Chương 561 Vận may kém
Thái Thản Vương ngẩng đầu lẳng lặng nhìn khu vực bóng tối ở đằng trước, đôi mắt ở sau chiếc mũ giáp giống như đang bắn ra hai luồng ánh sáng thực chất vậy. Hắn nhẹ giọng nói: "Quả nhiên là nó, cũng chỉ có nó mới dám mưu tính làm chuyện như vậy, dám âm thầm tính toán chúng ta, không ngờ được năm đó chúng ta hợp lực trục xuất nó tới nơi này, nó dĩ nhiên lại không chết."
Lâm Siêu thấy hắn không có ý định xuất thủ, liền cau mày nói: "Ngươi không muốn đi hỗ trợ sao?"
Thái Thản Vương lạnh nhạt nói: "Chờ đến khi nào nàng kiệt sức rồi mới tính."
Lâm Siêu thầm mắng một tiếng đê tiện, rồi thấp giọng nói: "Vậy ta đi trước một bước, miễn cho bị chiến đấu lan đến gần."
Thái Thản Vương trừng hắn một cái, nói: "Ngươi đứng đợi ở đây, không cho phép rời đi nửa bước, cái chân nào dám di chuyển, ta liền ăn đi cái chân đó."
Lâm Siêu liền biến sắc mặt, bên trong mắt toát ra sự phẫn nộ, nhưng thoáng qua liền biến mất không còn tăm hơi, hắn hít vào một hơi thật sâu, biết tên Thái Thản Vương này lo lắng sau khi mình rời đi, sẽ đi tìm tên Bạch Kim Vương kia dẫn lại đây, đến lúc đó lại có thêm một tên Bạch Kim Vương đứng ở đây quan chiến, ngư ông đắc lợi.
"Đáng chết, thiên toán vạn toán, không tính tới sự tham lam và nham hiểm của hắn!" Lâm Siêu âm thầm nắm chặt hai tay, hiện tại chỉ có thể chờ đợi đến lúc hắn tiến vào bên trong chiến đấu, bị con Hắc Miêu kia cuốn lấy thì hắn mới có thể rời đi được.
Lúc này, tiếng chiến đấu ở bên trong đột nhiên truyền ra rất gấp gáp, theo một tiếng "Oanh" đinh tai nhức óc truyền ra, không gian chung quanh tựa hồ cũng bị lay động kịch liệt, Lâm Siêu có cảm giác như đầu óc của mình đột nhiên bị nổ tung vậy, rơi vào tình trạng thất thần ngắn ngủi, một giây sau hắn mới có thể khôi phục lại như cũ, giương mắt nhìn về khu vực bóng tối phía trước.
Âm thanh chiến đấu liên tục truyền ra lúc trước đột nhiên biến mất, yên lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Bỗng nhiên, tiếng cười lạnh của con Hắc Miêu từ bên trong vang lên: "Thanh Trừ Giả sau khi thức tỉnh, cũng chỉ đến như thế mà thôi, lại nói ta đã ăn qua không biết bao nhiêu sinh mệnh, còn chưa bao giờ từng ăn qua Thanh Trừ Giả đó, ha ha ha."
Cũng không nghe thấy vị Vực Sâu Nữ Vương đời đầu trả lời, mà chỉ nghe thấy từ bên trong truyền ra một loạt âm thanh sột soạt, tựa hồ như có ai đó đang lột vỏ dừa vậy.
Vèo!
Thái Thản Vương ở phía sau lưng Lâm Siêu đột nhiên bắn mạnh ra, giống như một trận cuồng phong, hất Lâm Siêu bay ngược ra ngoài, nếu như không phải hắn dùng đôi cánh Hắc Ban thú để ổn định thân thể, phỏng chừng có lẽ sẽ bị bay ra bên ngoài một vạn mét.
Lâm Siêu nhìn về phía khu vực bóng tối, âm thầm cảm thấy hoảng sợ, không ngờ được vị Vực Sâu Nữ Vương đời đầu lại không chống lại con Hắc Miêu kia được bao lâu, mà nàng chính là một con quái vật có thể dễ dàng giết chết Thần Vương đời đầu a!
Trong lúc Lâm Siêu đang hoảng sợ thì đột nhiên có một luồng sức mạnh vô hình từ trong khu vực bóng tối truyền ra, lấy tốc độ ngang với tốc độ ánh sáng bao phủ cả người của Lâm Siêu, phảng phất như là một cái bàn tay vô hình vậy, bóp chặt toàn thân của Lâm Siêu.
"Tiểu tử, ngươi cũng tiến vào đây đi." Âm thanh âm u của con Hắc Miêu vang lên.
Lâm Siêu con ngươi co rụt lại, vừa định phản kháng, liền thấy tầm nhìn hoa lên một cái, rồi hắn thấy ở khu vực đằng trước, xuất hiện bóng người của Thái Thản Vương cùng với Vực Sâu Nữ Vương đời đầu cách hắn mấy chục mét, hắn nhất thời ý thức được, đây chính là một loại năng lực không gian, đem thân thể của mình cứng rắn thuấn di tới!
Lúc này Lâm Siêu có thể nhìn thấy rất rõ ràng, vị Vực Sâu Nữ Vương đời đầu biểu hiện ra dáng dấp cực kỳ chật vật, cả người dính đầy máu, cánh tay trắng mịn xuất hiện đầy vết rách, không sai, không phải là vết thương, mà là vết rách, giống như một cái ly sứ bị nứt ra vậy.
Cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Siêu, Vực Sâu Nữ Vương đời đầu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, cây thập tự màu máu bên trong con ngươi của nàng tràn ngập sát khí, nàng nhìn chằm chặp vào Lâm Siêu, thè cái lưỡi ra liếm đôi môi đỏ, lạnh lẽo âm trầm nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi làm hại tỷ tỷ thật là khổ nha!"
Lâm Siêu sắc mặt âm trầm, quay đầu lại hướng về phía Hắc Miêu, tức giận hỏi: "Ngươi đang muốn làm cái gì?"
Hắc Miêu khẽ nhếch môi, nói: "Đương nhiên là muốn giải quyết một sinh vật cấp thấp như ngươi chứ làm gì, lẽ nào ngươi tưởng rằng ta thật sự muốn đem cả ba vị Vương giả tới đây hay sao, ta chỉ cần đánh gục hai người bọn họ, còn lại tên Bạch Kim Vương kia cũng không có gì đáng để lo, không cần dựa vào cạm bẫy ở nơi này, ta cũng có thể dạy dỗ cho hắn biết ở đây ai mới là Vương!"
Nó dừng một chút, rồi mới nói tiếp: "Nói đến việc này ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu như người mà ngươi mang đến là cái tên rác rưởi Bạch Kim Vương kia, ta còn phải nhờ ngươi đi thêm một chuyến mời vị Thái Thản Vương này đến đây, nếu không dựa vào cạm bẫy ở nơi đây để chiến đấu với hắn, ta ngay cả nửa phần cũng không nắm chắc có thể giết chết được hắn, nhưng ở đây thì lại khác, ha ha..."
"Ở đây thì sẽ có loại tự tin đó hay sao?" Thái Thản Vương phát ra âm thanh lạnh lùng, không thèm quay đầu lại mà hỏi vực sâu nữ vương đời đầu: "Ngươi diễn đã đủ chưa?"
Nghe Thái Thản Vương hỏi, vị Vực Sâu Nữ Vương đời đầu liền đình chỉ dáng vẻ thở dốc suy yếu, trên khuôn mặt của nàng hiện ra một nụ cưởi tươi tắn, đưa tay vuốt lại mái tóc ngổn ngang của mình, trong quá trình này, vết nứt ở trên người của nàng nhanh chóng khép lại, trừ một vài vết rách ở trên quần áo, gần như không thể nhìn ra được dấu vết chiến đấu.
Hắc Miêu cũng không hề kinh sợ, mà cười híp mắt nói: "Quả nhiên không hổ là Giác Tỉnh Thanh Trừng Giả."
Vực Sâu Nữ Vương đời đầu phát ra tiếng cười giống như tiếng chuông ngân, hướng về phía Thái Thản vương nói: "Ta không giả bộ một chút, làm sao có thể dụ ngươi đi vào, có muốn hay không ta sẽ cho ngươi một cơ hội, một mình vui đùa cùng với con mèo nhỏ này."
Thái Thản Vương lạnh nhạt nói: "Ta cũng không muốn bị ngươi đánh lén."
"Ngươi đừng có nói đùa, ta làm sao lại có thể đánh lén ngươi được, chúng ta chính là người trên cùng một con thuyền mà." Vực Sâu Nữ Vương đời đầu che miệng cười “Ha ha" nói.
Lâm Siêu yên lặng nhìn ba người bọn họ, chậm rãi lui người về phía sau, đồng thời còn âm thầm súc lực, chuyện đã đến nước này, có dùng mưu kế gì đi nữa cũng chỉ vô dụng, bây giờ đã đến thời khắc sống còn, hắn chỉ có thể buông tay đánh một trận!
Hắc Miêu nhìn thấy trò mèo của Lâm Siêu, liền xoay chuyển con ngươi màu vàng lợt nhìn về phía hắn, nhẹ giọng nói: "Không nói tới chuyện ngươi đã chọc giận ta, muốn trách thì phải trách vận may của ngươi quá kém, người mà lần thứ hai ngươi đưa tới là Thái Thản Vương chứ không phải là Bạch Kim Vương, vì lẽ đó, ngươi trước tiên cứ yên tâm đi chết đi thôi!"
"Oành!"
Nó đột nhiên ra tay, vung móng vuốt sắc bén của mình ra, một màn kỳ dị liền xuất hiện, không khí ở xung quanh giống như là một trang giấy vậy, bị móng vuốt của nó mạnh mẽ chém rách.