Chương 564 Sinh Mệnh hoàn mỹ
Lâm Siêu đã phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ yêu dị này, trong lòng không khỏi tuôn ra sự phẫn nộ to lớn, cùng với một loại cảm giác xấu hổ chưa bao giờ thấy.
"Ngươi!" Lâm Siêu tức giận nắm chặt nắm đấm, muốn giơ tay đánh nàng, nhưng lại phát hiện ra cánh tay của mình đã bị tóc của nàng cố định lại, muốn dùng ngôn ngữ ác độc để mắng nàng, nhưng những lời nói này mới vừa vọt tới bên mép, hắn lại không nói ra được, không phải là không mở miệng ra được, mà bỗng nhiên hắn cảm thấy thật là vô vị.
Việc đã đến nước này, nếu như cuộc đời của chính mình chỉ còn dư lại được vài phút ngắn ngủi nữa thôi, chẳng lẽ lại để cho những lời chửi rủa dơ bẩn lãng phí hết?
Sự phẫn nộ ở trên khuôn mặt của Lâm Siêu bỗng nhiên lắng lại, nhưng hắn vẫn không hề từ bỏ, mà tiếp tục cấp tốc suy nghĩ, tìm kiếm biện pháp giải quyết, bây giờ hắn chỉ còn một hy vọng duy nhất chính là triển khai năng lực Biến Hình, biến thành một sinh vật có hệ thống thần kinh đơn giản, sau đó khống chế đem mạch máu, kinh mạch của toàn thân đóng kín lại, sau đó tự chém cái đầu của mình xuống.
Nhưng mà hắn vừa mới định phun trào nguồn năng lượng trong tế bào ra, liền có một loại cảm giác khó chịu nói không nên lời, phảng phất như là có một luồng sức mạnh vô hình ngăn chặn nguồn năng lượng trong tế bào của hắn, không cho hắn lấy ra để sử dụng.
"Lẽ nào phải thật sự chết ở chỗ này?" Lâm Siêu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cho dù ở đây không có bầu trời, trong đầu nhanh chóng hiện ra hình ảnh của mọi người.
"Tỷ tỷ, Bạch Tuyết, Vưu Tiềm..."
Khóe miệng của Lâm Siêu chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười, nếu như sinh mệnh của mình chỉ còn dư lại ngăn ngắn mấy phút, hắn hi vọng vào lúc trước khi ký ức bị biến mất, có thể nhớ lại được khuôn mặt của tất cả mọi người.
Đối mặt với cái chết, hắn chưa bao giờ sợ hãi, bởi vì hắn đã từng trải qua cái chết một lần rồi, chết chính là một loại giải thoát, giống như một vài người ở khu tụ tập nơi hoang dã, hoặc là bị bạo dân ức hiếp, hoặc là không chịu nổi cái đói, đều sẽ tìm đến cái chết để giải thoát.
Trước đây hắn liều mạng cũng phải sinh tồn, cũng không phải là do sợ hãi cái chết, mà là ở dưới loại hoàn cảnh ác liệt kia, sinh tồn chính là bản năng, mà không biết mình sinh tồn để làm gì.
Cho dù có phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng phải tiếp tục sống!
Thế nhưng giờ khắc này thì lại khác, hắn chỉ có cảm giác quyến luyến đối với sinh mạng của mình, xuất phát từ nội tâm muốn tiếp tục sống sót, sống thật lâu, để có thể làm bạn vĩnh viễn với người thân của hắn.
"Chỉ còn mấy phút nữa thôi..." Lâm Siêu hít vào một hơi, mỉm cười nhìn về phía vị Vực Sâu Nữ Vương đời đầu, nhìn vẻ nghi hoặc ở trên khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng đưa tay ra, nâng cái cằm cực kỳ tinh xảo của nàng lên, nhìn thật kỹ khuôn mặt tuyệt mỹ đẹp không tỳ vết của nàng, mỉm cười nói: "Nếu như ta Giác Tỉnh, người đầu tiên mà ta muốn giết chính là ngươi."
Vực Sâu Nữ Vương đời đầu rất hứng thú nói: "Không ngờ được bây giờ ngươi vẫn còn có thể cười được, tâm trí thật là cứng cỏi nha, phỏng chừng không bao lâu nữa ngươi liền có thể lột xác thành sinh vật thần tính, nhưng thật đáng tiếc, chờ đến khi ngươi Giác Tỉnh, tất cả những cái này đều hóa thành bọt nước, còn ngươi có thể giết được ta hay không, việc này không phải là việc mà ngươi có thể quyết định nha."
Lâm Siêu suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi nói cũng đúng, vậy hiện tại ta phải báo thù một chút mới được."
"Báo thù?" Vực Sâu Nữ Vương đời đầu nghi hoặc hỏi, vừa mới mở miệng ra hỏi, liền nhìn thấy Lâm Siêu đột nhiên hôn lên đôi môi của nàng, dùng hàm răng tàn nhẫn cắn vào đôi môi đỏ của nàng.
Là cắn, Lâm Siêu đang thật sự cắn, dùng hết sức mạnh toàn thân tàn nhẫn cắn.
Nhưng sau khi cắn vào đôi môi của nàng, hắn liền cảm thấy đôi môi của nàng tuy mềm mại, nhưng lại dẻo dai như một cái gân bò vậy, dĩ nhiên không có cách nào cắn bị thương?!
Lâm Siêu có chút giật mình, buông miệng của nàng ra.
Vực Sâu Nữ Vương đời đầu cười khúc khích, nói: "Tiểu đệ đệ muốn báo thù ta sao, đáng tiếc là ngươi không cơ hội này, ta cũng không giống với các sinh vật khác, cho dù có thể chất cực cao, thân thể vẫn có một vài nơi yếu nhược, ví dụ như nếu có thể móc trái tim của Thái Thản Vương ra, cho dù là ngươi cũng có thể dễ dàng bóp nát, mà ta thì lại khác, là một sinh vật không hề có khuyết điểm, có thể nói ta chính là....SINH MỆNH HOÀN MỸ!"
Lâm Siêu lườm nàng một cái.
Bất cứ sinh vật nào cũng đều có một vài nơi yếu nhược, ví dụ như đôi mắt của người trưởng thành, có thể dễ dàng bị một đứa nhỏ đâm mù, huống hồ là trái tim một bộ phận yếu đuối nhất ở trong cơ thể?
"Theo như ý của ngươi, toàn thân tất cả các vị trí của ngươi, đều có độ dẻo dai và cứng cỏi giống như nhau?" Lâm Siêu cười nhạo nói.
Vực Sâu Nữ Vương đời đầu cười dài mà nói: "Đương nhiên, không phải vậy ta làm sao có thể tự xưng là (Sinh Mệnh hoàn mỹ), cho dù là con mắt của ta, mạch máu hay trái tim, cho dù có để cho người tùy ý công kích, cũng không thể làm tổn thương được nửa phần, vừa nãy ngươi cắn môi của ta cũng thấy rồi đó."
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, xác thực là như vậy, chỉ có điều, bất kỳ một vị trí nào cũng đều có độ dẻo dai và cứng cỏi giống như nhau, làm sao có thể có chuyện đó?
Suy tư trong chốc lát, Lâm Siêu bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu, chính mình cũng đã sắp chết rồi, còn muốn tốn thời gian suy nghĩ về những vấn đề nhức đầu này để làm gì.
Oanh, Ầm!
Lúc này, các âm thanh va chạm kịch liệt vẫn tiếp tục vang lên, chỉ thấy toàn thân của Thái Thản Vương hiện ra một tầng giáp trụ đen thui, cực kỳ cứng rắn, có thể dễ dàng ngắn cản móng vuốt của con Hắc Miêu, đòn tấn công của con Hắc Miêu chỉ có thể để lại vài vết xước nhợt nhạt.
Thái Thản Vương cũng không đứng yên chịu đòn, mà cũng liên tục ra quyền giáng trả. Chỉ có điều, tốc độ di động của con Hắc Miêu nhanh như quỷ mị, lơ lửng không cố định, khiến cho các đòn công kích của Thái Thản Vương chỉ trúng vào trong hư không, khuấy động không gian xung quanh rung động kịch liệt, tựa hồ như lúc nào cũng có thể sẽ vỡ tan.
Vèo!
Bóng người của con Hắc Miêu đột nhiên lóe lên một cái, liền xuất hiện ở bên ngoài mấy chục mét, nó cười lạnh nói: "Còn chưa chịu triển khai ra hình thái hoàn thiện sau khi ngươi Giác Tỉnh hay sao, chỉ dựa vào bộ giáp này cũng muốn ngăn ta sao?"
Nói xong, móng vuốt ở trên tay của nó liền dài ra thêm mấy cm, đồng thời móng vuốt của nó không còn là màu đen nữa, mà biến thành một màu máu đỏ tươi.
Vèo!
Bóng người của nó lại tiếp tục lóe lên, không khí giống như bị nó xé rách ra vậy, tạo ra một cơn gió mạnh mẽ gào thét, xông thẳng về phía người của Thái Thản Vương.
Lâm Siêu sử dụng máu Hoàng Kim cường hóa đôi mắt, thị giác liền được tăng lên gấp đôi, thế nhưng vẫn như cũ không có cách nào nhìn thấy bóng dáng của con Hắc Miêu, trừ phi bây giờ hắn triển khai năng lực Biến Hình biến đôi mắt của mình thành mắt ưng, thì mới có khả năng miễn cưỡng nhìn thấy được.