← Quay lại trang sách

Chương 660 Chiến thắng!

Lâm Siêu khẽ gật đầu, lúc này mới giải trừ trạng thái người khổng lồ hoàng kim hoá cùng với đôi cánh Hắc Ban Thú, nhanh chóng đứng dậy, đem một đống vũ khí ở dưới đất ném vào trong nhẫn không gian, bao gồm cả mấy mảnh vỡ cũng thu vào, sau này có thể đến thành Pol đúc lại thành binh khí mới.

"Trở về thôi."

Ầm ầm ầm ~~!

Ngay vào lúc Lâm Siêu chuẩn bị trở về căn cứ Tinh Thần thì đột nhiên cảm thấy mặt đất ở dưới chân đang bắt đầu run rẩy, hắn kinh ngạc ngẩng đầu về phía phát ra sự chấn động, nhanh chóng Hoàng Kim hóa đôi mắt, chỉ thấy đàn thú triều màu đen ở phía xa giờ khắc này giống như là ngựa thoát cương, tất cả đều đang chạy tứ tán, giống như đang có lửa đốt ở đằng sau đít vậy.

"Lẽ nào tổ chức Bàn Cổ thấy thời cơ không ổn, cho nên đã lui lại?" Anubis vừa tiêu hóa Cách Lực Đức, vừa kinh ngạc hỏi.

Lâm Siêu khẽ gật đầu, cũng chỉ có thể giải thích như vậy, bằng không vẫn còn mấy chục con Vương Thú tọa trấn ở bên trong, đàn thú triều sẽ không trở nên tán loạn như thế, nói rõ rằng mấy chục con Vương Thú còn lại cũng đã rút đi hết rồi.

Ầm! Ầm!

Bên trong căn cứ Tinh Thần, sáu toà Hạm Pháo đen kịt giống như sáu tòa pháo đài, đang liên tục oanh tạc đám quái vật bên trong đàn thú triều, không có Vương Thú công thành, chỉ dựa vào tường thành nguy nga hùng vĩ này liền có thể ngăn cản được đàn thú triều, bởi vì vậy mà Phạm Hương Ngữ mới quyết đoán hạ lệnh đóng lồng phòng hộ năng lượng, ra lệnh cho mọi người phóng ra toàn bộ hỏa lực.

Đàn thú triều cố nhiên đáng sợ, nhưng thi thể của quái vật chết đi, chính là tài nguyên vô cùng quý giá!

Nếu như những con Vương Thú kia đột nhiên trở về, Phạm Hương Ngữ sẽ lập tức mở ra lồng phòng hộ năng lượng, tận lực kéo dài đến lúc Lâm Siêu trở về, nhưng giờ khắc này Vương Thú không có mặt, quái vật có đẳng cấp cao nhất ở bên trong đàn thú triều chỉ là Lĩnh Chủ, ở trong mắt nàng hoàn toàn chỉ là một đống tài nguyên, dám mạo phạm đến căn cứ của nàng, không trả giá một chút là điều tuyệt đối không thể.

Cùng lúc đó, nhân viên ở bên trong căn cứ cũng đang nhanh chóng sửa chữa hệ thống cung cấp điện, hết thảy thợ điện ở trong căn cứ đều được điều động đi sửa chữa các thiết bị điện loại nhỏ, mà thiết bị cung cấp điện cỡ lớn chỉ bị hư hao rất ít, lúc trước từ trường điệp áp của Cách Lực Đức cũng chỉ có thể phá hư được mấy thiết bị loại nhỏ, bởi vì vậy sau khi Cách Lực Đức bị đánh chết, hệ thống cung cấp điện cũng dần dần được khôi phục lại, các màn ảnh lại một lần nữa sáng lên.

Khi nhìn thấy đàn thú triều đang bị vô số hỏa lực càn quét ở trên màn ảnh, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lúc trước đột nhiên bị mất điện làm cho bọn họ không khỏi hỏi thăm tổ tiên của Cách Lực Đức cùng với mẫu thân của hắn mấy chục lần, giờ khắc này nhìn thấy đàn thú triều đang chạy trối chết ở trên màn ảnh, tất cả mọi người đều nhiệt liệt hoan hô.

Thú triều bị đánh cho chạy trối chết, hiển nhiên là Lâm Siêu đã thắng lợi, điều này làm cho bọn họ làm sao không cảm thấy cao hứng?

Chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất, chính là không có được tận mắt nhìn thấy tràng chiến đấu giữa Lâm Siêu và Cách Lực Đức. Điều này làm cho rất nhiều người lần thứ hai thăm hỏi mẹ đẻ của Cách Lực Đức một phen.

"Vương Thú đã rút lui hết rồi sao..." Trong đầu của Phạm Hương Ngữ bỗng nhiên nhận được hình ảnh báo cáo của con xác thối có năng lực (độn thổ) lúc trước, mấy chục con Vương Thú lúc trước còn sống sót ở trong tay của Lâm Siêu đã rút lui hết, hoàn toàn rút khỏi vùng ngoại thành của căn cứ, hướng về phía Phương Nam chạy đi. Ánh mắt của nàng chớp lóe một hồi, ra lệnh cho con xác thối nắm giữ năng lực độn thổ kia bám theo, nói không chắc còn có thể tìm được vị trí các phân bộ của tổ chức Bàn Cổ.

Sau khi dùng ý niệm liên tiếp ra lệnh cho quân đoàn xác thối, ánh mắt của Phạm Hương Ngữ lại một lần nữa trở về chiến trường ở bên ngoài tường thành, trận chiến công thành có thanh thế to lớn này hiện tại đã kết thúc, không có Vương Thú cùng với tổ chức Bàn Cổ khống chế, đàn thú triều này rút lui không hề có trật tự, hoảng loạn chạy ra tứ phía, ở phía sau có tiếng bom đạn nổ kịch liệt, khiến cho chúng nó bản năng cảm thấy sợ hãi.

"Đuổi theo đánh giết chúng nó, toàn bộ nhân viên trong căn cứ chuẩn bị sẵn sàng vũ khí, ngay lập tức xuất kích!" Phạm Hương Ngữ quyết đoán ra lệnh, đàn thú triều mà không có Vương Thú tọa trấn đối với nàng mà nói, chính là một đống tài nguyên phong phú đưa tới tận cửa.

Giờ khắc này khí thế ở bên trong căn cứ Tinh Thần tăng vọt, sau khi Phạm Hương Ngữ ra lệnh xong, máy bay chiến đấu ở bên trong căn cứ, lục quân, xe tăng, chiến xa đạn đạo tất cả đều lần lượt tiến ra bên ngoài tường thành, nhanh chóng truy kích đàn thú triều.

"Thắng rồi!"

"Chúng ta thắng rồi!!"

Toàn bộ mọi người ở trong căn cứ ngước nhìn màn ảnh, không nhịn được mà rơi lệ, lúc trước trải qua sự tuyệt vọng hoàn toàn, đến thời khắc này sự tình lại nghịch chuyển 180 độ, khiến cho bọn họ càng cảm thấy mạng sống là đáng quý trọng chừng nào.

Mà hết thảy sự thay đổi này, đều bắt nguồn từ một người.

Phảng phất giống như là tâm ý tương thông, ở phía xa xa trên bầu trời trong màn ảnh, có một bóng người bồng bềnh đang bay trở về, nhân viên quay phim (Cameraman ^^) liền cấp tốc quay lại cảnh tượng này, phóng to khung ảnh lên, lập tức có thể nhìn thấy rõ được hình dáng của người này.

Đôi mắt lạnh lùng như băng, sống mũi thẳng tắp, trên chiến giáp dính đầy máu tươi, chính là Lâm Siêu!

Vào đúng lúc này, toàn thành không khỏi ồ lên ồn ào!

Vô số tiếng hoan hô truyền ra vang vọng cả căn cứ, toàn bộ mọi người đều giơ tay lên nhảy nhót hoan hô, phát tiết sự vui mừng ở trong lòng của mình, ngay cả một số người trầm tĩnh cũng kích động hò hét, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầy mị lực này.

Phạm Hương Ngữ nhìn thấy Lâm Siêu đang bay trở về, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngay cả bản thân của nàng cũng không chú ý tới, đôi mắt của nàng giờ khắc này càng toát ra mấy phần ôn nhu hiếm thấy.

Lâm Siêu từ trên trời hạ xuống, đặt chân lên trên đỉnh tường thành. Đám chiến sĩ cùng với tướng lĩnh đứng ở gần đó nhìn thấy Lâm Siêu, khuôn mặt kích động đến mức đỏ lên, nắm chặt nắm đấm lại, tràn ngập sự hưng phấn cùng với cảm động khó có thể dùng lời để diễn tả được, ở bên trong căn cứ ở sau lưng bọn họ, còn có thân nhân, bằng hữu, người yêu của bọn họ.

Giờ khắc này tất cả đều được người đàn ông này cứu vớt, bao gồm cả chính bọn hắn.

Mặc dù bọn họ rất muốn chạy tới bày tỏ lòng biết ơn, nhưng bởi vì ở trên người của Lâm Siêu tựa hồ như có một luồng khí chất kỳ dị, khiến cho bọn họ không dám tự ý tới gần, chỉ có thể đứng ở phía xa xa mà phóng tầm mắt nhìn tới.

"Đã giải quyết xong tên kia rồi chứ?" Phạm Hương Ngữ cười hỏi.

Lâm Siêu khẽ gật đầu, lúc này, trong căn cứ đang vang dội một làn sóng âm thanh, chỉnh tề mà vang dội, có thể nghe thấy rõ ràng là tiếng hoan hô vui mừng của mọi người.