Chương 585 Hấp thu linh hồn
Lâm Siêu âm thầm thán phục, đồng thời còn khẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hắn còn chưa hiểu cách làm sao mới có thể khống chế ám hạch, thế nhưng ít ra hiện nay hắn cũng đã an toàn, chỉ có điều, chiếc chiến hạm Cự Nhân đã bị phá hủy, hắn đã triệt để mất đi hi vọng duy nhất có thể rời khỏi nơi này.
"Cho dù có thể còn sống sót từ bên trong hố đen đi ra ngoài, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, ở trong hoàn cảnh đặc thù như ở đây, mình vẫn sẽ chậm rãi bị thôi hóa, triệt để Giác Tỉnh, hay là sau này, ta sẽ là Chúa Tể Giác Tỉnh ở đây." Lâm Siêu từ trong đau khổ tìm kiếm niềm vui, sự bi thương ở trong lòng làm cho hắn muốn buông xuôi, không muốn giãy dụa thêm nữa, thế nhưng sau khi nghĩ tới Giác Tỉnh nữ vương quỷ kế đa đoan cùng với kiến thức rộng rãi kia, vạn nhất nếu như hắn bị nàng cướp đi viên ám hạch, không biết được nàng lại có thể nổi điên làm ra sự tình hủy diệt gì đó không, ví dụ như là để cho hố đen thôn phệ hoàn toàn nơi này, tìm được cơ hội thoát khỏi đây.
Nghĩ đến hố đen, trong lòng của Lâm Siêu liền cả kinh thét lên: "Hố đen vẫn còn đang vận chuyển!"
Hắn nhìn mảnh không gian tăm tối thâm thúy này, trong lòng không khỏi tuôn ra mấy phần cảm giác kinh hãi, nếu như cái hố đen này không bị khống chế mà cứ tiếp tục phát triển như vậy, sớm muộn gì nó cũng sẽ nuốt lấy tất cả, bao quát cả nơi này lẫn địa cầu, thậm chí là cả Thái Dương Hệ!
"Nhất định phải ngăn cản!" Sự bi thương cùng với tâm tình âm u ở trong lòng liền bị Lâm Siêu áp chế xuống, hồi tưởng lại lời nói của con Hắc Miêu cùng với Thái Thản Vương, thử đem ý niệm đưa vào đến viên ám hạch ở trên sống lưng của mình, chạm lên bên trên viên ám hạch.
"Viên ám hạch này có thể dùng năng lượng của mình để chế tạo ra hố đen, như vậy thì nó có lẽ cũng có thể phá hủy hố đen, hi vọng ta có thể khống chế được nó." Lâm Siêu âm thầm cầu khẩn, ý niệm vừa mới chạm được vào viên ám hạch thì hắn liền cảm giác được một luồng cảm giác lạnh như băng lan tràn ra toàn thân. Lạnh thấu tới linh hồn, ngay cả tư duy của hắn cũng muốn bị đông lại.
Lâm Siêu cắn răng kiên trì đem luồng ý niệm của thẩm thấu vào bên trong viên ám hạch, đúng lúc này, ý niệm của hắn giống như bị một lực hút vô hình ở bên trong mạnh mẽ lôi kéo vào, thôn phệ sạch sẽ.
Lâm Siêu chỉ cảm thấy đại não chấn động một cái, phảng phất như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cái đầu của hắn, hướng về trên kéo lên, giống như là muốn ngắt cái đầu của hắn ra khỏi cổ vậy.
Lâm Siêu biết đây là do ý niệm của mình bị thôn phệ tạo ra ảo giác như vậy, nhưng trong lòng hắn lại không khỏi tuôn ra một luồng ý nghĩ: "Lẽ nào viên ám hạch này không chỉ muốn hấp thu máu tươi của mình, còn muốn hấp thu cả ý niệm lẫn tinh thần của mình?"
Máu tươi cũng không phải là đặc điểm chủ yếu của sinh mệnh sống, mà chủ yếu chính là lực lượng tinh thần, cũng có thể gọi bằng một cái tên khác đó là sóng điện não, mà hạch tâm của sóng điện não, chính là linh hồn!
Có một vị học giả vĩ đại có tên là "Diêm vương" ở nền văn minh Viêm Hoàng, đã đem lực từ trường của linh hồn phân tích ra thành các đặc tính không giống nhau, phân biệt chính là ba hồn bảy vía, mỗi loại năng lượng từ tính của chúng nó đều không giống nhau, tạo thành bản chất căn bản của linh hồn, giống như là các nguyên tố cũng phân chia ra thành các mức độ vi mô, nguyên tử cùng với lượng tử, hạt nhân, nguyên tử vân vân.
Viên ám hạch này muốn hấp thu lực lượng Tinh Thần, liền mang ý nghĩa là muốn hấp thu linh hồn!
Mà linh hồn của mỗi một sinh mệnh sống, đều là độc nhất!
"Đáng chết!" Khuôn mặt của Lâm Siêu hiện ra vẻ khó coi, tiếp tục nhai nuốt khối thịt ở trong miệng, đem hàm răng biến thành một hàm răng cực kỳ sắc bén, tăng tốc độ nhai nuốt nhanh hơn gấp mấy lần.
Lực lượng tinh thần của hắn cuồn cuộn không ngừng bị ám hạch hấp thu đi vào, lại giống như là rơi vào một cái động không đáy vậy.
Lâm Siêu sau khi được Bạch Miêu cường hóa một bộ phận tinh thần, lực lượng tinh thần của hắn so với Năng Lực Giả không phải là hệ tinh thần không khỏi mạnh hơn gấp mười mấy lần. Thế nhưng giờ khắc này lại giống như bị một cái động không đáy hấp thu hết, cho đến khi viên ám hạch bắt đầu hấp thu linh hồn của hắn, sự đau đớn do bị xé rách linh hồn mãnh liệt từ toàn thân của Lâm Siêu truyền đến, làm cho thân thể của hắn run lẩy bẩy.
Linh hồn với cơ thể vẫn luôn hợp nhất với nhau làm một, giờ khắc này lại bị viên ám hạch hút ra linh hồn, không thua gì cảm giác bị lột da, đánh cốt, rút gân.
Dù là lấy lực ý chí cứng cỏi của Lâm Siêu, cũng thống khổ đến mức cơ hồ muốn hôn mê, sóng điện não ở trong đầu hỗn loạn tưng bừng, không có cách nào hình thành được một tia suy nghĩ nào, sự đau đớn này so với sự đau đớn mà hắn chịu đựng trong lúc sát hạch ý chí cấp S để nhận cây tiến hóa ở trong di tích kia, quả thực chính là muỗi đốt.
"A a a..." Lâm Siêu há miệng ngửa mặt lên trời gào lên đau đớn, con ngươi trừng lớn muốn nứt ra, bên trong mắt vằn vện tia máu, mơ hồ có thể thấy được hình bóng của cây thập tự màu bạc đang chậm rãi hiện lên.
Đau đớn cũng không có kéo dài bao lâu, Lâm Siêu đã dần dần miễn cưỡng có thể khôi phục lại một tia ý thức, nhưng tia ý thức này vẫn cảm nhận được sự đau nhức, đau đến mức hận không thể chết đi.
"Nhịn xuống, nhịn xuống!" Lâm Siêu nỗ lực tụ lại ý thức, nỗ lực khôi phục lại sự bình tĩnh, nhưng sự đau đớn truyền đến vẫn khiến cho hắn rất khó có thể suy nghĩ.
Nguồn năng lượng trong tế bào ở trong cơ thể của hắn, đã không tự động tràn vào trong cốt tủy để chế tạo máu tươi nữa, mà chủ động tràn vào bên trong từ trường linh hồn của Lâm Siêu, trước khi từ trường linh hồn bị rút đi hết, nhanh chóng chế tạo một lượng từ trường mới để tiếp ứng.
Đây chính là sự khác biệt giữa năng lực Bất Tử cùng với năng lực tái sinh, năng lực bất tử chẳng những có thể khôi phục lại thương tổn cho máu thịt, còn có thể khôi phục lại thương tổn cho linh hồn, cho nên mới được gọi với cái tên uy phong là (Bất Tử) như vậy!
Dưới sự đau đớn liên tục truyền tới, Lâm Siêu cũng không cảm nhận được là đã trải qua bao lâu, chỉ cảm thấy rốt cục thì cảm giác đau đớn cuối cùng cũng đã biến mất rồi, cùng lúc đó, luồng cảm giác băng lãnh đang tràn ra khắp toàn thân của hắn, lần này phảng phất như đã lan tràn vào sâu trong nội tâm của hắn, đem toàn thân tay chân cùng với dây thần kinh của hắn tất cả đều đông lại.
Lâm Siêu run lập cập, ý thức cũng đã triệt để khôi phục lại sự tỉnh táo, lập tức nhìn thấy ở trước mắt của hắn có vô số lưu quang xẹt qua, những tia lưu quang này không phải là kết tinh, mà là từng cái từng cái viên cầu đặc thù, giống như là những loại hạt kỳ lạ, ở trong mảnh bóng tối này có thể cực kỳ dễ thấy.
"Chúng nó ở đâu tới vậy?" Lâm Siêu ngây người, sau khi cẩn thận nhìn một hồi, hắn bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên: "Đây là hạt nguyên tố căn bản? Con mắt của ta có thể nhìn thấy được hạt căn bản? Đây là... thị giác vi mô?"