Chương 634 Mưu kế
Trong tỉnh Tứ Xuyên có một lượng quái vật lớn đang tụ tập lại thành thú triều?" Bạch Miêu ngẩng đầu lên, bên trong con ngươi màu hổ phách của nó hiện ra một tia nhân tính hóa, kinh ngạc nói: "Bọn họ thật sự dự định nuốt hết cả căn cứ Tinh Thần? Mặc dù tên tiểu tử kia đã mất tích ở Bắc Cực, có khả năng cao là sẽ không trở về được, thế nhưng căn cứ Tinh Thần chỉ cần dựa vào lồng phòng hộ năng lượng, là đã có thể ngăn chặn được hết thảy quái vật cấp bảy trở xuống rồi, tổ chức Bàn Cổ dựa vào cái gì để công phá được chứ?"
Triệu Băng Băng lạnh nhạt nói: "Nếu như Lâm Siêu không có ở đây, căn cứ Tinh Thần chắc hẳn sẽ không ngăn được, lần này tổ chức Bàn Cổ lựa chọn liên minh các căn cứ ở châu Á để khai đao, chắc là bọn họ đã biết gốc gác của chúng ta rồi."
"Ngươi nói cũng đúng." Bạch Miêu không tỏ rõ ý kiến nói: "Châu Á có hai cái liên minh lớn nhất, chính là 'liên minh Châu Á' cùng 'Liên minh Phương đông' chúng ta, theo lý thuyết trải qua lần đại chiến thủ thành ở căn cứ Tinh Thần lần trước, cho dù là kẻ ngu si cũng biết được 'liên minh Châu Á' là liên minh mạnh nhất ở châu Á, nhưng tổ chức Bàn Cổ lại lựa chọn gặm xương cứng trước tiên, nói rõ là bọn họ đã... nhận ra được sự tồn tại của ta."
"Không chỉ là nhận ra được sự tồn tại của ngươi đơn giản như vậy." Trong đôi mắt của Triệu Băng Băng chớp lóe ánh sáng trí tuệ, hững hờ nói: "Bọn họ có thể còn biết cả lai lịch của ngươi, thực lực của ngươi. Vì lẽ đó, bọn họ mới lựa chọn thu phục 'liên minh Châu Á' trước, rồi mượn sức mạnh của 'liên minh Châu Á', đánh đổ 'Liên minh Phương đông' của chúng ta, từ đó thống nhất Châu Á."
"Một núi không thể chứa được hai hổ, đây là do người phương Đông các ngươi tổng kết ra đạo lý." Bạch Miêu giơ bàn chân lên liếm liếm, móng vuốt màu đen nhô ra giống như hạt dưa vậy, vô cùng đáng yêu. Nhưng nó lại có lực sát thương đáng sợ khiến cho người ta phải sợ hãi, hờ hững nói: "Chỉ có điều, bọn họ gióng trống khua chiêng muốn thu phục 'liên minh Châu Á' như vậy, đã phạm vào sai lầm ngạo mạn."
Triệu Băng Băng chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Còn có một câu nói mà ngươi chưa biết."
"Là câu gì?"
"Trong núi không có cọp con, hầu tử xưng Đại Vương." Ánh mắt của Triệu Băng Băng rơi xuống bản báo cáo ở trên mặt bàn, bên trong mắt lộ ra một tia khinh bỉ, hờ hững nói: "Vào thời điểm mà tổ chức Bàn Cổ tiến công 'liên minh Châu Á', bọn hắn trước tiên lựa chọn đánh một loạt các căn cứ loại nhỏ, đánh rắn động cỏ, đây là một phương pháp rất ngu xuẩn, nhưng bọn họ có tự tin để ngu xuẩn, đó chính là sức mạnh áp đảo của bọn họ!"
"Cho dù là đánh rắn động cỏ, 'liên minh Châu Á' đã chuẩn bị đề phòng, nhưng sau đó các căn cứ cỡ trung, vẫn bị bọn tiêu diệt trong một đêm, hoặc là hàng phục, đây chính một đòn hung hăng mà tổ chức Bàn Cổ nói cho 'liên minh Châu Á' là “ta muốn đánh ngươi lúc nào cũng được”! Mà 'liên minh Châu Á' cũng chỉ có thể trừng hai mắt mà nhìn, dũng khí phản kháng của bọn họ cũng đang từ từ bị mài mòn."
"Ta gần như có thể kết luận, một khi lồng phòng hộ năng lượng của căn cứ Tinh Thần bị xé nát, những thủ lĩnh của các căn cứ cỡ lớn còn lại ngay lập tức sẽ sinh ra tâm tư đầu hàng, nếu như lớp tường thành ngoài cùng của căn cứ Tinh Thần bị thất thủ, vào thời điểm phòng thủ lớp tường thành thứ hai, những thủ lĩnh của các căn cứ cỡ lớn còn lại tuyệt đối sẽ không dám nhúng tay hỗ trợ, chỉ có thể yên lặng xem biến đổi, dù sao thì đầu hàng bọn họ mới có thể tiếp tục sống tiếp, kết cục của sự phản kháng, tổ chức Bàn Cổ đã thông qua những căn cứ loại nhỏ và cỡ trung kia làm gương cho bọn họ thấy rồi."
Vẻ mặt của Triệu Băng Băng vẫn suy trì sự lãnh đạm, phảng phất như đã nhìn thấu được tất cả, giống như đang chỉ điểm giang sơn nói: "Lời nói của tổ tiên chúng ta, chắc là sẽ không sai, đánh rắn động cỏ không phải là một biện pháp tốt, nhưng ngươi phải biết, một khi con rắn đã bị kinh động, tất nhiên sẽ chạy trốn, mà những thủ lĩnh của các căn cỡ lớn còn lại này đã di chuyển hết vào bên trong căn cứ Tinh Thần, nếu như ngay cả căn cứ Tinh Thần cũng bị công phá, bọn họ làm gì còn có dũng khí để chiến đấu tiếp?"
"Vì lẽ đó, cách làm này của tổ chức Bàn Cổ nhìn giống như là ngu xuẩn, thế nhưng trên thực tế lại làm cho quân lực của mười mấy toà căn cứ cỡ lớn này, trở thành đồ trang trí, điều này cũng phải quy công cho sự mạnh mẽ của căn cứ Tinh Thần, ở lần đại chiến thủ thành lúc trước làm cho người ta có ấn tượng quá sâu sắc, giống như là một toà thành vô địch vậy, vô cùng vững chắc không thể phá vỡ, nếu như tòa thành vô địch này bị công phá, những người dựa dẫm vào nó, làm gì còn dũng khí để đối mặt với kẻ xâm lấn?"
Bạch Miêu híp mắt nghe nàng phân tích xong, mới nói: "Ta tuyển ngươi đến làm phụ tá cho ta, quả nhiên là đã không nhìn lầm người, nếu như không phải lúc trước bị tên tiểu tử kia ngăn cản, chúng ta đã sớm thống nhất cả Châu Á, đáng tiếc bởi vì nguyên nhân thân phận của ta, tạm thời không thể bại lộ ra, chỉ có thể dựa vào ngươi."
Triệu Băng Băng không để ý một chút nào cười nhạt, nói: "Kỳ thực, dụng ý của tổ chức Bàn Cổ cũng không phải là chỉ đơn giản như vậy, nếu như mười mấy tên thủ lĩnh của các căn cứ cỡ lớn kia, có người hiểu rõ được tổ chức bàn cổ làm như vậy là muốn áp bức bọn họ, tiến hành phản kháng, hoặc là có một vài vị thủ lĩnh nhiệt huyết, đồng ý liều mạng chiến đấu, thủ hộ phòng tuyến cuối cùng, như vậy tổ chức Bàn Cổ sẽ khó tránh khỏi việc xuất hiện thương vong lớn, mà bọn họ biết, chúng ta sẽ ở một bên quan sát toàn bộ quá trình chiến đấu này."
"Hai hổ đánh nhau, tất nhiên sẽ có một người bị thương, mà chúng ta chính là ngư ông đắc lợi, bọn họ làm sao có thể để cho chúng ta kiếm lợi? Vì lẽ đó mục đích của tổ chức Bàn Cổ, không chỉ đơn thuần là muốn thu phục 'liên minh Châu Á', mà còn phải lấy cái giá cùng với thương vong thấp nhất tiến hành thu phục, bằng không nếu như giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, thì cho dù bọn họ đánh thắng rồi, cũng là “cái được không đủ bù cho cái mất”."
Ánh mắt của Bạch Miêu chớp lóe, đăm chiêu nói: "Nói như vậy, bọn họ không chỉ tạo thành tâm lý áp bức cho 'liên minh Châu Á', đồng thời còn vô hình trung ám chỉ cho chúng ta, bọn họ còn có những lá bài tẩy rất mạnh, không sợ chúng ta nhúng tay vào cuộc chiến này?"
Triệu Băng Băng trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Cái này chính là vấn đề mà ta đang suy nghĩ, nếu như nói Lâm Siêu là cọp con, thì bọn họ chính là hầu tử, mà chúng ta cứ nhìn chằm chằm vào con cọp con này, hơn nữa còn là một con cọp cực kì hung mãnh, vì lẽ đó, bọn họ nhất định phải ngụy trang cho thật giống."
Nàng dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Thế nhưng, nếu như nghĩ như vậy, ngược lại là chúng ta lại phạm vào sai phạm ngạo mạn cùng với xem thường đối phương, thử đổi ngược lại dòng suy nghĩ, có khi, bọn họ cũng không phải là hầu tử, mà bản thân lại là một con Mãnh Hổ ẩn giấu rất sâu, mục đích mà bọn họ muốn làm như thế, kỳ thực là để mê hoặc chúng ta, làm cho chúng ta tưởng bọn họ chỉ là hầu tử, sau đó nhân cơ hội ra tay, dù sao, điều mà kẻ địch không muốn, chính là việc mà chúng ta muốn làm nhất."