quần và đồ lót đã ướt sũng ra rồi lau người bằng khăn tắm khô ráo.
Không khí lạnh buổi đêm thấm vào da thịt, nhưng chẳng là gì so với sự giá buốt của nước sông. Mãi đến khi mặc quần áo khô vào tôi mới định thần lại được.
Tôi ngồi xuống tấm vải toàn lỗ thủng, gặm thanh sô cô la cuối cùng để dành cho trường hợp khẩn cấp. Vị không ngon như tưởng tượng nên tôi bắt đầu lo lắng. Có lẽ cơ thê’ tôi sắp có chuyện rối.
Tôi ném hết củi khô vào trong thùng rồi trải báo lên sàn xe. Đây là giường ngủ của tôi đêm nay. Tôi xé rách đáy chiếc túi rác chuẩn bị từ trước, chui đầu qua đó như xỏ áo poncho, gối đầu lên ba lô và nằm lên mấy tờ báo mới trải.
Mắt tôi xoay vòng. Chắc vì ngủ trên sàn xe buýt cũng nên. Tôi bị mắc kẹt trong ảo ảnh rằng chiếc xe vẫn còn sống và đang chở tôi tới một nơi nào đó. Tòi buồn nôn, người còn hơi ngây ngấy sốt.
Trước hết cứ ngủ đã. Tỉnh dậy chắc chắn sẽ đỡ hơn thôi. Phép mầu vẫn đang được đại hạ giá kia mà. Người ta đang thanh lý dọn kho...
Tôi nhắm mắt lại. Vừa dứt miệng khẽ gọi tên nàng, tôi lả người đi và chìm vào giấc ngủ.
❖ ❖ ❖
Khi tôi tỉnh giấc, tình hình còn tệ hơn. Đợt hạ giá có lẽ đã qua rồi.
Tôi sốt khá cao. Ớn lạnh ghê hồn và buồn nôn khủng khiếp. Đầu cũng đau. Đáng lẽ không được nốc quá nhiều nước bùn ngoài sông như vậy.
Gần như cả buổi sáng hôm đó, tôi chỉ nằm trong xe buýt.
Tôi thử uống thuốc hạ sốt mang từ nhà đi. Nhưng có lẽ bởi uống khi bụng đang rỗng không nên lần này tôi lại bị đau bụng dữ dội. Đau kinh hoàng như thể bị rạch bụng mà không có thuốc gây mê vậy (đương nhiên tôi chưa trải qua chuyện đó bao giờ nhưng chắc vậy). Ấy là một cơn đau không sao tưởng tượng nổi. Tôi rên rỉ, lăn lộn trên sàn xe buýt. Nếu nằm im chắc tôi hóa điên lên mất.
Khi ấy, một cơn buồn nôn kinh khủng ập đến như thắt cả ruột lại, tôi quỳ mọp xuống sàn và nôn thốc tháo. Cơn đau bỏng rát lan ra ở trong cùng cổ họng.
Qua đôi mắt kèm nhèm nước, tôi nhìn thấy bãi nôn đang lan ra trên sàn nhà, và bắt đầu có nhận thức về cái chết của bản thân. Ấy là một chất dịch nhầy màu nâu đỏ. Tôi mới nôn ra máu!
Tôi giữ nguyên tư thế, run lẩy bẩy chờ đợi thời khắc quyết định. Một trận thổ huyết nữa, ý thức dần lùi xa, những hình ảnh trong quá khứ lướt qua trong tâm trí như đèn kéo quân.
Thế nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Thử nhìn kỹ lại bãi nôn lần nữa, hóa ra đó là chỗ sô cô la tôi mới ăn hôm qua. Nôn xong, dạ dày tôi nhẹ nhõm hẳn, cảm giác đỡ hơn nhiều.
Tôi đã trải nghiệm vài lần nên biết, chắc đã hạ sốt rồi. Không thấy ớn lạnh nữa, chỉ còn cảm giác nóng trong người. Có lẽ tôi đã vượt qua giai đoạn tồi tệ nhất.
❖ ❖ ❖
Chắc khi ấy thân nhiệt phải lên tới gần bốn mươi độ c. Bởi vậy nhiều khi thần trí tôi lú lẫn, chẳng biết mình đang ở đâu hay làm gì. Trí nhớ đứt quãng, thậm chí còn khó phân biệt đâu là mơ, đâu là ảo giác.
Khi sực nhận ra thì tôi đã lại lên đường. Ba lô đeo trên lưng, tay cầm gậy bằng cành cây khô để chống đỡ cho đôi chân chuệnh choạng đi không vững. Nhưng tôi chẳng hề nhớ mình đã khởi hành từ khi nào.
Có thể thấy một mặt trời màu vàng sau những đám mây, vẫn lơ lửng ngay trên đỉnh đầu và rọi ánh sáng yếu ớt xuống mặt đất.
Quay đầu lại, tôi không thấy bóng dáng chiếc xe buýt đâu nữa. Đồng cỏ chè vè trải rộng khắp tẩm mắt.
Tôi rút la bàn từ trong ba lô ra, xác nhận mình đang đi về hướng Bắc. Có vẻ dù không nhớ gì, tôi vẫn đã suy tính rất đàng hoàng.
Sốt cao nên chỉ đi một chút tôi đã thở hổn hêh. Nhưng tôi không dừng lại. Ây là bởi một động lực mang tính bản năng đang sôi sục trong góc sâu thẳm trái tim. Như con cá lội ngược dòng để trở về nơi nó sinh ra vậy. Một lòng hướng về phía Bắc. Về nơi có người tôi yêu.
Với tình trạng hiện giờ, đáng lý tôi không thể đi được. Nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn tiếp tục tiến bước.
Quả thực tôi là siêu nhân mà. Ý tôi là thể lực bản thân đã được tăng cường (chắc so sánh với Hulk hay Người Nhện mới chuẩn).
Nếu những người đàn ông bình thường bỗng nhiên có được cơ bắp cứng như thép sẽ được coi là ví dụ của sự nâng cấp sức mạnh, thì một người bệnh sắp sửa ngất xỉu có thể đi bộ hàng giờ liền không ngơi nghỉ trên cánh đồng hoang hun hút gió lạnh thổi cũng vậy thôi. Tôi là siêu anh hùng trong thế giới của những đứa trẻ ốm yếu.
Không biết có phải do cơn sốt không mà lúc nào tôi cũng cảm giác như có người đang ở gần kề.
Ai đó đang dõi theo và bảo vệ tôi.
Nhiều khi bóng dáng người đó còn hiện rõ mồn một.
Bất chợt nhìn sang bên, có khi tôi thấy bố, ông chủ phòng triển lãm, thậm chí có lần thấy cả thầy giáo hồi tiểu học (thầy giáo có tuổi, rất hiền, tôi quý ông vô cùng).
Những người bạn đường như ảo ảnh đung đưa giữa trời nắng nóng.
Đi một mình quả thật rất cô đơn nên tôi vô cùng cảm kích khi có họ đồng hành.
Tôi tiếp tục cuộc hành trình với những người thân yêu.
Lại có một lần khác, không phải mơ hay ảo giác mà chắc là chuyện thật (tôi không tự tin lắm), khi ấy mặt trời sắp lặn, tôi nhìn thấy một chiếc khinh khí cầu chầm chậm trôi về phía biển dưới những đám mây bảy sắc.
Khung cảnh khi đó đẹp tuyệt vời. Trong ráng chiều, chiếc khinh khí cầu nhấp nháy những tia sáng bé nhỏ và mạnh mẽ bay về phía biển, không một tiếng động, chẳng biết nó từ đâu tới, cũng chẳng biết nó đang đi về đâu.
Chiếc khinh khí cầu đó như hình ảnh phản chiếu của con cá voi khổng lồ ngụp lặn trên biển. Có lẽ trong cái bụng căng phồng kia là ông lão Geppetto đang trên đường tìm kiếm Pinocchio. Vì những người yêu thương, đến đại dương ta cũng có thể vượt qua được.
Chiếc khinh khí cầu như mũi tên bắn thẳng lên không trung, vững vàng bơi về phía Đông. Ấy là ngọn lửa cuối cùng được thắp lên bởi những con người đang biến mất.
Tôi duỗi đôi chân vừa tự vấp vào nhau và đuổi theo chiếc khinh khí cầu.
“Cố lên!” Tôi hét. “Cố sống tiếp đi! Không được dập tắt ánh sáng đó đâu đấy!”
Tôi ngã không biết bao nhiêu lần, mỗi lúc như vậy tôi lại đứng dậy và tiếp tục chạy đuổi theo.
Không tài nào kiềm chế được những kích động trong cảm xúc, nước mắt tôi chực trào ra. Tôi nghĩ về nàng, nghĩ về mẹ, nghĩ về thế giới đang đi tới hồi kết. Nghĩ về người cha tôi bỏ lại, về những con người tôi đã gặp trong suốt chuyến đi.
“Cố lên! Không được thua! Cố lên!”
Tôi vẫy tay với chiếc khinh khí cầu đang dần lùi xa và hét lên mãi.
Sau lần đó, sự bùng nổ của cảm xúc, hay thậm chí có thể gọi là các cơn hân hoan đột ngột đã tấn công tôi không biết bao nhiêu lần.
Nhìn gì tôi cũng thấy rưng rưng nước mắt. Y như lời Hiroyuki đã nói, thế giới quả thực rất xinh đẹp.
Những bông cỏ chè vè đung đưa trong gió, bầu trời màu chì phản chiếu trong vũng nước, giọt sương đọng trên đầu chiếc lá, tiếng gió rít cuồng nộ, mùi mưa, cả trái tim đang nghĩ về ai đó.
Tôi ngẩng mặt lên trời và cất tiếng gọi mẹ.
“Mẹ ơi, con vẫn sống! Con vui mừng không sao tả xiết vi được sống. Con đang yêu mà. Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con!”
Không biết chừng một phần mạch trong não tôi đã cháy rụi bởi sốt cao rối cũng nên. Để sửa chữa bộ phận đó, một mạch điện khác được thiết lập, rồi được kết nối với một nơi nào đó, và tôi rơi vào một cảnh huống rất đỗi kỳ lạ.
Càng ngày càng khó phân biệt giữa mơ và thực, tôi còn chẳng biết mình đang ngủ hay thức. Hiện thực càng lúc càng mờ nhòa như trong giấc mơ và hồi ức thì quá sinh động.
Giấc mơ và hồi ức lúc nào cũng quấn lấy niềm hân hoan kia khuấy động trái tim tôi.
Tôi bước đi trên cánh đồng hiu quạnh, đồng thời lại cùng bố mẹ dạo bước trên con đường ven sông thân thuộc. Một nỗi hoài niệm ngọt ngào và xót xa. Nỗi đau nhói lên trong lòng này từ đâu ra thế nhỉ?
Tôi nắm tay mẹ, tay còn lại cầm nhành cỏ chè vè đã đơm bông. Những sợi bông phất phơ trong không trung, chuẩn bị du hành tới một nơi nào đó. Tay mẹ ấm, là tay phụ nữ mà rất gân guốc, mạch máu xanh nổi mờ trên mu bàn tay. Mẹ mặc váy đen. Váy của phù thủy. Những nếp gấp trên tà váy đung đưa thoảng mùi băng phiến.
Mẹ hát rất vui vẻ. Tôi yêu giọng mẹ. Chỉ nghe đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Tôi hát cùng mẹ. Bố cũng hòa giọng, cả nhà rất hào hứng.
Mẹ vừa đi vừa bóc vỏ sơn trà và dừa cho tôi. Vừa cho vào miệng đâ cảm nhận được sự mọng nước và vị ngọt như tan chảy đang lan tỏa. Tất cả đều quá đỗi thân thuộc, khiến tôi lại trào nước mắt.
Lại một lần khác, tôi không ngủ được nên mẹ để tôi gối đầu lên cánh tay và nhẹ nhàng vỗ ngực tôi bằng tay còn lại. Tôi bình tâm hẳn và nép vào lòng mẹ. Chẳng có gì phải lo lắng cả.
Khi ấy tôi vẫn chưa biết rằng chỉ vài năm sau mẹ sẽ không còn trên đời nữa. Tôi yêu mẹ vô cùng, chỉ điều đó đã đủ làm thế giới trong tôi đầy ăm ắp.
Tôi nghe giọng nàng văng vẳng từ một nơi nào đó. Nàng nói mà giọng điệu có chút giận dữ, con người ít nhất cũng phải được hạnh phúc vô điều kiện khi còn bé chứ .
Quả đúng vậy. Tôi đã được yêu thương. Tôi chắc chắn đã từng là một đứa trẻ hạnh phúc vô điều kiện.
Bố là vua, mẹ là hoàng hậu, còn con là hoàng tử đáng yêu của bố mẹ, bố tôi đã từng nói vậy.
Trẻ con trên đời ai cũng là hoàng tử hết. Ở trong vương quốc của tình yêu ấy mà. Ở một phương diện nào đó, tất cả chúng ta đều đã ngậm thìa bạc từ trong trứng nước…
❖ ❖ ❖
Chẳng biết tự bao giờ, tôi đã đứng ở lối vào thị trấn.
Tôi đã nhìn bản đồ chẳng biết bao nhiêu lần nên nhớ đường rất kỹ. Cứ thế đi thẳng, hết cây cầu bắc qua dòng sông ngăn cách hai thị trấn sẽ thấy văn phòng tòa thị chính.
Nhưng những gì tôi thấy bây giờ chỉ là những bóng xanh mờ nhạt. Thị trấn đã hoàn toàn bị phủ trong màn sương xanh.
“Ừm,” tôi thầm thì. “Ra là vậy...”
Tôi đã tới chặng cuối của chuyến đi. Nhưng không kịp lúc. Những muốn khuỵu gối quỳ mọp xuống mặt đất luôn, nhưng tôi không làm vậy. Tôi vẫn còn việc phải làm.
Phải tới bên nàng. Tôi đã hứa vậy. Biết đâu nàng đã kịp di tản trước khi thị trấn trở nên như thế này. Thế cũng được. Tôi sẽ cầu cho nàng được hạnh phúc. Đằng nào tôi cũng không còn đủ thể lực và tinh thần để đuổi theo nàng nữa rồi. Trước hết cứ kết thúc cuộc hành trình này dã. Tôi bước tiếp chỉ vì mục tiêu đó thôi.
Tôi băng qua cầu và bước vào màn sương xanh.
Lại là âm thanh đó. Tiếng xôn xao khe khẽ, tiếng cười trẻ con, tiếng hát xa xăm được ngọn gió thổi tới đây...
Chẳng hiểu vì sao, một nỗi hoài niệm ngọt ngào và xót xa bỗng dâng lên trong lồng ngực. Tôi cảm giác như thể cuối cùng mình cũng đã trở về.
Tôi lết đôi chân đau nhức, chầm chậm bước trên con đường không một bóng người. Có tòa thị chính kiểu cổ xưa, có lễ đường dựng bằng gỗ, có nhà kho với những bức tường màu trắng cũ kỹ.
Mình đã từng gặp cảnh tượng này trong mơ, tôi thầm nghĩ. Một thế giới khác ẩn giấu trong sâu thẳm lồng ngực. Chúng ta đến từ chốn ấy, rồi lại quay trở về nơi đó.
Chiếc bóng xanh xao của hàng cây trụi lá. Cây cầu đá bắc ngang dòng sông nhỏ. Bờ giậu hoa sơn trà. Ngài Địa Tạng ngồi im nơi góc đường. Khung cảnh của một ngôi làng miền núi đâu đâu cũng thấy trên đất nước này trải rộng ra trước mắt.
Màn sương xanh lặng lẽ trôi, khẽ khàng theo bước chân tôi.
Ai đó vừa cười vừa vượt qua tôi để chạy sang phía bên kia đường. Không thể nhìn rõ bằng mắt thường, nhưng tôi chắc chắn mình đã cảm nhận được. Có lẽ là một cô gái. Hay một bà lão hóa trẻ con.
Tôi nghe tiếng ai đó tới đón người quen.
“... ơi, lại đây chơi.”
“... ơi, lại đây chơi.”
Ra vậy, tôi thầm nghĩ. Tôi nhớ lại câu nói của người thanh niên đã gặp khi mới bắt đầu hành trình.
Giống như một lời hứa từ thời xa xưa vậy...
Con người lúc nào cũng nói với nhau như thế này để rồi chia tay.
Tạm biệt, hẹn gặp lại nhé. Tạm biệt, một lúc nào đó, ở một nơi nào đó...
Trong ráng chiều xanh xao này, chúng ta tái ngộ. ơ nơi mộng ảo và hiện thực chất chồng lên nhau, ơ đó, một lần nữa chúng ta lại...
Bên rìa thị trấn là một rừng bách lớn.
Con đường đất thẳng tắp như ngôi tóc rẽ bằng lược, chia cánh rừng làm đôi.
Tôi bước vào bên trong. Xung quanh nhập nhoạng tối, làm tôi nhớ về ngày xưa đi thăm quan trong hang cùng bố. Tôi ngửi thấy một mùi hương giống như gỗ bách, nhưng nó cũng sớm tan đi.
Cánh rừng huyên náo với những hiện diện vô hình.
Tôi có thể thấy bóng dáng thứ gì đó rung rinh trong góc màn sương xanh. Không chỉ có một. Mà nhiều bóng.
Chắc lũ trẻ con đang chơi trốn tìm. Hay đuổi bắt nhỉ?
Nghe tiếng ai thầm thì ngay bên tai, tôi giật mình quay lại nhưng chỉ có làn sương xanh bảng lảng, chẳng hề thấy một bóng người.
Nếu dừng lại chắc mình mắc kẹt ở đây luôn mất. Tôi cảm giác vậy.
Tôi vứt cây gậy đi, chạy thẳng một mạch về phía ánh sáng ở đầu đường bên kia. Chuyến đi vẫn chưa kết thúc. Dù tim ngừng đập đi chăng nữa, đôi chân này cũng không đời nào dừng lại.
Cuối cùng, tôi cũng đến sát lối ra của khu rừng. Bốn bê’ xung quanh bỗng sáng sủa hẳn lên.
Bất chợt, tôi nhận ra đây là điểm cuối của chuyến hành trình.
Không nhầm lẫn gì cả. Khung cảnh nàng miêu tả trong thư đang mở rộng ra ngay trước mắt.
Bể chứa nước nhỏ. Vựa chứa bằng gỗ sắp nứt tới nơi. Cây bạch quả lớn...
Băng qua khu rừng, tầm nhìn bỗng nhiên thoáng đãng, còn có thể thấy cả bầu trời. Mới từ bóng tối bước ra nên đến ánh sáng yếu ớt được mặt trời loang màu vàng rọi xuống mặt đất cũng làm tôi lóa cả mắt.
Tôi cảm giác có gì đó thật kỳ lạ. Quay lại nhìn, con đường đất lờ mờ tối như kéo dài vô tận. Trên con đường ấy, màn sương xanh đã bị cắt đứt ở một điểm nào đó.
Nàng sống trong ngôi nhà một tầng bằng gỗ cũ kỹ. Trên tường có nhiều chỗ được gia cố lại bằng thép tấm mạ kẽm. Trước cửa nhà gắn tấm biển tên được làm thủ công, trên có chữ “Shirakawa” viết bằng bút dạ.
Cánh cửa trượt trước tiền sảnh không khóa. Tôi mở cửa bằng bàn tay run rẩy rồi đặt chân vào bậc thềm xi măng nhỏ. Có một mùi hương gì đó, tựa như mùi thời gian chất chồng trong ngôi nhà cũ kỹ đã lên men.
Trong nhà im phăng phắc.
Shirakawa ơi, tôi thử gọi. Nhưng giọng khản đặc, thậm chí còn chẳng chạm tới tai. Tôi nuốt nước bọt rồi lại cất tiếng gọi. Vẫn không có ai thưa.
Tôi cởi đôi giày lỗ chỗ ra và bước lên hành lang. Trong nhà tối mù, lạnh y như bên ngoài.
Bên phải hành lang có cánh cửa trượt. Tôi mở cửa ngó vào trong. Ấy là một phòng ngủ bốn chiếu rưỡi, tấm nêm đơn trải sát tường. Không ai nằm đó cả. Chăn nệm trông lộn xộn như con nhộng khi lột xác gần xong.
Bên cạnh gối là bình đựng nước và cốc thủy tinh. Túi thuốc. Chắc đây là phòng mẹ nàng. Nhưng giờ không có ai. Chỉ còn bầu không khí lạnh toát nặng nề trôi trong căn phòng tối đen. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa và rời đi.
Bên trái hành lang là nhà tắm và căn bếp nhỏ. Thẳng trong góc hành lang lại có một căn phòng nữa. Cửa gỗ, không trang trí gì. Chắc đó là phòng nàng.
Tôi vịn tay lên tường và chầm chậm bước đi. Một bước, rồi một bước nữa.
Tôi bất an đến độ sắp hóa điên. Đã chuẩn bị tinh thần từ lâu lắm rồi, nhưng tôi vẫn...
Đúng lúc ấy, bất chợt tôi nghe thấy một âm thanh.
Tôi dỏng tai nghe. Có tiếng gì đó phát ra phía bên kia cánh cửa. Giọng người.
Tôi biết bài hát này. Ấy là bài hát hồi nhỏ tôi nghe suốt, bài hát yêu thích của mẹ...
Trong thoáng chốc, tôi những tưởng cánh cửa này có mối liên kết với đêm ấy, cái đêm hạnh phúc tôi được nhảy cùng nàng.
Tôi đặt tay lên nắm đấm cửa và nhẹ nhàng xoay. Cửa mở ra với một tiếng “cách”.
Giọng hát bỗng lớn hẳn lên. Không nghi ngờ gì nữa. Chính là bài hát đó.
Shirakawa ơi? Tôi gọi như thầm thì. Nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
Khi mắt đã quen với bóng tối, tôi nhận ra đây đúng là phòng nàng. Rèm che cửa sổ màu đỏ thầm. Tủ ngăn kéo trắng. Tủ quần áo vải hình hoa. Máy cassette nhỏ đặt trên mặt bàn gỗ. Tiếng nhạc từ đó phát ra. Bài hát nhạc pop pha lẫn chút tạp âm, đong đầy hoài niệm.
Một chiếc giường được kê trong góc phòng.
Tôi chầm chậm tiến lại phía đó. Biết rõ hơi thở mình đang run rẩy.
Bước đến càng gần, càng thấy rõ hơn bóng hình một người con gái hiện ỉên trong bóng tối. Nàng bọc mình trong chăn, ngồi trên giường, lưng dựa vào tường, tay ôm đầu gối. Mặt nghiêng tựa lên đầu gói, mắt nhắm nghiền.
“Shirakawa ơi?” Tôi run giọng gọi. Nàng không cử động.
Lại một lần nữa.
“Shirakawa ơi?”
Vần thế. Không một lời đáp.
Nàng ôm chiếc kính vạn hoa đầy nâng niu. Vừa trông thấy thế, nước mắt tô í trào dâng.
Lời hứa của hai đứa.
“Hạn bảo hành là suốt đời nhé.”
Tôi đã bảo nàng thế. Và nàng đã tin lời tôi.
Chúng ta, những kẻ vô danh, chẳng mong muốn gì nhiều nhặn, chỉ là chút hơi ấm ta có thể ôm trọn trong hai cánh tay này (chỉ ấm hơn tách cà phê lạnh một xíu thôi), vài câu nói tử tế (Không sao đâu. Mừng quá nhỉ. Ngủ ngon nhé), mùi hương của làn da ta đã quá quen, tiếng ngân nga tươi vui, một nụ cười hồn nhiên.
Rất đỗi bình thường, chẳng có gì hiếm hoi. Chỗ nào cũng có. Hầu như chẳng có giá trị gì, trừ với đối tượng liên quan.
Thế nhưng nếu ngay một giấc mơ bé mọn tầm phào là vậy cũng cứ thế kết thúc mà chưa một lần biến thành hiện thực...
Tôi trèo lên giường và ôm lấy nàng.
“Tớ xin lỗi...”
Tôi nói và cọ trán vào má nàng. Lạnh ngắt.
Nước mắt tôi thấm ướt da nàng.
“Xin lỗi cậu nhé, shirakawa. Tớ để cậu một mình trong căn phòng cô độc nhường này...”
“Yoshizawa?”
Tòi sửng sốt ngẩng đầu lên. Nàng đang mở mắt nhìn tôi.
“Shirakawa... Cậu còn sống à?”
Nàng cười.
“Ừ,” nàng gật đầu. “Đương nhiên là sống rối. Cậu đúng là đồ hấp tấp...”
“May quá...”
Nước mắt lã chã rơi, tôi ôm lấy nàng.
“Xin lỗi cậu, tớ đến muộn quá. Thực lòng xin lỗi cậu...”
“Không sao đâu,” nàng nói. Giọng nàng nhỏ và yếu ớt. “Yoshizawa đã đến đấy thôi. Có đúng không nào? Thế đã là tất cả rồi...”
Lồng ngực tôi đau nhói bởi yêu thương dâng tràn.
Nàng đã đợi tôi. Ở nơi thị trấn không người. Chịu đựng sự lạnh lẽo và cô đơn, trong căn phòng lờ mờ tối, chỉ có một mình.
“Cảm ơn cậu,” nàng nói. “Vì đã đến gặp tớ. Tớ mừng lắm...”
❖ ❖ ❖
Chúng tôi ôm nhau trên giường.
Kỳ lạ thay, chỉ vậy thôi mà tôi đã thấy khỏe hẳn lên.
Tôi bảo nàng thế. “Thì bởi tớ đã ước vậy mà,” nàng đáp. “Tớ đã ước mình có năng lực chữa lành cho Yoshizawa đẩy...”
Tóm lại là vậy. Điều mong mỏi nhỏ bé của chúng tôi. Nguyện ước từ đáy lòng, sao cho không làm tổn thương và không đánh mất người mình yêu. Ở tận cùng thế giới, mong muốn ấy đã được chấp thuận.
Tôi cũng ước vậy.
Nàng đã yếu đi nhiều. Ba ngày nay không ăn gì cả. Cũng chẳng còn nhiên liệu để sưởi ấm. Thần thể nàng lạnh toát.
Chúng tôi rút nhiệt trong người ra để chữa lành cho nhau.
“Người Yoshizawa ấm nhỉ,” nàng nói. “Cứ như ôm lửa bên trong ấy.”
“Còn người Shirakawa thì lạnh như băng vậy.”
“Vừa vặn thật nhỉ, hai đứa mình ấy.”
“Ừ. Có thể trao cho nhau thứ đối phương đang cần.”
“May quá,” nàng nói. “May vì người tớ lạnh thế này, nên mới có thể làm dịu cơn sốt của Yoshizawa.”
“Ừ, tớ cũng mừng vì bị sốt. Thế nên mới thành bình nước nóng của Shirakawa được chứ.”
“A,” nàng nói. “Câu vừa rồi hoài niệm thật đấy.”
Đoạn nàng khẽ ho.
“Cậu bị thế từ bao giờ?” Tôi hỏi.
“Cũng khá lâu rồi,” nàng đáp. “Chừng một tuần nay.” Tôi hơi lo lắng. Mong bệnh nàng không nặng thêm.
“Này,” nàng tiếp tục. “Cậu vẫn mặc bộ đồ ấy nhỉ. Cái áo đuôi tôm của ông nội...”
Nàng nói, chạm vào cổ áo vest nhô ra khỏi ngực áo khoác.
“Ừ. Cái này ấm nhất mà. Nhờ có nó tớ mới đến được tận đây mà không chết cóng giữa đường đấy.”
“Người đâu kỳ cục,” nàng cười. “Anh là chàng hoàng tử lập dị của em...”
“Em khen anh đấy à?”
“Vâng, đúng rồi,” nàng đáp. “Lời khen tuyệt vời nhất đời đấy...”
“Mẹ em sao rồi?” Tôi hỏi.
“Không sao đâu,” nàng đáp. “Mẹ đi cùng Bác sĩ mà...”
“Bác sĩ?” Tôi ngạc nhiên hỏi nàng, “Ơ? Nhưng mà...”
“Chú ấy đã tới đây. Năm ngày sau cuộc điện thoại đó.”
“Thật ư?”
“Vâng,” nàng đáp. “Thật mà.”
Bác sĩ đã tới. Để giữ lấy tình yêu của mình.
Biết được thế giới sắp kết thúc, lần đầu tiên trong cuộc đời dài dằng dặc, Bác sĩ đã trân trọng cảm xúc của bản thân. Khi Bác sĩ thưa chuyện, mẹ chú ấy chỉ nói không muốn nghe rồi đuổi chú ấy ra khỏi phòng.
Nhưng không thể quay đầu lại được nữa. Cả đời đã sống theo ý cha mẹ rồi, ít nhất đến phút cuối chú ấy cũng muốn sử dụng cuộc đời này cho chính bản thân mình.
Các anh của Bác sĩ đã bảo chắc chắn mẹ sẽ hiểu cho thôi. Giờ mẹ ngại đó mà. Phần còn lại các anh sẽ lo liệu cho.
Bác sĩ cũng mong vậy. Rời nhà mà thậm chí còn chẳng nói lời từ biệt cuối cùng quả thật rất đau lòng.
Ngay sau hôm tôi lên đường, Bác sĩ cũng lái ô tô hướng về phía Bắc. Chú ấy còn mang cả túi đồ nghề nặng trịch, vả lại nghĩ đến tình hình mẹ nàng, chắc chắn phải cần đến ô tô.
Không biết bao nhiêu lần Bác sĩ đã liều lĩnh nhấn ga hết mức, lái xe xuyên qua những thị trấn đã đông cứng và bị nhuộm xanh (hành động táo bạo chẳng giống Bác sĩ chút nào. Có lẽ sau khi chống đối mẹ mình, một điều gì đó đã bùng phát trong chú ấy). Bác sĩ đến thị trấn này trước tôi gần mười ngày. Khi xuất hiện trước mắt hai mẹ con, gương mặt chú đã tái xanh đến ngỡ ngàng.
Bác sĩ quỳ xuống bên mẹ nàng đang nằm trên giường bệnh, rơm rớm nước mắt và nói.
“Em hãy tha thứ cho anh. Làm ơn, xin em hãy để anh ở bên em. Anh muốn được cùng em trải qua khoảng thời gian còn lại.”
“Vâng,” mẹ nàng nói. “Em cũng muốn vậy. Em lúc nào cũng thế, cứ nhớ anh mãi thôi...”
Lúc này, bệnh tình mẹ nàng đang trong giai đoạn nguy kịch. Sau khi uống thuốc Bác sĩ mang tới đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn chưa nói trước được gì. Bác sĩ bảo sẽ đưa mẹ nàng tới bệnh viện. Cách đây năm mươi cây số về phía Tây có bệnh viện của người quen Bác sĩ. Ở đó cũng dễ bề sắp xếp trang thiết bị y tế hơn.
“Nhưng nếu chỗ đó cũng đóng băng rồi thì sao ạ?”
Nghe nàng hỏi vậy, Bác sĩ vẫn vững vàng đảm nhận trách nhiệm.
“Không sao. Nếu thế chú sẽ lại tìm bệnh viện khác. Có đích đến rồi. Cứ để chú lo.”
Cứ thế, hai vợ chồng đã tái hợp và lên kế hoạch tới một nơi khác, đương nhiên cũng rủ nàng đi theo.
“Cháu đi cùng đi. Ở đây nguy hiểm lắm. Màn sương xanh đã lan tới tận kia rồi.”
Nhưng nàng lắc đầu.
“Cháu sẽ ở lại. Cháu cũng có người sắp tới đón.”
“Ai thế?” Bác sĩ hỏi. Nàng trả lời đầy tự hào.
“Người yêu ạ. Người yêu cháu đang tới đón.”
Thấy tôi nhìn chằm chằm, nàng liền nói, “Có được không? Em vẫn muốn nói về anh với một ai đó khác như vậy đấy.”
“Được chứ,” tôi đáp. “Cảm ơn em. Anh vui lắm.”
Biết “người yêu” mà nàng nói tới chính là tôi, Bác sĩ vui mừng khôn xiết. Trước lúc lên đường, hình như chú ấy đã ghé qua nhà tôi. Nhưng thấy cả khu vực bị nhuộm xanh nên đã tưởng tôi cũng bị đóng băng rồi. Được nàng cho hay tôi đã rời nhà trước cả chú ấy, Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.
“Thế à, may quá,” Bác sĩ nói. “Nếu là cậu ấy thì không phải nghi ngờ gì. Thế này thì chú có thể yên tâm lên đường rồi. Chú mừng lắm, thực sự đấy.”
Lúc khởi hành, nàng tiễn hai người tới trước cửa nhà.
Bác sĩ nói với nàng.
“Mọi việc cứ để chú lo. Dù phải đánh đổi mạng sống chú cũng sẽ bảo vệ mẹ cháu. Chắc chắn sẽ không rời xa nhau nữa đâu.”
Nàng ngả hẳn người vào Bác sĩ đang chìa tay ra một cách vụng về, vòng tay qua tấm lưng rộng và thầm thì, “Con cảm ơn bố.”
Ấy là lần đầu tiên nàng gọi Bác sĩ là bố.
“Thì Bác sĩ là Bác sĩ mà,” lúc nào nàng cũng nói vậy. Nhưng đến giờ phút này, cuối cùng Bác sĩ đã trở thành bố của nàng.
Bác sĩ ôm lại và nói khẽ vào tai nàng. Chẳng biết có khóc không mà giọng như run rẩy.
“Chúng ta là gia đình. Dù cách xa thì trái tim vẫn luôn ở bên nhau.”
Nàng chầm chậm tách ra. “Bố đi nhé,” nàng nói với bố mình. “Nhờ bố chăm sóc mẹ.”
Và rồi chiếc xe lăn bánh.
Nàng quay trở vào nhà. Đợi người yêu mình một lúc nào đó sẽ tới đón.
“Cảm ơn em,” tôi nói. “Vì đã chờ anh.”
“Em tin anh mà,” nàng đáp. “Yoshizawa không nói dối.”
“Ừ, đúng rồi.”
“Với cả,” nàng nói, rút viên đá đỏ từ trong túi ngực áo và chìa ra cho tôi xem. “Miễn còn viên đá này, em chắc chắn bọn mình sẽ lại được ở bên nhau.”
“Đúng rồi,” tôi nói và mang viên đá xanh trong túi áo khoác ra. Hai viên đá chạm vào nhau, kêu lanh canh.
“Hiroyuki đã cho chúng mình tái ngộ đấy...”
Tối kể cho nàng nghe về cuộc điện thoại với Hiroyuki.
“Vậy Hiro-kun bây giờ đã...”
“Anh không biết, nhưng anh cứ có cảm giác cậu ấy vẫn bình an vô sự. Chỉ là cảm giác thế thôi.”
“Đúng thế nhỉ. Nếu được vậy thì tốt quá...”
“Anh yêu em nhiều lắm,” tôi nói với nàng. “Anh đã muốn hôn em từ lâu lắm rồi. Anh đã nghĩ nếu còn sống để gặp lại em, nhất định phải nói ra điều đó.”
“Em cũng yêu Yoshizawa vô cùng. Em thích anh từ lúc bọn mình gặp nhau tới giờ...”
“Vậy sao?”
“Đúng rồi đấy, anh không biết à?”
“Ừ...”
“Anh đúng là đồ ngốc kém nhạy bén vô phương cứu chữa nhỉ.”
“Ừ...”
Chúng tôi hôn nhau.
Nụ hôn đầu đời của hai con người kém nhạy bén vô phương cứu chữa, cảm xúc chậm phát triển đến mức vô vọng.
Tớ sẽ đến gặp câu, tôi nói. Tớ sẽ đợi, nàng đáp. Khi thế giới đến hồi kết, cuối cùng hai đứa đã có thể giãi bày cảm xúc của bản thân không chút giấu giếm.
Chúng tôi là một cặp tình nhân quá muộn màng. Nhưng thế cũng được chứ sao, tôi thầm nghĩ. Cả hai đã để tuột mất quá nhiều thứ, nhưng vậy mới có niềm vui khi nắm trọn được một điều gì đó.
Nụ hôn quá đỗi muộn màng này cũng vậy. Chúng tôi đã dành hết cảm xúc dồn nén trong mười năm cho nụ hôn này. Không phải dễ có được một nụ hôn như vậy.
Tôi cảm giác như mình sắp chảy ra mất. Môi nàng mềm như thạch và hơi thở có mùi hương của thiên thần.
Đêm đó, chúng tôi làm tình.
Tôi lưỡng lự khi nghĩ tới thể trạng của nàng hiện giờ, nhưng bản thân nàng lại vô cùng mong muốn.
“Không sao đâu,” nàng nói. “Không sao đâu. Nhờ có Yoshizawa mà em khỏe lên nhiều rồi. Trước khi thế giới kết thúc, em muốn làm tình với anh. Thế nên xin anh đấy.”
Tôi đun nước nóng bằng chiếc bếp ga nhỏ vẫn mang theo, rồi hai đứa lau người cho nhau.
Nàng lau gáy, vành tai và má tôi. Đổi lại tôi kỳ lưng cho nàng. Trong ánh lửa của chiếc bếp ga, tấm lưng trần hiện ra đã hao gầy đến đau lòng. Xương bả vai nhô rõ như đôi cánh đang nhú lên của con chim non.
“Em đã luôn muốn,” nàng nói, “Yoshizawa chạm vào em như thế này...”
“Anh cũng thế. Anh cũng muốn thử chạm vào Shirakawa như thế này.”
“Cuối cùng anh nhỉ,” nàng nói. “Mất nhiều thời gian quá, nhưng cuối cùng bọn mình cũng...”
Tôi nằm trên giường, ôm lấy thân thể mảnh dẻ của nàng và nhớ về hồi hai đứa mới mười bốn tuổi. Ngày thành bạn cùng bàn, nàng đã nói “Mong cậu giúp đỡ nhé.” Và tôi đã đáp “ừ, mong cậu giúp đỡ.” Khi ấy nàng đeo gọng kính màu đậu đỏ. Rất đáng yêu. Tất cả đã bắt đầu từ đó.
Tôi vẫn còn nhớ lúc nàng đặt ngón trỏ lên cổ tay tôi bắt mạch. Cử chỉ tự nhiên như các bác sĩ làm ở bệnh viện. Sau đó tôi cũng thử bắt mạch cho nàng. Nhịp đập thình thịch, thình thịch của nàng truyền sang đẩu ngón tay tôi. Ấy là khoảnh khắc đầu tiên chúng tôi chạm vào nhau.
Bây giờ, tôi cũng cảm nhận được nhịp tim nàng qua lồng ngực. Nhịp đập rất mạnh mẽ. Chắc của tôi cũng thế. Không sao giấu nổi sự xúc động.
Nàng khẽ ho.
“Em ổn chứ?” Tôi hỏi.
“Không sao đâu,” nàng nói. “Nhưng mà Yoshizawa có bị lây không nhỉ?”
“Không đâu,” tôi nói. “Chẳng sao cả. Anh là siêu nhân kia mà.”
“Thế ư?”
“Ừ.”
“Đúng rồi,” nàng nói. “Yoshizawa là chàng siêu nhân của em.”
Dù là những siêu nhân không mấy đáng tin cậy, mỗi chúng ta đều muốn bảo vệ người mình yêu. Đối với những người lính yếu đuối, nắm đấm mạnh mẽ của họ chẳng thể trở thành một thứ vũ khí chết người, nhưng ai cũng có thể biến thành hàng cây chắn cơn gió bấc, hay bình nước nóng sưởi ấm làn da lạnh buốt.
Đó là chúng ta. Là sức mạnh của chúng ta.
“Lúc nào cũng thế,” nàng tiếp tục. “Những lúc em buồn khổ hay gặp rắc rối, Yoshizawa luôn tới và giải cứu em. Tuyệt thật đấy. Anh là ai vậy?”
“Một chàng trai không tên. Chỉ yêu em mà thôi.”
Nàng có vẻ cảm động trước câu nói đó. “Cảm ơn anh,” nàng nói mà nước mắt giàn giụa. “Em mừng vô cùng vì gặp được anh...”
Tôi yêu cả sự ngại ngùng và sự bạo dạn hết mình của nàng. Yêu sự dũng cảm nàng đã bỏ ra để chiến thắng tính rụt rè và thể hiện hết tất cả con người mình.
Nàng nằm trong vòng tay tôi, đẹp lộng lẫy. Cánh tay mảnh dẻ bấu víu lấy tôi, cổ nàng phô ra, trắng như tuyết.
Bầu ngực mềm mại đến sửng sốt. Vòng eo nhỏ nhắn, nhưng cặp đùi đang quặp lấy tôi vững chắc như mặt đất.
Người con gái ấy, tôi thầm nghĩ. Người con gái đã săn sóc tôi khi tôi say khướt ở bến xe buýt, người con gái đã nhảy cùng tôi trong xưởng, người con gái đã nói chuyện với tôi qua bức tường ngăn trong nhà tắm công cộng. Người con gái đó đang gọi tên tôi.
Giây phút ấy, nàng buột miệng gọi “Yuu”. Giọng nàng nghe như tiếng rên khe khẽ.
Tôi thầm cho ấy là điều đẹp nhất trên thế gian này.
Đến tận bây giờ âm thanh ấy vẫn còn trong lồng ngực tôi.