Chương 587 Phiền toái lớn
Nhưng thị lực của hắn cũng đã được tăng cường lên rất nhiều, có thể nhìn thấy được đường chân trời ở phía xa xa, nếu không phải vì địa cầu có hình cầu, nói không chắc hắn còn có thể nhìn thấy quan cảnh ở phía xa cách mấy vạn mét, thậm chí còn xa hơn nữa.
"Ta đã trở về rồi sao?" Lâm có chút phát mộng, một khắc trước hắn còn đang ở trong hố đen, lâm vào tuyệt cảnh, giờ khắc này dĩ nhiên hắn đã trở về lên trên Địa Cầu, từ bầu trời xanh thẳm có thể biết được ở gần nơi này có một đại dương, chắc hẳn nơi này chính là Bắc Cực, không khí trong lành ở đây xa xa không phải là ở khu vực nhân loại sinh sống có thể so sánh, lấy thị lực của hắn, cho dù là vào ban ngày hắn cũng có thể nhìn thấy các vì sao ở trong vũ trụ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
"Nơi này là Bắc Cực, lúc trước mình đã đi qua, phía trước không xa chính là tòa Hàn Băng Kim Tự Tháp, ta dĩ nhiên lại xuất hiện ở bên ngoài tòa Kim Tự Tháp kia, là do đoàn ánh sáng màu trắng kia mang ta ra bên ngoài hay sao, nhưng mà, đoàn ánh sáng màu trắng kia là cái gì?" Lâm Siêu từ bên trong sự vui mừng khôi phục lại như cũ, nhớ đến đoàn ánh sáng màu trắng lúc trước, bỗng nhiên hắn có một suy đoán, hắn trước đây đã từng nghe qua một lý thuyết về hố đen và lỗ trắng, ở một đầu khác của hố đen chính là lỗ trắng, là hai loại hình thái hoàn toàn khác nhau.
"Lẽ nào mình lại đi ra từ bên trong lỗ trắng?" Lâm âm thầm nghi hoặc.
Hô!
Đúng lúc này, có một luồng khí tức lạnh lẽo thấu xương xuất hiện ở phía sau lưng của hắn cuồn cuộn mà tới.
Lâm Siêu liền cả kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy thân thể trắng như tuyết của Giác Tỉnh nữ vương, không hề có một mảnh vải che thân hiện lên ở trong tầm mắt, chỉ là ở dưới ánh mắt lạnh như băng của nàng, không có ai có tâm tình muốn thưởng thức vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng.
Tâm tình của Lâm Siêu nhất thời chìm xuống đáy vực.
Nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Lâm Siêu, Giác Tỉnh nữ vương cười lạnh một tiếng, chậm rãi thu nhỏ thân thể lại, từ bên trong cơ thể trắng như tuyết tuôn ra một luồng vật chất màu đen, hóa thành một bộ quần áo lụa mỏng tao nhã màu đen, một bên hiện ra màu đỏ tươi, toát ra sự quý phái của một nữ vương cao quý, nàng từ trên cao nhìn xuống Lâm Siêu, nói: "Nhìn thấy ta, ngươi có vẻ như rất thất vọng phải không?."
Lâm Siêu vô cùng cảnh giác, đồng thời còn âm thầm súc lực ở trên người, kéo dài thời gian lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi muốn như thế nào?"
"Chẳng trách con mèo nhỏ kia lại không thèm quan tâm đến tính mạng của ngươi, ta còn tưởng rằng nó thật sự không muốn rời đi khỏi cái mảnh không gian âm u kia, nguyên lai là nó biết ám hạch có thể mở ra lỗ trắng. Thông qua lỗ trắng thoát khỏi khu vực Tu La tiến lên địa cầu, so với kỹ thuật "bước nhảy không gian" của chiếc chiến hạm Cự Nhân kia không kém một chút nào." Sau khi khôi phục lại kích cỡ thân thể giống như trước kia, nàng cười gằn, nói: "Bất kể như thế nào, cuối cùng cũng coi như ta cũng đã trở về, lần này còn phải cảm ơn ngươi."
"Không cần." Lâm Siêu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, căn bản không hi vọng là nàng có thể cho hắn được cái gì.
Vực sâu nữ vương đời đầu cười khúc khích, nói: "Lời hứa hẹn trước đây của ta đối với người vẫn có hiệu lực, ngươi hãy trở thành hộ vệ của ta đi, đây chính là một mỹ sự đó nha."
Khuôn mặt của Lâm hiện ra vẻ lạnh lẽo, nắm chặt nửa đoạn cổ thương vào trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Vực sâu nữ vương đời đầu cười tủm tỉm liếc mắt nhìn hắn, khoát tay nói: "Chúng ta còn có rất nhiều thời gian, chờ lúc nào rảnh rỗi ta lại tới tìm ngươi, đã nhiều năm như vậy, không biết viên tinh cầu này so với trước đây có đẹp hơn hay không nữa." Nói xong, nàng không thèm để ý đến Lâm Siêu nữa, thân thể phi vút đi, thoáng một cái đã biến mất ở bên trong đường chân trời.
Mặt mày của Lâm vẫn tỏ ra vẻ âm trầm, cho tới khi nàng hoàn toàn rời đi, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, ở sau lưng của hắn chảy ra đầy mồ hôi lạnh, ngay vào lúc hắn chuẩn bị xoay người rời đi thì bỗng nhiên trong lòng cả kinh nghĩ thầm: "Lúc trước nàng ở trong hố đen giãy dụa một hồi, tiêu hao rất lớn, mặc dù nhìn qua thân thể gần như không tổn hại, nhưng kì thực là nàng đã không còn bao nhiêu khí lực nữa, vừa nãy chính là cơ hội tốt nhất để đánh chết nàng!"
Hắn nhất thời cảm thấy ảo não, nhưng lập tức lại nghĩ đến một điều, thân thể của Giác Tỉnh nữ vương không biết là sinh mệnh vật chất gì, mỗi vị trí ở trên toàn thân đều có cường độ cứng cỏi như nhau, phỏng chừng coi như nàng có tùy tiện để cho mình công kích, mình cũng không thể giết chết được nàng, mà chờ đến khi nàng khôi phục lại thể năng, thì sẽ bị nàng dễ dàng đánh chết.
"Ở nơi này không lực hút ảnh hưởng, không biết dựa vào tốc độ của đôi cánh Hắc Ban Thú, mình có thể chạy thoát được nàng không nữa?"
"Ai!" Lâm Siêu thở dài sâu sắc, cuối cùng hắn vẫn để cho một con quái vật xổng ra bên ngoài, hơn nữa còn là con quái vật đáng sợ nhất, chỉ mong vết thương của nàng so với sự tưởng tượng của mình còn muốn nghiêm trọng hơn, trong một thời gian ngắn nàng khó có thể khôi phục lại được, chỉ có điều, cho dù có bị thương nặng cỡ nào, sớm muộn gì nàng cũng sẽ khôi phục lại như lúc trước.
"Thực sự là một phiền toái lớn." Lâm Siêu cay đắng nói, tâm tình trở nên cực kỳ chán nản, lấy cá tính của vị Vực sâu nữ vương đời đầu này, một khi đã khôi phục lại thực lực, tất nhiên sẽ gây nên một hồi giết chóc ở trên địa cầu, chẳng lẽ mình phải tìm được nơi nàng ẩn thân trước khi nàng hồi phục lại thương thế, rồi ngăn cản nàng?
Lâm Siêu nghĩ cũng không dám nghĩ tới, làm sao có thể ngăn cản được nàng, đây chính là một tồn tại có thể dễ dàng giết chết Thần Vương đời đầu!
Ngầm thở dài ngao ngán, Lâm Siêu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, hướng về phía Băng cung tiếp tục bay đi, mặc dù bây giờ thời gian đã rất cấp bách, nhưng nếu đã đến Bắc Cực rồi, thì vẫn nên cố gắng đi kiếm Lệ nguyên tử mới được, đây chính là đồ vật có thể sánh ngang với ám hạch, nói không chắc nó còn có tác dụng không thể tưởng tượng.
Vèo!
Đôi cánh thịt dài mười lăm, mười sáu mét giương ra, che kín cả bầu trời, tỏa ra một luồng khí tức man hoang đến từ viễn cổ, Lâm Siêu hơi chuyển động ý nghĩ một chút, thân thể liền bắn đi như một tia chớp, trong nháy mắt liền bay xẹt qua mảnh băng tuyết đi vào khu vực trung tâm của Bắc Cực, từ trên trời cao quan sát xuống, liếc mắt liền có thể nhìn thấy tòa Hàn Băng Kim Tự Tháp.
Giờ khắc này ở bên ngoài tòa Hàn Băng Kim Tự Tháp, đang có rất nhiều đội ngũ nhỏ lục tục uốn lượn đi ở trên mặt băng tuyết, giống như một đàn kiến xếp thành từng hàng, nối đuôi nhau đi đến tòa Hàn Băng Kim Tự Tháp.
Lâm Siêu vừa muốn tiến vào bên trong tòa Hàn Băng Kim Tự Tháp một lần nữa, bỗng nhiên nhìn thấy ở trên vách núi cheo leo phía trước tòa Hàn Băng Kim Tự Tháp, có mấy cái bóng đen đang nằm úp sấp lại.