← Quay lại trang sách

Chương 577 Đều nằm trong tính toán

Dựa theo lời giải thích của vị vực sâu nữ vương đời đầu, đôi cánh Hắc Ban Thú này có thể sánh ngang với đôi cánh của quái vật đời đầu kỷ thứ nhất, là huyết thống trực hệ của "Tín ngưỡng" – một trong tứ đại ác thú, cực kỳ đáng sợ.

"Cũng không tệ lắm." Con Hắc Miêu mỉm cười vung móng vuốt vỗ một cái, lần thứ hai tiến hành đón đỡ, nó giờ khắc này giống như là một tông sư võ học, tùy ý chỉ điểm chiêu thức cho hậu bối.

Lâm Siêu càng chiến càng mạnh, gầm thét lên một tiếng rồi tiếp tục nhào tới.

Ầm!

Lâm Siêu vẫn như cũ ra một thương cực kỳ ác liệt, có mấy phần mau lẹ giống như chiêu (Ngân điện), lại bao hàm cả sức mạnh trầm ổn giống như quyền pháp của Thái Thản Vương.

Con Hắc Miêu vẫn như cũ mỉm cười dùng móng vuốt vỗ tới, rất hiếm khi gặp phải một con mồi thú vị giống như Lâm Siêu, nó phải từ từ vui đùa một chút.

Ầm!

Cổ thương giống như một tia chớp, sau khi va chạm vào móng vuốt của nó, Lâm Siêu liền lập tức chuẩn bị tâm lý bị đập bay ngược ra ngoài. Thế nhưng sau một khắc, hắn lại nhìn thấy móng vuốt của nó bị cổ thương của mình đập bay đi, ngay cả thân thể của con Hắc Miêu cũng vậy, giống như là bị mất cân bằng lui về phía sau lảo đảo vài bước.

Lâm Siêu ngạc nhiên trừng mắt ra nhìn, chỉ thấy mắt, mũi, lỗ tai, khóe miệng của con Hắc Miêu đều chảy ra máu tươi. Khuôn mặt hiện ra vẻ dữ tợn, hơn nữa giờ khắc này hai mắt của nó lại nhắm nghiền, hiện ra vẻ thống khổ, ngũ quan đều nhíu chung lại một chỗ, hết sức khó coi.

Lâm Siêu có chút choáng váng, nếu không phải hắn vẫn còn lý trí, thiếu chút nữa đã cho rằng là một thương của mình đã làm cho nó bị thương, nhưng sự thực hiển nhiên là không phải, cho dù bây giờ hắn có tiến vào trạng thái bán Giác Tỉnh, cũng khó có thể gây thương tổn được cho con Hắc Miêu cho dù chỉ là một vết xước.

Ngay vào lúc Lâm Siêu vẫn còn đang ngạc nhiên nghi ngờ, con Hắc Miêu bỗng nhiên mở hai mắt ra, dữ tợn phẫn nộ hét lên: "Lăn ra đây, lăn ra đây cho ta! Đáng chết, ngươi dĩ nhiên vẫn còn chưa có chết!"

Ở dưới tiếng rống giận dữ của nó, từ bên trong mí mắt trái của nó, bỗng nhiên có một cánh tay to lớn duỗi ra, đem mí mắt của nó nhấc lên, bên trong mắt của nó đã không còn nhãn cầu nữa, mà thay vào đó chính là một cánh tay to lớn dính đầy máu tươi!

Lâm Siêu nhất thời nhận ra, hình dạng của cánh tay to lớn này có chút quen thuộc, rõ ràng là cánh tay của Thái Thản Vương!

Hắn dĩ nhiên còn chưa có chết?

"Xì xì!"

Từ bên trong mắt phải của con Hắc Miêu, cũng có một cánh tay to lớn mạnh mẽ duỗi ra, trực tiếp chọc thủng mí mắt của nó, cánh tay dính sền sệt máu tươi, cùng lúc đó, ở vị trí mi tâm trên trán của con Hắc Miêu, bỗng nhiên hơi nhô lên, ngay vào lúc Lâm Siêu cảm thấy hãi hùng khiếp vía thì ở chỗ mi tâm của nó đột nhiên bị phá tan, từ bên trong nhô ra một cái đầu dính đầy máu tươi!

Chính là Thái Thản Vương!

Lâm Siêu hít vào một hơi thật sâu, không ngờ được tên Thái Thản Vương này vẫn còn sống, hơn nữa lại còn có thể ẩn giấu ở trong cơ thể của con Hắc Miêu, mà con Hắc Miêu cũng không có nhận ra được!

Giờ khắc này Thái Thản Vương duỗi ra hai cánh tay từ hai con mắt của con Hắc Miêu, nửa người trên thì chui ra từ trên trán của nó, phảng phất như là trên trán của nó sinh trưởng ra một cái bướu thịt màu máu vậy, Thái Thản Vương phát ra một âm thanh khàn khàn, cười gằn nói: "Tìm kiếm vô số năm tháng, rốt cuộc ta cũng đã tìm được viên ám hạch này, ha ha ha..."

Con Hắc Miêu đang đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, bỗng nhiên biến sắc, thất thanh nói: "Ngươi, ngươi..." Nó tựa hồ như nghĩ đến cái gì đó, sau khi liên tục nói ra mấy câu "Ngươi, ngươi", liền phẫn nộ đến mức nói không ra lời.

Thái Thản Vương cười ha ha, hắn mở miệng thì máu tươi cũng chảy xuống hàm răng của hắn, phát ra âm thanh có chút khàn khàn cùng với đứt đoạn, nói: "Ngươi cho rằng, ta thật sự không địch lại được sức mạnh bản thể của ngươi hay sao, ha ha ha, mặc dù ngươi được hố đen Ma Trận tăng cường, sức mạnh của ngươi cũng xác thực được tăng cường rất nhiều, thế nhưng, Thái Thản tộc chúng ta mới chính là Vương giả của sức mạnh, ta làm sao lại có thể để cho ngươi dễ dàng nuốt sống như thế, muốn trách thì phải trách lòng tham của ngươi quá lớn mà thôi."

"A a a..." Con Hắc Miêu phẫn nộ rít gào, bên trong tiếng gào tràn ngập sự oán độc vô tận cùng với sự hối hận, không cam lòng nói: "Đáng chết, thật là đáng chết a!! Ngươi biết được ta sẽ nuốt thân thể của ngươi vào làm chất dinh dưỡng để tiến hóa, vì lẽ đó ngươi mới cố ý để cho ta nuốt sống ngươi, có lẽ từ khi ngươi nhìn thấy viên ám hạch thì cũng đã nghĩ đến kế sách này, đáng trách ta quá tự tin, hơn nữa trong lúc ta đang tiêu hóa ngươi thì cái tên Bạch Kim Vương đáng chết kia vừa vặn phá hủy hố đen Ma Trận, nếu như hắn không đúng lúc phá vỡ hố đen Ma Trận, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!!"

"Ngươi cho rằng đó là trùng hợp hay sao?" Thái Thản Vương phát ra âm thanh khàn khàn khẽ cười nói: "Bạch Kim Vương cũng đã nói rồi, khi ta tới đây hắn liền phát hiện ra, ngay cả hắn cũng có thể phát hiện được ta, thì ta làm sao có khả năng lại không nhận ra được hắn, chỉ là ta ngụy trang giống như là không nhìn thấy hắn mà thôi, chỉ là ta không ngờ được, ám hạch ở trên trán của ngươi lại là giả, ta cũng phải sau khi tiến vào bên trong cơ thể ngươi mới có thể phát hiện được điểm ấy, thiếu chút nữa ta đã bị ngươi lừa rồi."

Con Hắc Miêu cũng không tỏ ra vẻ đắc ý về việc ngụy trang viên ám hạch giả kia, mà tức giận hét lớn nói: "Vì lẽ đó ngươi liền cố ý tách ra một bộ phận thân thể, để cho tên Bạch Kim Vương ngu ngốc kia thôn phệ, để cho ta thả lỏng sự cảnh giác ở trong thân thể của mình, đồng thời còn làm cho Bạch Kim Vương tăng cường sức mạnh, tiêu hao sức mạnh của ta, tất cả những thứ này đều nằm trong kế hoạch của ngươi, buồn cười là Bạch Kim Vương cùng với ta đều chẳng hay biết gì cả, hài hước nhất là tên Bạch Kim Vương kia và ta đều cho rằng, ngươi tách ra một bộ phận thân thể kia, là muốn thôn phệ Bạch Kim Vương, nhưng trên thực tế ngươi chính là muốn không công dâng cho hắn thôn phệ, liền ngay cả việc hắn đi tới nơi này, cũng đều nằm ở trong sự tính toán của ngươi!!"

Thái Thản Vương khẽ mỉm cười, nhìn về phía Lâm Siêu, nói: "Nói đến, ta còn phải cảm tạ tên tiểu tử này, không ngờ được hắn vẫn còn chưa có chết, hơn nữa sau khi bị ngươi nhìn thấu không những không có chạy trốn, ngược lại còn dám đứng lên chiến đấu cùng với ngươi, làm cho ngươi phân tâm, ta lúc này mới có cơ hội tới gần vị trí mà ngươi cất giữ ám hạch, bắt được ám hạch, nếu không thì, không biết ta còn phải ẩn núp bao lâu nữa, mới có thể chờ đợi đến lúc ngươi hoàn toàn thả lỏng thì mới ra tay được."

Lâm Siêu tái mặt, nói thật hắn thà rằng bị con Hắc Miêu giết chết, cũng không muốn bị rơi vào trong tay của Thái Thản Vương, cái kia liền mang ý nghĩa hắn sẽ bị Thái Thản Vương khống chế, sau khi hắn Giác tỉnh sẽ giúp Thái Thản Vương thoát ra bên ngoài.