Chương 566 Giác Tỉnh (2)
Cơ thể của Lâm Siêu khẽ lay động, hắn đã không thể nhìn thấy cái gì ở bên ngoài nữa, hoàn toàn bị các loại ảo giác ở trong đầu bao trùm, cũng may là sức mạnh tâm linh cùng với lực ý chí của hắn vừa mới đột phá, ý thức cũng không có ngay lập tức bị tan vỡ, mà vẫn đang rất ngoan cường chống lại.
"Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí..."
"Chủ thần ở trên cao, ban tặng cho ta ánh sáng, ban tặng cho ta đôi mắt..."
Lâm Siêu nhắm chặt hai mắt lại, yên lặng tụng niệm ba bộ kinh thư. Mặc dù hắn đã xác định là mình sẽ bị Giác Tỉnh, nhưng hắn vẫn không có dễ dàng buông tha, kiên trì cùng với đấu tranh chính là bản năng của hắn.
Ba bộ kinh thư này đều là sách của thánh hiền, nếu như chăm chỉ đọc sách thành hiền, có thể gột rửa lệ khí ở trong lòng, khiến cho tâm trí trở nên thanh thản, tư duy sáng suốt.
Dưới những điều giáo lý ở trong kinh thư, tâm linh của Lâm Siêu dần dần bình tĩnh lại, hắn biết vị Vực Sâu Nữ Vương đời đầu kia thông qua việc hôn môi, đem các loại tâm tình tiêu cực ở trong lòng của hắn kích thích ra, một khi để cho các loại tâm tình này khống chế thân thể, nhân cách ý thức của hắn sẽ triệt để bị tiêu diệt, biến mất hoàn toàn, sau đó các loại tâm tình tiêu cực này sẽ tự động sáng tạo ra một loại nhân cách mới, chính là nhân cách Giác Tỉnh!
Vì lẽ đó, phải làm sao trấn áp được tất cả các loại tâm tình tiêu cực này xuống, mới có thể duy trì được ý thức của mình, tránh khỏi việc bị Giác Tỉnh.
Chỉ có điều, rất nhanh Lâm Siêu liền phát hiện được, hắn đã coi thường điểm chí mạng do nụ hôn của nàng mang tới, trong lúc hắn đang tụng niệm kinh thư để tiêu trừ các loại tâm tình tiêu cực, không bao lâu sau, tiếp tục có một cơn sóng thần tâm tình tiêu cực phô thiên cái địa ập tới, ầm ầm đánh vào đại não của Lâm Siêu.
"Oanh" một tiếng, hắn liền không thể suy nghĩ được cái gì nữa.
Không biết trải qua bao lâu, tựa hồ như có âm thanh ai đó đang gọi mình, vừa gần vừa xa, lại có một chút quen thuộc.
"Ai?" Lâm Siêu mờ mịt hỏi: "Là ai đang gọi ta?"
Thanh âm kia mơ hồ không rõ, đồng thời lại càng ngày càng xa, cho tới khi hoàn toàn biến mất, hắn không nghe được cái gì nữa.
Ngay trong lúc Lâm Siêu đang nghi hoặc thì thanh âm kia lại tiếp tục vang lên, giống như sấm sét nổ tung ở bên tai của hắn: "Lâm Siêu, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!"
Chính là tiếng kêu lo lắng của Anubis.
Lâm Siêu bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, ký ức như nước thủy triều cấp tốc vọt tới, rốt cuộc hắn cũng nhớ được là mình còn đang chống cự lại việc thân thể tiến hành Giác Tỉnh, hắn liền biến sắc mặt, vội vàng mở mắt ra nhìn, đập vào trong mắt, vẫn là một mảnh khu vực bóng tối trước kia, vị Vực Sâu Nữ Vương đang lẳng lặng đứng ở trước mặt của mình, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười kỳ dị.
Sự đau đớn kịch liệt truyền đến từ toàn thân, đổi là một người bình thường, dưới sự đau nhức như vậy sẽ không giữ vững được thần trí, cho dù là người có lực ý chí siêu phàm như Lâm Siêu, cũng chỉ có thể khổ sở chịu đựng, hắn muốn đọc thầm ba bản kinh thư, nhưng cũng không thể.
"Đừng quá bức ép thân thể của mình." Vực Sâu Nữ Vương đời đầu nhìn thấy dáng vẻ đang cắn răng chống đỡ của Lâm Siêu, trên mặt mang theo một nụ cười mê hoặc nói, nhưng trong lòng nàng lại đang cực kỳ kinh ngạc, mặc dù nàng biết Lâm Siêu có lực ý chí vô cùng bất phàm, thế nhưng không ngờ được lại có thể cao đến như vậy, dĩ nhiên lại có thể chống lại được sự Giác Tỉnh.
"Hãy phóng thích đi." Vực Sâu Nữ Vương đời đầu từng bước dụ dỗ, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền lành ôn nhu, ôm lấy thân thể của Lâm Siêu, đem khuôn mặt của Lâm Siêu áp vào trong ngực của mình, ôn nhu nói: "Thả nó ra ngoài đi, sẽ không còn cảm thấy thống khổ nữa."
Âm thanh ôn nhu, vô cùng thân thuộc.
Ý thức của Lâm Siêu trong lúc hoảng hốt, tựa hồ giống như là đang nghe thấy Bạch Tuyết nói chuyện với chính mình, hắn mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, đập vào bên trong mắt của hắn chính là khuôn mặt ôn nhu của vị Vực Sâu Nữ Vương đời đầu cùng với một nụ cười quen thuộc, chính là khuôn mặt của Bạch Tuyết, là cô gái đi ra từ cỗ quan tài thủy tinh kia, là cô gái đã một đường đi theo hắn trong suốt thời gian qua!
Nhưng mà, một ít lý trí còn lại của Lâm Siêu nói cho hắn biết, nàng không phải là Bạch Tuyết.
Dưới cơn sóng thần tâm tình tiêu cực cùng với sự thống khổ đau nhức truyền tới từ toàn thân, ý chí của Lâm Siêu đã đạt đến cực hạn, gần kề tới biên giới tan vỡ, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của vị Vực Sâu Nữ Vương đời đầu, bên trong viền mắt bỗng nhiên chảy ra hai dòng lệ máu, đáy lòng tuôn ra một luồng bi thống không tên.
Bạch Tuyết... Chính là cái tên mà sau khi nàng đi ra khỏi chiếc quan tài thủy tinh mà mình đã đặt cho nàng. Có hay không có một ngày, nàng sẽ không còn nở nụ cười nữa, ánh mắt khi nhìn mình không còn sự ôn nhu nữa, mà là hờ hững lạnh lẽo giống như vị vực sâu nữ vương đời đầu này đang nhìn mình?
Lâm Siêu cười tự giễu một cái, hắn đột nhiên cảm giác thấy cuộc đời của chính mình chính là một hồi bi kịch, hay là bây giờ mình cứ như vậy trầm luân, triệt để chết đi, tiến hành giải thoát?
Hắn thở ra một hơi dài, tùy ý để cho các loại tâm tình tiêu cực kia tràn tới, lan tràn ra toàn bộ đầu óc của mình, mỗi một cái tâm tình đều tà ác đến cực điểm.
"Lâm Siêu! Lâm Siêu!" Anubis gấp đến mức quát to lên, hắn biết mặc dù Lâm Siêu vẫn đang toàn lực chống đối, nhưng vẫn bị một số ít tâm tình tiêu cực xâm nhập, sản sinh ra ý nghĩ coi thường bản thân, coi thường sinh mệnh.
Vực Sâu Nữ Vương đời đầu nhìn thấy Lâm Siêu đang chậm rãi thả lỏng bắp thịt, trên khuôn mặt của nàng lộ ra một nụ cười thỏa mãn, mặc dù trong quá trình Lâm Siêu Giác Tỉnh đã làm cho nàng không khỏi kinh ngạc một ít, thế nhưng cuối cùng kết quả vẫn ở trong dự liệu của nàng, mặc dù Lâm Siêu có lực ý chí vượt qua cấp S, thế nhưng vẫn như cũ không đủ để có thể ngăn chặn được việc Giác Tỉnh.
"Mau giác tỉnh đi, có thể ngoan cường chống đối lâu đến như vậy, không phải đơn thuần là chỉ cần dựa vào lực ý chí cùng với sức mạnh tâm linh của ngươi, mà còn là do thể chất đặc thù của ngươi, dù sao thì thể chất của ngươi cùng với thể chất của ta cũng cách biệt quá xa, chân chính làm cho ngươi có thể tiếp tục kiên trì lâu đến như vậy, có lẽ là do thể chất đặc thù của bản thân ngươi, thật sự không biết được, thân thể có thể kiên trì giác tỉnh lâu như vậy, sau khi Giác Tỉnh sẽ biến thành một loại hình thái như thế nào!" Trên khuôn mặt của vị Vực Sâu Nữ Vương đời đầu lộ ra vẻ hứng thú nồng nặc.
Lâm Siêu có thể nghe thấy nàng nói, nhưng hắn không thèm để ý, tựa hồ như hắn đã không còn lưu luyến cái gì ở trên cõi đời này nữa, hắn nhìn thấy ở trước mặt hiện ra một cái hố sâu vô tận, mà chính mình còn đang chậm rãi bước tới.
Hắn nhắm mắt lại. Cứ như vậy kết thúc thôi... Bóng tối, dần dần bao trùm thân thể của hắn.
"Rốt cục cũng đã Giác Tỉnh rồi." Bên trong đôi mắt của vị Vực Sâu Nữ Vương đời đầu lộ ra vẻ chờ mong.