Chương 565 Giác Tỉnh (1)
Ngươi không muốn đi hỗ trợ sao?" Lâm Siêu vừa quan sát trận chiến vừa hỏi nàng.
Vực Sâu Nữ Vương đời đầu đồng dạng cũng đang quan sát trận chiến, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm nói: "Quyền pháp của Thái Thản Vương đã đạt đến cảnh giời 'Vô ngã’, nếu như ta tham gia vào sẽ quấy rầy đến hắn. Hơn nữa, hắn vẫn còn chưa có sử dụng tới sức mạnh chân chính của mình, đương nhiên là con Hắc Miêu chết tiệt kia cũng chưa sử dụng toàn lực."
Lâm Siêu khẽ cau mày, không thể nào hiểu được cảnh giới 'Vô ngã’ là khái niệm gì. Nhưng bất kể như thế nào, trong lúc hắn quan sát quyền pháp của Thái Thản Vương, liền có thể cảm nhận được một loại cảm giác cực kì mênh mông, mỗi một quyền đều phảng phất giống như là một khỏa thiên thạch vậy, tốc độ cũng không phải là cực kỳ nhanh, mà lại làm cho hắn có một loại cảm giác, là không có cách nào có thể tránh né được.
"Nếu như có thể lĩnh hội được loại quyền pháp này, sau đó phối hợp cùng với thương pháp của mình, có thể nào sẽ khiến cho mình sáng tạo ra thêm một chiêu thức thương pháp thứ hai hay không?." Lâm Siêu thầm nghĩ trong lòng, mặc dù không còn sống được bao lâu nữa. Nhưng bị thói quen ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng muốn tăng cường thêm thực lực của mình ảnh hưởng, bản năng tiến hành suy nghĩ về thương pháp của mình.
Phốc!
Lúc này, con Hắc Miêu cùng với Thái Thản Vương đã va chạm vào nhau, móng vuốt màu đỏ của nó cắt vào trên giáp trụ của Thái Thản Vương, lưu lại một cái rãnh sâu hoắm, độ sắc bén móng vuốt của nó tựa hồ đã được tăng lên gấp vài lần.
Đôi mắt của Thái Thản Vương bên dưới cái mũ sắt, bắn ra hai luồng ánh sáng thực chất, hắn gầm nhẹ một tiếng, bắp thịt toàn thân căng lên, biến thành màu đỏ. Phảng phất như máu tươi toàn thân của hắn đang muốn bắn ra ngoài vậy, thân thể của hắn đột nhiên biến lớn hơn một vòng, đồng thời ở phía sau lưng của hắn có một cục thịt nhô lên, cục thịt này khẽ giãy giụa nhúc nhích, rồi bị vật thể ở bên trong phá tan vọt ra bên ngoài.
Cái này, rõ ràng chính là hai cái tay cánh tay! Hai cánh tay đẫm máu to lớn tráng kiện giống như cây đại thụ, từ bên trong cục thịt duỗi ra.
Lâm Siêu nhìn thấy cảnh này con ngươi liền co rút lại.
Hắn cảm thấy thật là kỳ quái, bề ngoài của ba người Thái Thản Vương, Vực Sâu Nữ Vương đời đầu, cùng với Bạch Kim Vương, đều có hình dáng của nhân loại bình thường, ngoại trừ dấu hiệu cây thập tự ở bên trong con ngươi chứng minh bọn họ là Giác Tỉnh Giả, còn lại toàn bộ những vị trí khác đều không hề bị biến đổi.
Phải biết rắng, bất kỳ một con Giác Tỉnh Giả nào, mặc dù có dáng dấp của nhân loại, thế nhưng chỉ có một vài bộ phận là giống với nhân loại, ví dụ như có thể đứng thẳng bẳng hai chân giống như con người, nhưng đa số các bộ phận ở trên thân thể đã bị đồng hóa thành quái vật, cho dù là con Giác Tỉnh Giả giống như con ếch xanh bị Bạch Tuyết giết chết, hay là con Giác Tỉnh Giả bị quay phim lại ở châu Bắc Mĩ, đều giống như vậy.
Bây giờ nhìn thấy cảnh này, có thể thấy ba vị Vương Giả ở khu vực Tu La này, cũng không phải là ngoại lệ, mặc dù hắn không biết tại sao ba người bọn họ lại có thể duy trì hình dáng của nhân loại, nhưng bản thể thật sự của bọn họ sau khi Giác Tỉnh, cũng không phải là dáng dấp của nhân loại!
"Hống, hống!"
Lúc này, có một loạt âm thanh khàn khàn truyền ra từ cổ họng của Thái Thản Vương, ở phía sau lưng của hắn, có thể thấy ở phần cuối của hai cánh tay tráng kiện vừa mới duỗi ra kia, chậm rãi nhô lên một cái đầu lâu, cái đầu lâu há to miệng ra, ngửa đầu lên trên trời từ từ nhô ra, có cảm giác như là mỗi khi nó nhô ra được một tấc đều rất vất vả.
Cho dù Lâm Siêu có kiến thức rộng rãi, khuôn mặt cũng không khỏi biến thành tái nhợt.
Vực Sâu Nữ Vương đời đầu lại không có bất kỳ một phản ứng nào, chỉ là bên trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu.
Ngay cả con Hắc Miêu lúc trước đang tấn công như bão táp, lúc này cũng đã dừng lại, bình tĩnh đứng ở bên ngoài cách Thái Thản Vương mấy chục mét, không hề có ý định đánh lén, ngược lại nó giống như rất là hứng thú nhìn tình cảnh này, bên trong mắt lộ ra một tia sáng nóng hừng hực, giống như là... tham lam?
Lâm Siêu sau khi nhìn thấy ánh mắt của con Hắc Miêu thì trong lòng đột nhiên rùng mình, có một loại dự cảm hết sức không tốt.
Lúc này, cái đầu lâu ở phía sau lưng của Thái Thản Vương, rốt cục cũng đã hoàn toàn nhô ra, nửa người của nó từ bên trong cục thịt kia cũng đứng thẳng lên, cả người dính đầy máu tươi đang chảy xuôi xuống, khuôn mặt của nó bị máu tươi che phủ không nhìn thấy rõ, thế những sau khi máu tươi chảy đi hết, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ tương tự với Thái Thản Vương, chỉ có điều khuôn mặt này lại tỏa ra một loại khí tức vô cùng quỷ dị.
Từ phía xa xa nhìn tới, phảng phất như ở phía sau lưng của Thái Thản Vương có một người khác đang đứng, cực kì quái dị.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, sinh vật bò ra từ trong cục thịt này, đang dựng thẳng người của mình lên, lấy một loại thái độ hờ hững nhìn từ trên cao nhìn xuống, tựa hồ như thân thể của Thái Thản Vương chính là một cái vật cưỡi của nó!
"Đi chết đi!" Con sinh vật dính đầy máu tươi này, hờ hững mở miệng ra nói, âm thanh phát ra giống nhau như đúc cùng với Thái Thản Vương, chỉ là âm thanh ở bên trong càng thêm hờ hững lạnh lẽo, phảng phất như là không hề có một tia tình cảm nào.
Thân thể của Thái Thản Vương liền cong lại, đôi mắt ở dưới cái mũ sắt bắn ra hai luồng ánh sáng màu đỏ, đột nhiên biến mất!
Oành!!
Gần như là trong nháy mắt hắn biến mất, ở vị trí mà con Hắc Miêu đang đứng truyền ra một tiếng nổ vang, thân thể của con Hắc Miêu giống như đạn pháo bay ngược ra ngoài, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Lâm Siêu.
Lâm Siêu đang muốn ngưng mắt lại quan sát, đột nhiên hắn cảm thấy khoảng bóng tối ở trước mặt, hiện ra một mảnh màu máu, trên khuôn mặt tựa hồ như có một dòng nước ấm đang chảy xuống, hắn liền đưa tay lên sờ soạng, chính là hai dòng máu đang chảy ra từ hai con mắt của hắn.
Cùng lúc đó, sự đau đớn kịch liệt từ toàn thân cũng truyền đến.
"Đã bắt đầu rồi sao..." Lâm Siêu ý thức được là chuyện gì đang xảy ra, hắn biết các tế bào trong cơ thể của mình đang bị đồng hóa, chuẩn bị lột xác thành Giác Tỉnh Giả.
Các loại tâm tình thống khổ, sát ý, phẫn nộ, dục vọng vân vân từ trong lồng ngực liên tục công phá vào bên trong đại não, giống như một cơn sóng thần cuồn cuộn lao tới, oanh kích lên bờ đê tâm linh của hắn, mỗi một lần oanh kích, hắn liền có cảm giác ý thức bị lay động, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Giết!
Đôi tay của hắn phảng phất như dính đầy máu tươi, ở dưới chân có vô số các thi thể, hắn có thể tùy ý giết chóc, là sát ý ở trong lòng của hắn.
Dục vọng!
Ở trong tai của hắn vang lên âm thanh kiều mị của các cô gái, tiếng cười cười nói nói tỏa ra sức mê hoặc vô cùng vô tận.
Phẫn nộ!
Trong lòng của hắn tựa như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, tràn ngập sự buồn bực, hận không thể phá hủy toàn bộ thế giới.