← Quay lại trang sách

Chương 661 Kế hoạch thống nhất

Ngươi bây giờ, phỏng chừng chính là nam nhân mà hết thảy nữ nhân trên toàn bộ Châu Á đều muốn có được nhất đấy." Phạm Hương Ngữ cười mỉm nói.

Lâm Siêu đối với sự "hài hước" của nàng hoàn toàn không hề lĩnh hội, trầm tĩnh nhìn cảnh tượng hoan hô sôi trào ở bên trong căn cứ, bình tĩnh nói: "Kế hoạch thống nhất Châu Á, đã có thể tiến hành được rồi."

Phạm Hương Ngữ nhíu mày lại, hừ nhẹ nói: "Thật là một nam nhân nhạt nhẽo!"

Lâm Siêu liếc mắt trừng nàng một cái, sau đó liền nhìn qua phía Hắc Quả Phụ cùng với thiếu nữ cưỡi Cự Lang, sắc mặt trước sau như một lạnh lùng nói: "Lần này các ngươi đem đoạn phim quay lại cảnh chiến đấu ngày hôm nay, mang về cho tổ chức của các ngươi xem, ta tin tưởng đây chính là cách thuyết phục bọn họ tốt nhất."

Hắc Quả Phụ miễn cưỡng gật đầu, cảm giác được trái tim không tự chủ được đập không phanh, đương nhiên không phải là nàng đang nảy sinh tình cảm gì đó đặc biệt với Lâm Siêu, mà là giờ khắc này ở trên người của Lâm Siêu tỏa ra sát khí quá nồng nặc, lời nói phát ra còn giống như là ra lệnh vậy, làm cho nàng cảm thấy có cảm giác ngột ngạt khó có thể thở được.

"Ta biết rồi..." Hắc Quả Phụ cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Lâm Siêu.

Thiếu nữ cưỡi Cự Lang cũng đồng dạng khẽ gật đầu, chỉ là bên trong mắt lại ẩn ẩn có một tia không cam lòng.

Lâm Siêu quay đầu lại hướng về phía Phạm Hương Ngữ nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ ghé thăm tổng bộ của tổ chức Bàn Cổ, ở mấy ngày này, ngươi trước tiên tiến hành tạo thế ở trên Tinh Võng, có sức ảnh hưởng từ trận chiến này, ta tin tưởng rằng sẽ không còn mấy cái căn cứ dám phản kháng nữa, thuận tiện để cho Hứa Tư Lệnh liên hệ với liên minh Phương Đông, xem thử thái độ của bọn họ như thế nào."

"Ta cũng đang có ý đó, chờ đến khi ta dùng danh nghĩa của ngươi hiệu triệu ở trên Tinh Võng, thật mong chờ xem ba chữ “Lâm Chiến thần” có lực ảnh hưởng như thế nào.." Nói đến chính sự, Phạm Hương Ngữ liền trở nên nghiêm túc, nàng nhìn vào Lâm Siêu nói: "Lại nói tới, ngươi đã biết tọa độ của tổng bộ tổ chức Bàn Cổ rồi à?"

Lâm Siêu khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Viên u ác tính này ta sẽ tự tay tiêu diệt, ngươi không cần phải lo lắng, các căn cứ hoặc tổ chức khác ở Châu Á, nếu như không muốn thần phục, tiếp tục chống đối, ngươi hãy dùng biện pháp cứng rắn để giải quyết."

"Ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm đi. " Phạm Hương Ngữ tự tin nói.

Lâm Siêu sau khi bàn giao công việc xong, quay đầu về phía Hắc Quả Phụ nói: "Ngươi đi theo ta một chuyến."

Hắc Quả Phụ giật mình, liếc mắt nhìn thiếu nữ cưỡi Cự Lang không bị Lâm Siêu gọi đi, trong lòng có một chút thấp thỏm, nhưng vẫn đi theo phía sau Lâm Siêu, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Lâm Siêu không hề trả lời, sử dụng tinh thần lực nâng thân thể lên nhanh chóng bay về phía nội thành căn cứ.

Nhìn Lâm Siêu đang từ trên đỉnh đầu của mình gào thét bay qua, tiếng hoan hô của mọi người càng thêm nhiệt liệt.

Vèo!

Sau khi đi vào căn tiểu biệt thự của mình, Lâm Siêu để cho Hắc Quả Phụ chờ đợi ở phòng khách, còn hắn thì thu lại Huyết Nha Chiến Giáp, đi vào phòng tắm xa hoa của mình, nhảy vào trong bồn tắm đầy nước tinh khiết quý giá, thanh tẩy vết máu ở trên người.

Tin tức căn cứ Tinh Thần chuẩn bị thống nhất Châu Á, giống như bệnh độc nhanh chóng lan tràn ra toàn bộ Châu Á.

Ở trong một khu rừng rậm hoang vắng tại một nơi nào đó ở phía Nam.

Có một cây cổ thụ cao lớn che trời, ở dưới gốc cây có một tầng lá rụng, gần như không có dấu vết của nhân loại sinh sống, cho dù là ở thời đại trước, những nơi như thế này cũng là cấm địa của nhân loại, ở bên trong có rất nhiều rắn độc cùng với mãnh thú, coi như là chuyên gia sinh tồn ở nơi hoang dã cũng không dám mạo muội tiến vào.

Nhưng mà, ở sâu trong rừng rậm, lại có một toà cung điện nguy nga, không khác gì so với cung điện của các triều đại thời cổ đại, chất liệu xây dựng vô cùng đơn sơ, tất cả đều dùng đá tảng và đất sét để xây thành, không hề có các chất liệu hiện đại như bê tông cốt thép các loại.

Ở phía trên tòa cung điện có khắc hai chữ —— Cổ Môn!

Ở trong miếu thờ, cung phụng một cái tượng đá, mình người đầu trâu, bốn mắt tám cánh tay, dưới chân là móng bò, sau lưng có một đôi cánh màu đen, khí thế cực kì uy vũ.

Giờ khắc này ở phía trước bức tượng đá này, có một ông lão đang quỳ xuống, mặc một thân trang phục cổ trang màu xám, trên gương mặt gầy gò lồi lõm chỗ trũng, đôi mắt vừa hẹp vừa dài, phối hợp với khí tức âm trầm của ông ta, khiến cho người ta một cảm giác không rét mà run.

"Lão tổ, (đại tai họa) đã sắp đến, thiên hạ quấy rầy, bệnh độc càn quấy, bây giờ ở trong lãnh thổ của ngài, lại có một người vọng tưởng muốn thống nhất tất cả các thế lực khắp nơi, độc chưởng thiên hạ, bây giờ ta phải làm sao, hắn nắm giữ sức chiến đấu quá mạnh, xa xa không phải là chúng ta có thể địch nổi, cho dù là ở thời kỳ Kỷ Thái Dương thứ nhất, hắn cũng được xếp vào trong hàng ngũ cao thủ."

Ông lão áo xám nói chuyện vô cùng nho nhã, chen lẫn khẩu khí của thời cổ đại, sắc mặt vẫn cực kỳ âm trầm, tiếp tục nói: "Vãn bối bất hiếu, khẩn cầu lão tổ ban cho ta vu lực, ta nguyện thề sống chết thủ hộ bộ tộc của chúng ta, cho dù chết cũng không hối hận!" Ông ta cúi đầu xuống quỳ lạy, sau đó móc ra một cái chủy thủ trắng như tuyết, cắt vào bàn tay của mình, đứng lên đem máu tươi nhỏ lên một cái bát màu vàng ở dưới chân của tượng đá.

Máu tươi sau khi rơi vào trong cái bát màu vàng, màu sắc của máu tươi dần dần hóa thành màu đen, cho tới khi máu tươi hoàn toàn hóa thành màu đen kịt, ông lão áo xám đột nhiên cầm cái bát màu vàng lên, ngửa đầu đem toàn bộ máu đen một hơi uống vào.

Ầm ầm ~!

Ở trên bầu trời của tòa cung điện truyền ra tiếng sấm ầm ầm nổ vang, phảng phất như có Thần Linh đang tức giận vì bị phàm nhân mạo phạm đến uy nghiêm của hắn, còn ông lão áo xám thì lại cúi đầu xuống. Xương cốt toàn thân của ông ta truyền ra tiếng vang rền, tứ chi cũng vặn vẹo tạo ra dáng vẻ cực kỳ quái dị.

Ở phía Bắc đối lập với phía Nam, ở một nơi nào đó trên thảo nguyên bao la, có một toà núi tuyết cao chót vót.

Xung quanh ngọn núi tuyết này có mấy cái thị trấn. Nhân khẩu vô cùng ít ỏi, sẽ rất ít khi có người đi lên ngọn núi tuyết này, ngọn núi tuyết cũng không có cao lắm, cho nên cũng không gây ra bao nhiêu sự chú ý của người khác, nhưng ở giữa ngọn núi tuyết, có các tảng đá giống như cái đĩa lồi ra, khiến cho người bình thường rất khó có thể leo lên được.

Bởi vì sau khi tai nạn bạo phát nhiệt độ tăng cao dị thường, cho nên bây giờ ở trên núi tuyết cũng không có tuyết, mà toàn là cây cối cỏ dại khô héo.

Ở trên đỉnh của ngọn núi tuyết.

Có một tòa cung điện cổ xưa, nối liền với nhau, như một con cự thú nằm rạp ở trên đỉnh núi, ở trên cánh cửa chính, có một cái ván gỗ khắc sâu ba chữ cổ đại: Cổ Võ Môn!

Nơi này chính là tổng bộ của Cổ Võ Môn.