Chương 576 Bị phát hiện
Hơn nữa, trong đáy lòng của Lâm Siêu còn có một tia ý thức bản năng tự nói với mình rằng, tuyệt đối không thể để cho mình tiến vào trạng thái Giác Tỉnh thêm một lần nào nữa, lần này nhân cách thực sự của hắn có thể tỉnh lại chiếm quyền khống chế thân thể, là bởi vì nhân cách bán Giác Tỉnh vào lần đầu tiên Giác Tỉnh vẫn còn rất non nớt, nếu như để cho "Hắn" lần thứ hai tỉnh lại, "Hắn" sẽ không còn non nớt như trước nữa, thậm chí..."Hắn" sẽ tự ý thức được rằng "Hắn" vẫn chưa thôn phệ được hoàn toàn nhân cách cũ, sau đó chắc chắn "Hắn" sẽ tìm tất cả các biện pháp để triệt để Giác Tỉnh, thôn phệ nhân cách của Lâm Siêu.
Nghĩ đến việc ở trong thân thể của mình đang cất giấu một mầm họa, Lâm Siêu chỉ có thể cười khổ, nhưng sau khi nhìn thấy con Hắc Miêu chế tạo ra cái hố đen kia, hắn liền ngay cả khí lực để cười khổ cũng không có nữa, mà lặng lẽ đem thân thể của mình dần dần di chuyển về phía ngược lại, điều khiến cho hắn vui mừng chính là, vào thời điểm Bạch Kim Vương xuất hiện, phá hủy hố đen Ma Trận, Con Hắc Miêu thấy cái quy tắc nghiêm cấm sử dụng năng lực mà nó lập ra không còn có tác dụng với ba vị Vương Giả nữa, cho nên nó liền hủy bỏ đi cái quy tắc này mà lập ra một loại quy tắc mới.
Bởi vậy, vào thời điểm mà Lâm Siêu phát hiện được Giác tỉnh nữ vương đang thả ra năng lực cảm ứng, thì lập tức triển khai năng lực (Biến Hình) của mình, biến thành một sinh vật máu lạnh, ôm tâm tư cầu may, kết quả khiến cho hắn mừng rỡ chính là, Giác Tỉnh nữ vương quả nhiên chỉ đơn giản tiến hành dò xét nhiệt độ thân thể cùng với cơ năng hoạt động của hắn, mà không hề cảm ứng sóng điện não của hắn, vì lẽ đó nàng liền lầm tưởng là hắn đã chết rồi.
"Bạch Kim Vương sau khi thôn phệ Thái Thản Vương, thực lực có lẽ đã tiến lên một tầng cao mới, dựa vào sức mạnh tự bạo của hắn, dĩ nhiên chỉ có thể làm cho con Hắc Miêu kia bị thương nhẹ. Ta cứ tưởng rằng cho dù có cái quy tắc mạnh mẽ kia bảo vệ con Hắc Miêu, hai người bọn hắn cũng sẽ lưỡng bại câu thương, ông trời quả nhiên cũng không ưu ái cho ta rồi." Lâm Siêu vừa lay động thân thể, vừa cay đắng thầm nghĩ.
Bởi vì giờ khắc này Giác Tỉnh nữ vương cùng với con Hắc Miêu vẫn còn sống, cũng không có ai chiến đấu với ai nữa, cho nên Lâm Siêu cũng không dám di chuyển quá nhanh, chỉ có thể chầm chậm nhúc nhích, điều này làm cho hắn âm thầm cảm thấy nóng ruột, dù sao thì con Hắc Miêu kia chỉ cần hơi hơi lưu ý một hồi, liền có thể phát hiện ra tình huống dị thường của hắn.
Chuyện đã đến nước này rồi, tựa hồ như việc duy nhất mà bây giờ hắn có thể làm, chính là âm thầm cầu khẩn.
Lâm Siêu chỉ có thể bất đắc dĩ đem hi vọng ký thác vào ông trời, hoặc là nữ thần may mắn bỗng nhiên ưu ái cho hắn, nhưng mà, ngay cả hắn cũng không tin là "Ông trời" có tồn tại, còn nữ thần may mắn thì đã rời khỏi hắn rất lâu từ khi hắn bị rơi vào trong khu vực Tu La này rồi. Thay vào đó là nữ thần xui xẻo đã nhập vào người của hắn. Hắn còn đang thầm nghĩ, con Hắc Miêu đã xoay chuyển ánh mắt, chuyển tầm nhìn lên trên người của Lâm Siêu.
Trong phút chốc, một luồng khí tức lạnh lẽo âm trầm từ trên người của con Hắc Miêu tỏa ra bao phủ lấy thân thể của Lâm Siêu. Hắn lập tức sầm mặt lại, đơn giản trực tiếp đứng lên, nắm chặt cổ thương bày ra hình thái chiến đấu, chuyện đã đến nước này, tiếp tục giả chết chỉ là tự mình lừa gạt mình, nếu đằng nào cũng phải chết, không bằng chết thật oanh oanh liệt liệt!
Hơn nữa, tình cảnh trước mắt bây giờ tuy rằng ác liệt, nhưng ít ra cũng chưa phải là loại xấu nhất, nếu như dựa theo quỹ tích trước kia, hắn Giác Tỉnh hoàn toàn, sau đó bị vị vực sâu nữ vương đời đầu dẫn đi ra ngoài địa cầu, đó mới là kết cục xấu nhất mà hắn không thể chịu đựng được.
"Giác Tỉnh nữ vương đã chạy mất, chắc hẳn là đã chạy đi cưỡng chế khởi động chiếc chiến hạm Cự Nhân kia, tuy nhiên không có năng lực ánh sáng của mình giúp đỡ, nàng cũng sẽ không có cách nào rời đi được, đằng nào thì mình cũng sẽ chết, bị con Hắc Miêu này phát hiện chẳng qua cũng chỉ là chết sớm hơn một chút mà thôi, chí ít còn có thể làm cho mấy con quái vật này vĩnh viễn bị giam cầm ở đây." Lâm Siêu yên lặng trấn an chính mình.
Con Hắc Miêu nhìn thấy bộ dáng của Lâm Siêu, rất hứng thú nói: "Không ngờ được ta cũng đã đánh giá thấp một sinh vật nhỏ như ngươi, dĩ nhiên lại không bị mất máu mà chết, ngay cả việc không còn trái tim mà vẫn có thể sống sót, hơn nữa nhìn bộ dáng lúc này của ngươi, viên trái tim đã bị ta bóp nát kia, tựa hồ như đã được tái sinh lại, ngươi vẫn còn có một loại năng lực khác à, đúng vậy, không sai." Trên khuôn mặt của nó lộ ra một nụ cười.
Lâm Siêu nhìn vẻ mặt của nó, khuôn mặt khẽ trầm xuống, ánh mắt như thế hắn đã nhìn thấy quá nhiều, đó là là ánh mắt của một con thú dữ đang đánh giá con mồi, dự đoán xem mùi vị của con mồi có ngon hay không.
"Chiến đi!"
Lâm Siêu cũng không muốn dùng miệng lưỡi nhiều lời nữa, mà cầm thương xuất thủ trước, hắn từ lúc sinh ra đã phải chiến đấu rồi, cho tới giờ khắc này cho dù biết rõ sẽ phải chết, hắn như cũ vẫn muốn chiến đấu!
Chiến đấu không phải vì sống sót, mà là vì thoải mái!
Sau khi ném các loại tạp niệm ra phía sau, Lâm Siêu liền tập trung toàn bộ tinh thần vào trận chiến, thế tới như chẻ tre, trong đầu tuôn ra rất nhiều loại ý nghĩ, cùng với sự cảm ngộ đến từ bộ quyền pháp kia của Thái Thản Vương, đều dung nhập vào trong thương pháp của mình.
Ầm!
Cổ thương đâm thủng hư không, như một khỏa thiên thạch từ thiên ngoại rơi xuống, nhanh như chớp giật, ẩn chứa một luồng sức mạnh mạnh mẽ khiến cho người khác không khỏi giật mình!
"Ồ!" Bên trong đôi mắt của con Hắc Miêu lộ ra một vẻ kinh ngạc, nó liền dùng móng vuốt ở trên bàn tay tùy ý đỡ lấy, mặc dù nó rất thưởng thức một thương này của Lâm Siêu, nhưng cơ sở thể chất của hai người lại cách biệt quá xa. Nó chỉ cần hiện ra bản thể, là đã có thể áp chế được loại tồn tại giống như Thái Thản Vương, chứ đừng nói là tôm tép giống như Lâm Siêu.
Oành!
Đúng như nó dự liệu, cổ thương vừa va chạm vào móng vuốt của nó, tất cả sức mạnh cùng với khí thế trên thanh cổ thường đều bị tan rã, bị lực phản chấn đánh bay ra ngoài.
Lâm Siêu liên tục lăn lộn khoảng mười mấy vòng ra phía sau, mới giữ vững được thân thể, hắn không khỏi cảm thấy chán nản. Mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cuối cùng hai bên vẫn chênh lệch quá xa, như thế này còn đánh cái gì nữa? Hai mắt của hắn bốc lên hai ngọn lửa nóng rực, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, sau đó tiếp tục cầm thương đâm về phía con Hắc Miêu.
"Ngân điện!"
Lâm Siêu đột nhiên ra thương, trong hư không tăm tối tựa hồ như có một tia điện quang màu bạc lóe lên, ánh sáng hoa lệ theo mũi thương vẽ ra một tia tàn ảnh ở trong không trung, mặc dù ở dưới lực hút càng ngày càng lớn của hố đen, tốc độ của Lâm Siêu bị hạn chế rất nhiều, ngay cả việc giữ vững thân thể cũng đã rất khó khăn, thế nhưng may là hắn có đôi cánh Hắc Ban Thú cải tạo.