← Quay lại trang sách

Chương 560 Dương mưu

Trước đây chỉ có một thân một mình thì ta luôn tìm mọi cách để sinh tồn, còn bây giờ đã có thân nhân bằng hữu, trái lại ta lại coi nhẹ sinh tử, đổi là trước đây, ta có thể dùng mọi thủ đoạn tồi tệ để tiếp tục sống." Lâm Siêu tự lẩm bẩm một mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, mặc dù hắn biết hành vi của chính mình hiện tại có chút ngu xuẩn, nhưng hắn vẫn quyết định làm như vậy, chỉ vì một điều, nó đáng giá!

Phạm Hương Ngữ, Lâm Thi Vũ, Vưu Tiềm, Bạch Tuyết...

Những người này mặc dù chỉ làm bạn với hắn ngăn ngắn không tới một năm, nhưng lại có một phân lượng không tầm thường ở trong đáy lòng của hắn, cho dù hắn rất nghiêm túc đối đãi với bọn họ, nhưng từ lâu hắn đã xem bọn họ như là chí thân của mình.

Đặc biệt là Lâm Thi Vũ cùng với Bạch Tuyết, bọn họ đều toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, đồng sinh cộng tử, thậm chí chỉ cần hắn mở miệng, các nàng sẽ đồng ý giao ra tính mạng của chính mình!

Người ta đã như vậy, hắn nào có thể phụ lòng?

"Cho dù có chết, cũng phải phong bế được nơi này." Lâm Siêu âm thầm nắm chặt nắm đấm, hắn giãy dụa cùng với tính toán bao lâu nay, chỉ là vì tranh thủ được một chút hy vọng, tạo cho mình cơ hội đi phá hủy chiếc chiến hạm Cự Nhân kia, cho dù không phá hủy được, cũng không thể để cho ba vị Vương giả kia thoát ra khỏi nơi này.

"Ở phụ cận chiếc chiến hạm vận tải kia, có lẽ sẽ có thủ hạ của ba vị Vương giả trông coi, cô nàng Giác Tỉnh Giả Atlantis kia, có lẽ đang bị giam ở bên trong chiến hạm, nếu như ta không có cách nào có thể phá hủy được hệ thống điều khiển của chiếc chiến hạm này, thì chỉ còn cách giết chết nàng!" Lâm Siêu trầm ngâm suy nghĩ kế hoạch.

Vèo!

Đúng lúc này, có một bóng người đang nhanh chóng bay đến, tạo ra một cơn gió mạnh rít gào.

Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra đó là Thái Thản Vương, trong mắt của hắn lộ ra một tia cười gằn, ngay lập tức khôi phục lại thành hình dáng chân thật của mình.

"Là ngươi sao?" Thái Thản Vương sau khi nhìn thấy Lâm Siêu biến hóa, hơi nhướng mày, ứng tiếng hỏi: "Không ngờ được cây tiến hóa chế tạo cho ngươi thêm mấy năng lực, trong đó lại có năng lực Biến Hình? Ngươi cố ý dùng thủ đoạn này để gọi ta tới đây, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?"

Chuyện đã đến nước này, Lâm Siêu đã không để ý đến việc mình sẽ bị bại lộ năng lực Biến Hình, mà mỉm cười nói: "Vực Sâu Nữ Vương đời đầu vừa mới mang ta đi đến một chỗ tìm kết tinh, kết quả đã bị trúng mai phục, bị một sinh vật lợi hại không biết tên vây khốn ở nơi đó, tình cảnh tựa hồ như không được tốt lắm, ta gọi ngươi tới, là muốn để cho ngươi đi đến đó cứu nàng."

Thái Thản Vương trầm mặc trong chốc lát, khuôn mặt hắn bị chiếc mũ sắt đen thui che khuất, không thể đoán được là hắn đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, hắn mới hỏi: "Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy sao?"

Lâm Siêu cười cợt, nói: "Đương nhiên là không rồi, ta nhìn thấy con sinh vật không biết tên kia có vẻ như rất lợi hại, chỉ có một mình nàng tựa hồ như không thể giải quyết được, ta muốn dẫn ngươi tới đó, chỉ hi vọng là nó có thể thuận tiện giải quyết luôn cả ngươi."

Chuyện đã đến nước này, hắn cũng không có dự định sử dụng mưu kế để lừa gạt nữa, hai vị Thái Thản Vương cùng với Bạch Kim Vương không giống như mấy con Giác Tỉnh Giả khác, đã tiến hóa ra nhân cách Giác Tỉnh hoàn thiện, hơn nữa qua vô số năm tháng lắng đọng, hai người bọn hắn đã sớm thấu hiểu nhân tình thế thái, chỉ bằng vào mưu kế của hắn mà đòi lừa dối được bọn họ, quả thực là chính mình lừa gạt mình.

Vì lẽ đó, không dùng được âm mưu, thì hắn sẽ trực tiếp dùng dương mưu.

Vừa mới dứt lời, Lâm Siêu liền cảm thấy có một luồng sát ý lạnh lẽo bao phủ toàn thân, cả người giống như bị ném vào bên trong một hầm băng vậy, lạnh lẽo thấu xương, thân thể bản năng muốn run rẩy, thế nhưng lực ý chí của Lâm Siêu cứng như sắt thép, sắc mặt sau khi tái nhợt một lúc, liền lập tức khôi phục lại như bình thường, hắn ngẩng đầu mỉm cười nhìn thẳng vào Thái Thản Vương.

Thái Thản Vương phát ra âm thanh thâm trầm, rung động ầm ầm nói: "Một sinh vật cấp thấp như ngươi, làm sao có thể biết được ta có đi cứu nàng hay không? Nếu như nàng thực sự đã chết rồi, đối với ta mà nói càng là một chuyện tốt!"

Lâm Siêu vẫn duy trì nụ cười, nhẹ giọng nói: "Thật không, nếu như ngươi muốn để cho toàn bộ bảo bối ở trên người của vị Vực Sâu Nữ Vương đời đầu kia, chắp tay dâng cho người khác, coi như nãy giờ ta chưa có nói cái gì đi."

Thái Thản Vương sầm mặt lại, quát lên: "Nói, bọn họ đang ở đâu!"

Lâm Siêu trong lòng cười gằn, vừa lúc gặp hắn đã biết, tên Thái Thản Vương này chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ, đàm luận cảm tình tự nhiên là sẽ không thể, thế nhưng nếu đàm luận lợi ích thì sẽ là một chuyện khác.

"Chờ một chút, tốt nhất nên đợi cả Bạch Kim Vương đi đến đây, càng nắm chắc hơn một chút." Lâm Siêu lạnh nhạt nói.

Thái Thản Vương nặng nề hừ lạnh một tiếng, thanh âm như tiếng sấm động cuồn cuộn, chấn động đến mức làm cho trái tim bên trái của Lâm Siêu lay động kịch liệt, tuy nhiên trái tim ở bên phải vẫn như cũ duy trì ổn định nhịp đập, bởi thế cho nên trong nháy mắt sau khi hắn tái mặt, liền có thể rất nhanh khôi phục lại vẻ hồng hào.

Thái Thản Vương lạnh lùng nói: "Dẫn đường!"

Sau khi cảm nhận được trên người của Thái Thản Vương tản mát ra sát khí kinh người, khuôn mặt của Lâm Siêu liền trở nên rất khó coi, hắn trầm ngâm suy nghĩ, sau đó quyết định không nên mạo hiểm nữa, Giác Tỉnh Giả sẽ không hành động theo lẽ thường, không thể áp dụng lối suy nghĩ thông thường của nhân loại lên trên người của bọn họ, nếu cứ tiếp tục khiêu khích chính là muốn tìm đường chết.

"Đi theo ta." Lâm Siêu sau khi nói xong một câu, liền xoay người nhanh chóng bay về phía địa phương mà Hắc Miêu đang mai phục.

Thái Thản Vương bay theo sát phía sau, thân hình khôi ngô lại có thể bùng nổ ra một tốc độ cực kỳ kinh người, gần như không thể nhìn rõ được bước chân của hắn, đã thấy hắn ung dung áp sát ở phía sau lưng của Lâm Siêu.

"Tuy rằng chỉ tìm được có một mình Thái Thản Vương, nhưng hắn lại là vị mạnh nhất trong ba vị Vương giả, có hắn ta phối hợp cùng với vị Vực Sâu Nữ Vương đời đầu kia, chắc hẳn là sẽ có thể đánh nhau bất phân thắng bại với con Hắc Miêu kia." Lâm Siêu âm thầm tính toán sức chiến đấu của hai phe, hắn cảm thấy trước tiên dẫn tới một mình Thái Thản Vương ngược lại cũng không tồi, miễn cho việc ba vị Vương Giả cùng đồng thời xuất hiện, dễ dàng hợp lực giết chết con Hắc Miêu kia, chính mình nãy giờ liền làm việc không công.

Mấy phút sau, Lâm Siêu đã dẫn Thái Thản Vương đi tới địa phương của con Hắc Miêu kia, hắn chỉ nghe thấy âm thanh "Oành oành" từ trong bóng tối ở phía trước truyền đến, giống như là búa tạ đang nện trên một tấm thép vậy. Âm thanh nặng nề vang lên làm cho trái tim của Lâm Siêu không khỏi đập nhanh hơn.

Lâm Siêu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, quay đầu lại hướng về phía Thái Thản vương nói: "Là ở chỗ này."