Chương 569 Độ giác tỉnh 5%
Bán Giác Tỉnh Lâm Siêu bất mãn nói: "Không được, ta nói chính là hôn môi, không phải là hôn má."
Khuôn mặt của vị Vực sâu nữ vương đời đầu liền biến thành vẻ lạnh lẽo âm trầm, mái tóc màu đen bay lượn ở xung quanh, lạnh giọng nói: "Có đi hay không?"
Bán Giác Tỉnh Lâm Siêu nhún vai một cái, nói: "Ta đi được chưa, làm gì mà phải tức giận như vậy, không phải là chỉ muốn ta tiến lên tham chiến hay sao, ta thích nhất là chiến đấu đó, đặc biệt còn là con Hắc Miêu kia, vừa nãy lại còn dám đe dọa ta, ân, cho dù nó có là ai, ngược lại ta cũng mặc kệ, cứ giết chết cái đã rồi tính sau!" Nói xong, toàn thân của hắn bùng nổ ra khí thế mãnh liệt, đột nhiên bắn mạnh ra.
Vực sâu nữ vương đời đầu nhìn bóng lưng của bán Giác Tỉnh Lâm Siêu, sắc mặt trở nên âm trầm, chỉ có bản thân nàng mới biết một điều mà khiến cho nàng cảm thấy rất kiêng kỵ: "Bất kỳ một Sinh Mệnh Giác Tỉnh nào, đều có độ Giác Tỉnh từ 1% đến 100%, đến khi độ Giác Tỉnh vượt qua 51% thì nhân cách của chủ thể sẽ hoàn toàn bị nhân cách Giác Tỉnh thôn phệ, coi như là đã triệt để Giác Tỉnh! Mà bán Giác Tỉnh, chính là có độ Giác Tỉnh từ 51% trở xuống, cho dù bán Giác Tỉnh được tính bằng độ Giác Tỉnh từ 51% trở xuống, thế nhưng nếu độ Giác Tỉnh càng đến gần biên giới 51% triệt để Giác Tỉnh, thân thể sẽ biến hóa càng lớn, tới khi độ Giác Tỉnh đạt đến mức 50% thì cơ bản toàn bộ tứ chi đã biến đổi thành hình dạng của quái vật!"
"Nhưng còn hắn..."Vực sâu nữ vương đời đầu nghĩ đến dáng dấp thân thể của bán Giác Tỉnh Lâm Siêu, "Thân thể của hắn gần như có 90% dáng dấp của nhân loại, chỉ có đôi mắt là đổi màu, có dấu hiệu cây thập tự chứng minh rằng hắn đã Giác Tỉnh, cùng với cái sừng biến dị ở trên trán của hắn, phỏng chừng độ Giác Tỉnh của hắn... Chỉ có khoảng chừng 5%.
Suy đoán như vậy làm cho tâm tình của nàng càng trở nên thâm trầm.
Độ Giác Tỉnh chỉ có 5%, mà sức mạnh đã tăng lên đến mức dữ dội như thế này rồi, nếu như hắn có thể Giác Tỉnh đến mức độ 100% giống như nàng, không biết hắn sẽ nắm giữ được sức mạnh đến cỡ nào?
Vèo!
Khuôn mặt của Bán Giác Tỉnh Lâm Siêu vô cùng hưng phấn, giống như một con sói cô độc hét lên một tiếng thật dài, đánh về phía hai người đang đối chiến ở phía xa, bên trong đôi mắt màu vàng óng tỏa ra chiến ý hừng hực.
Bóng người của hắn nhanh như một tia chớp, mặc dù hắn lao tới theo một đường thẳng, nhưng động tác di chuyển lại tinh diệu đến kỳ lạ, nếu như có cổ anh hùng Atlas ở đây liền có thể nhận ra, đây chính là bộ pháp di chuyển tầng thứ hai của bộ chiến kỹ "Tốc độ ánh sáng"!
Vừa mới tới gần, bán Giác Tỉnh Lâm Siêu liền có thể nhìn thấy rõ được thế cuộc của cuộc chiến, chỉ thấy toàn thân của Thái Thản Vương có đầy rẫy các vết thương, rơi vào thế hạ phong!
Còn con Hắc Miêu thì ngược lại, hình dáng cũng đã có một chút thay đổi nhỏ, ở sau lưng mọc ra một đôi cánh bằng xương trắng, đầu xương vô cùng sắc bén, nó chỉ cần vỗ cánh một cái, liền đạt tới tốc độ nhanh một cách quỷ dị, lấy thị giác bán Giác Tỉnh của Lâm Siêu, cũng không có cách nào có thể nhìn thấy được quỹ tích di chuyển của nó.
"Lại tới một người nữa à?." Hắc Miêu nhìn thấy bóng người của bán Giác Tỉnh Lâm Siêu, thân thể liền dừng lại, nghiêng đầu nhìn lại nói: "Ngươi đã Giác tỉnh rồi sao, ồ không phải, đây là... Bán Giác Tỉnh mới đúng?". Thái Thản Vương tranh thủ cơ hội thở dốc, nghe nó nói như vậy không khỏi tò mò liếc mắt nhìn qua.
Ánh mắt của bán Giác Tỉnh Lâm Siêu vẫn tỏa ra ánh sáng nóng rực, mặc dù hắn cảm nhận được con Hắc Miêu này nắm giữ sức mạnh lớn hơn mình rất nhiều, nhưng hắn vẫn rất muốn đánh một trận với nó, hắn liếm liếm khóe miệng, nói: "Ngươi cũng là bán Giác Tỉnh sao, không biết ăn thịt của ngươi, sẽ làm cho ta tiến hóa đến mức độ nào."
Hắc Miêu lộ ra nụ cười nồng nặc, nói: "Vấn đề này, ta cũng đang rất muốn biết đấy."
Bán Giác Tỉnh Lâm Siêu hưng phấn đến mức nhe răng nhếch miệng, bóng người đột nhiên bắn mạnh ra, hướng về phía con Hắc Miêu vồ tới.
Vèo!
Bóng người của con Hắc Miêu đột nhiên biến mất.
Tầm mắt của Bán Giác Tỉnh Lâm Siêu nhất thời bị mất đi mục tiêu, ngay vào lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, con Hắc Miêu giống như là dịch chuyển tức thời không có một tiếng động xuất hiện ở phía sau lưng của hắn, dùng móng vuốt sắc bén của nó đâm tới.
Phốc!
Lợi trảo xuyên thủng qua cái lưng của Lâm Siêu, trực tiếp nhô ra trước ngực chỗ vị trí trái tim của hắn, cắm bên trên móng vuốt của nó là một trái tim còn đang đập thình thịch.
Bán Giác Tỉnh Lâm Siêu tựa hồ như là không có cảm giác thống khổ, ngược lại còn gầm lên dữ dội một tiếng, xoay người lại vung nắm đấm lên trả đòn.
Oành!
Con Hắc Miêu giống như một quý tộc tao nhã, nâng lên một cái móng vuốt khác của mình, ra tay như điện, móng vuốt của nó tạo ra một đạo tàn ảnh màu bạc, nắm đấm của Lâm Siêu nhất thời bị chém đứt ra.
"Ta nói rồi, ta sẽ giết chết ngươi." Con Hắc Miêu dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống bán Giác Tỉnh Lâm Siêu. Bên trong mắt lộ ra một tia thương hại, nói: "Đáng tiếc là ngươi đã chết từ trước đó rồi, một sinh vật đáng thương." Nói xong, nó nắm trái tim của hắn nhẹ nhàng hơi dùng sức bóp một cái, trái tim mềm mại nhất thời bị bóp vỡ tan ra.
Bán Giác Tỉnh Lâm Siêu đang gào thét nhất thời im bặt đi, trừng mắt nhìn con Hắc Miêu.
"Thực sự là quá yếu đuối." Hắc Miêu nhẹ nhàng rút móng vuốt về, vẫy vẫy hất máu tươi ra, lè lưỡi liếm liếm bọt máu dính ở trên mặt nói: "Ở trong lĩnh vực (Trật Tự) của ta, tất cả đều phải tuân theo quy tắc mà ta đã lập ra, ngoại trừ việc không sử dụng được năng lực, còn có một quy tắc, chính là không thể tự chữa trị, cho dù người có thuốc trị thương cao cấp cỡ nào, cũng không thể nào cứu vãn được mạng sống đáng thương của ngươi, ngươi cứ yên tâm chảy hết máu mà chết đi!"
Vèo!
Nó tiện tay vung một cái, đem bán Giác Tỉnh Lâm Siêu ném bay ra ngoài.
Sau khi xử lý xong bán Giác Tỉnh Lâm Siêu, con Hắc Miêu lần thứ hai quay đầu lại, lãnh khốc nhìn chằm chằm vào thân thể nhuốm đầy máu tươi của "tiểu Thái Thản Vương" (sinh vật mọc ở trên lưng của Thái Thản Vương), nói: "Chắc ngươi cũng đã ý thức được rồi, vết thương ở trên người của ngươi càng ngày càng nhiều, mà năng lực tự lành đặc hữu của tộc Cự Nhân các ngươi lại hoàn toàn bị mất đi hiệu lực, cứ tiếp tục để cho máu chảy ra như vậy, thể năng của ngươi sẽ càng ngày càng kém."
"Ục ục..." Tiểu Thái Thản Vương không thèm để ý đến Hắc Miêu, mà từ trên thân thể của mình mọc ra mấy cái xúc tu, đâm vào bên trong thân thể "tọa kỵ" (thân thể to lớn của Thái Thản Vương) của mình, từ bên trong rút ra chất dinh dưỡng cùng với sức mạnh.
Hắc Miêu cũng không hề có ý định ngăn cản, mà nở một nụ cười trào phúng nói: "Xem ra, vị Giác Tỉnh Thanh Trừ Giả kia, tựa hồ cũng không có ý định muốn giúp ngươi, nếu đã như vậy, chúng ta liền kết thúc trận chiến này đi thôi."
Nói xông, bộ lông màu đen của nó tỏa ra hào quang màu đỏ, bên trong đôi mắt của nó lộ ra sát ý lạnh lẽo, bóng người đột nhiên lóe lên một cái, biến mất không còn tăm hơi.