← Quay lại trang sách

Chương 588 Đại môn Băng cung

Rõ ràng là bốn người, bọn họ có vẻ như là cùng một tiểu đội, từ dưới chân núi leo lên, đến khi Lâm Siêu chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì bỗng nhiên nhìn thấy, có một người trong đó đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Lâm Siêu ngẩn ra, không khỏi cúi đầu nhìn chăm chú, nhất thời nhìn thấy người thứ hai đang bò ở phía sau, cũng đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.

Lâm Siêu ngưng mắt lại nhìn, tình huống như thế này chỉ có một khả năng, ở dưới đó chính là lối vào không gian của di tích, sau khi quan sát một hồi, hắn nhìn thấy hai người còn lại sau khi bò tới cùng một chỗ, thân thể cũng biến mất không còn tăm hơi.

Hai mắt của Lâm Siêu sáng lên, ở chỗ này dĩ nhiên lại có lối vào di tích, hơn nữa khoảng cách giữa lối vào di tích cùng với tòa Hàn Băng Kim Tự Tháp kia còn rất gần, sau khi trầm ngâm trong chốc lát, thân thể của hắn liền bắn mạnh ra, bay lướt tới, hạ thấp tiếng vỗ cánh, lặng yên không một tiếng động bay đến vách núi cheo leo nơi bốn người kia biến mất, sau đó khống chế ánh sáng tiến vào trạng thái tàng hình, lại lấy thêm bột phấn xác thối lấy được ở trong di tích cổ Ai Cập rắc lên trên người, che dấu đi mùi của bản thân, thu hồi lại đôi cánh, nhẹ nhàng bò qua.

Tầm mắt đột nhiên hoa lên một cái, Lâm Siêu liền có cảm giác như đang tiến vào bên trong một hang núi tối tăm, có thể nhìn thấy ở phía trước khoảng một trăm mét có bốn người đang đi, bốn người này di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng, cực kỳ cẩn thận, mặc dù xung quanh tối đen, nhưng Lâm Siêu sau khoảng thời gian ở trong khu vực Tu La, đối với trình độ bóng tối như thế này hắn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng quan cảnh ở xung quanh, có thể nhìn thấy rất rõ ràng bốn người bọn họ có hai nam hai nữ, đều rất trẻ tuổi, trên người đều mang theo một cái ba lô chuyên dụng dùng để sinh tồn trong dã ngoại, cùng với một ít dụng cụ sinh tồn.

Lâm Siêu khống chế giảm nhịp tim cùng với hô hấp, lặng lẽ nhích tới gần.

"Các ngươi có ngửi thấy mùi gì là lạ hay không?" Có một thanh niên cao gầy ở trong bốn người đột nhiên hỏi.

Một cô gái trẻ có vóc người mảnh khảnh không khỏi cầm hai thanh đoản đao ở trên tay giơ lên, bày ra tư thế đề phòng, hỏi: "Tựa hồ như là mùi vị thịt thối, lẽ nào ở nơi này có xác thối?"

"Mọi người phải cẩn thận một chút, thủ lĩnh đưa cho chúng ta tấm địa đồ thu được ở trong bảo khố của hoàng gia thời đại trước, bên trong nói rằng nơi này có di tích tiền sử, hoàng gia đã từng tổ chức nhân mã đến đây thăm dò qua một lần, ngươi xem nơi đó đi, quần áo cùng với thanh kiếm ở trong tay bộ xương khô kia, có lẽ hắn chính là một người ở bên trong đoàn nhân mã kia." Một tên thanh niên khác trầm giọng nói.

"Không biết phần địa đồ Băng cung này là thật hay giả." Một nữ tử khác có vóc người cao gầy khẽ cau mày, nói: "Lần này đến Bắc Cực có rất nhiều thế lực, xem ra tình cảnh ở nơi này còn phức tạp hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều lắm, ngoài trừ căn cứ của chúng ta, còn có nhiều thế lực lớn như vậy, trước đây chúng ta đã nhìn thấy người kia, có thể dùng tay không giết chết một con gấu bắc cực biến dị, dù sao nó cũng là quái vật cấp sáu hàng thật giá thật, thực sự là đáng sợ."

"Bọn họ mạnh mẽ cỡ nào cũng vô dụng, không có địa đồ chỉ có thể đi sờ soạng lung tung, tấm bản đồ này chỉ có độc nhất một bản, chỉ có chúng ta mới có, những người kia đều chỉ có thể tìm đến tòa lao tù Kim Tự Tháp kia, khà khà, phỏng chừng bọn họ cũng không có cách nào đi ra được, chúng ta có thể dễ dàng đạt được bảo vật ở trong Băng Cung." Thanh niên cao gầy lúc trước âm u cười lạnh nói.

Lâm Siêu lặng lẽ đi theo phía sau bốn người bọn họ, sau khi nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, hắn liền khẽ thở phào nhẹ nhõm, biết rằng bên trong bốn người bọn họ không có Năng Lực Giả hệ nhận biết, bằng không bằng vào thuật ngụy trang thô ráp này của hắn, rất dễ dàng liền có thể bị phát hiện.

"Địa đồ Băng Cung lấy được ở bên trong bảo khố của Hoàng Gia?" Bên trong đôi mắt của Lâm Siêu lộ ra mấy phần nghi hoặc, từ diện mạo cùng với khẩu âm của mấy người này có thể thấy, bọn họ hẳn là người Anh, bên trong lời nói dày đặc khẩu âm của Luân Đôn, bọn họ nói "hoàng gia", chắc hẳn là Hoàng Gia nước Anh ở thời đại trước.

Mỗi quốc gia đều có bảo khố của chính mình, bên trong có rất nhiều các vật phẩm trân quý, có khoáng thạch vũ trụ hi hữu, có các tác phẩm nghệ thuật cổ đại, các đồ vật thần bí không biết tác dụng, còn có một số tư liệu cơ mật mà bọn họ không muốn cho người khác biết.

"Tấm địa đồ Băng cung này, dĩ nhiên lại lưu lạc vào bên trong bảo khố của hoàng gia nước Anh, bốn người bọn họ hẳn là người của căn cứ nước Anh, sau khi tai nạn bạo phát căn cứ của bọn họ tìm được bảo khố, lúc trước Hắc Quả Phụ cùng với người của Sở La Môn, đều biết một ít tư liệu bí mật về Băng Cung ở Bắc Cực, bao quát cả vị lang tộc Thụy Nhã kia, trong tay cũng có một nửa tấm địa đồ." Lâm Siêu híp mắt lại nói: "Nói một cách khác, bí mật ở nơi này, đã bị thời đại trước phát hiện."

"Nếu như các quốc gia ở thời đại trước đã sớm biết sự tồn tại của Băng Cung Bắc Cực, cũng sẽ biết sự tồn tại của các di tích, hơn nữa chắc hẳn bọn họ cũng biết là tai nạn sắp bạo phát, nhưng mà vào lúc tai nạn bạo phát, các quốc gia ở dưới sự bùng phát của bệnh độc lại không có nửa phần năng lực chống cự, chỉ có một số ít cán bộ cao tầng nắm giữ quân đội và một số tổ chức bí ẩn mới có thể còn tồn tại sau tai nạn, còn về những lãnh đạo tối cao của các quốc gia kia lại giống như là bốc hơi khỏi thế gian vậy, không những không lộ ra tin tức tai nạn sắp bạo phát, mà còn không làm ra một động tác phòng bị nào."

Lâm Siêu khẽ cau mày, có cảm giác như là mình vừa chạm vào được vào một tầng bí ẩn quan trọng, chỉ là ở trong tay của hắn có quá ít tin tức, khó có thể suy đoán ra được chân tướng.

"Mọi người cẩn thận, ở lối ra hang động chính là đại môn của Băng cung, nơi đó có rất nhiều cạm bẫy tinh vi, mọi người phải nghe theo ta chỉ huy mà hành động, ghi nhớ kỹ không được tùy ý động chạm lung tung." Thanh niên cao gầy dẫn đầu trầm giọng nói.

Ba người kia biết tính chất của nhiệm vụ lần này rất quan trọng, ngưng trọng gật gù đồng ý.

Lâm Siêu có thị giác hơn người, ngưng mắt nhìn về phía trước, lập tức có thể nhìn thấy ở bên ngoài hang động có một tòa đại điện trống trải, khe hở ở trên vách tường mọc đầy cỏ dại, rêu xanh cùng với dây leo. Phảng phất như là một tòa di tích cổ xưa đã trải qua mấy ngàn năm, khắp nơi có tro bụi đóng dày đặt, ngay cả tảng đá cũng bị phai màu loang lổ.

Hống!

Đột nhiên có một tiếng gầm nhẹ vang lên.

Lâm Siêu ngưng mắt nhìn tới, chỉ thấy ở dưới cánh cửa lớn Băng cung, có một sinh vật mình người thân cá sấu đang nằm úp sấp dưới mặt đất, toàn thân của nó được bao phủ bởi một tầng vảy giáp đen kịt, giống như là mới bị lửa cháy thiêu đốt qua vậy, hàm răng vừa dài vừa nhọn, trên trán có ba cái sừng trắng như tuyết giống như ngà voi, đâm thẳng về phía trước. Sẽ không có ai hoài nghi, nếu như bị nó dùng ba cái sừng này va chạm vào người, sẽ có thể còn sống.