Chương 673 Trấn áp
Cô gái trẻ tuổi cao một mét bảy hai..." Lâm Siêu nhanh chóng phân biệt ra hình dáng của từng người một.
Bỗng nhiên, ở dưới chân của toà Kim Tự Tháp, ở bên trong một gian phòng ở dưới tầng hầm, có hai, ba người đang đứng, đều là nữ giới, từ tư thái của bọn họ, rất dễ dàng có thể nhận ra được ai là người cầm đầu, mà người cầm đầu này có chiều cao và tuổi tác, vừa vặn cao hơn 1m7, từ tần suất tim đập của nàng, rất là trẻ tuổi.
Khóa chặt mục tiêu khả nghi!
Lâm Siêu bỗng nhiên mở hai mắt ra, bắn ra hai đạo tinh quang, bóng người giống như dịch chuyển tức thời biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
"Làm sao ở bên trên ngay cả một âm thanh chiến đấu cũng không có?" Một nữ tử xinh đẹp đáng yêu ở phía sau lưng của nữ thư ký nghi ngờ hỏi.
Nữ thư ký cau mày nói: "Đừng nhiều lời nữa, đợi đến lát nữa khi thủ lĩnh rời đi, sẽ nói cho chúng ta biết."
Nữ tử xinh đẹp đáng yêu le lưỡi một cái, không tiếp tục nói nữa.
Leng keng ——
Bỗng nhiên, cánh cửa kim loại bên trong gian phòng bị đạp bay ngã xuống sàn nhà.
Nữ thư ký cùng với hai cô gái ở sau lưng đều giật nảy cả mình, nữ thư ký là người phản ứng nhanh nhất, khuôn mặt trong nháy mắt biến sắc, nhanh chóng giơ ngón tay hướng về cái nút màu đỏ ở trên tường nhấn tới.
Phốc!
Ngón tay của nàng bỗng tê rần, đến khi nàng quay đầu nhìn lại thì ngơ ngác phát hiện ra ngón tay của nàng dĩ nhiên đã biến mất rồi, miệng vết thương còn đang bốc lên khói xanh.
Sau một khắc, nữ thư ký liền cảm giác được có một thứ gì đó khủng bố đang tới gần mình, nàng nghiêng đầu nhìn lại, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
“Oành” một tiếng, máu tươi chảy ra xối xả ở trên sàn nhà.
Lâm Siêu hiển lộ ra thân thể, không nói hai lời liền bắn ra ba tia sáng, xuyên thủng đầu của ba cô gái đang đứng ở đây, vạn nhất trong số ba người các nàng có một người nắm giữ năng lực là (không khí) hoặc là (ý niệm khống vật) nhanh chóng ấn cái nút màu đỏ ở trên tường thì coi như việc hắn tới đây là không công.
Từ lúc Lâm Siêu xuất hiện đến thời khắc này, gần như là không tới một giây, ba cô gái đứng ở nơi này đều đã ngã vào trong vũng máu, đầy mặt kinh hãi, con ngươi co rút lại sâu sắc, vẻ mặt hiện lên vẻ không tin được.
Sau khi giải quyết xong ba người này, Lâm Siêu liếc mắt đánh giá hệ thống tự bạo ở trên tường, đây là một cái nút bấm màu đỏ tươi ở trong một cái hộp kim loại, ở trong trên cái hộp kim loại có thiết bị kiểm tra sinh trắc học cùng với mật mã khởi động, ba nàng đã dùng mật mã mở cái hộp này ra từ sớm, chờ thông báo của viện trưởng là sẽ ấn cái nút màu đỏ này làm nổ tung tổng bộ.
Lâm Siêu đóng lại cái hộp kim loại, để để phòng lại có một người bị tổ chức Bàn Cổ tẫy não, đi đến đây nhấn vào cái nút màu đỏ này làm nổ tung tổng bộ.
Vèo!
Lâm Siêu loáng một cái liền biến mất, nhanh chóng lui trở về phòng chỉ huy, lúc trước mặc dù hắn di chuyển xuống gian phòng ở dưới lòng đất, nhưng vẫn phân ra một nửa sự chú ý ở bên trong căn phòng chỉ huy này, bởi vì ba thiếu niên cao tầng lúc trước đang trốn ở bên trong một khoảng thời không khác, trong khoảng thời gian hắn rời đi khỏi nơi này cũng không dám đi ra, hiển nhiên là bọn họ biết bằng vào tốc độ của bọn họ, rất khó có thể chạy thoát khỏi tay của Lâm Siêu, cho nên mới tiếp tục ở trong đó chờ đợi.
Hơn nữa, còn có một khả năng, chính là khiến cho Lâm Siêu lầm tưởng, bọn họ đã rời đi khỏi nơi này rồi, dù sao, năng lực có thể trong nháy mắt biến mất cũng có rất nhiều, trong đó nổi danh nhất chính là kỹ năng thuấn di của năng lực (không gian).
Lâm Siêu sau khi trở lại phòng chỉ huy, bỗng nhiên trong lòng hơi động, nghĩ ra một kế, bình tĩnh hỏi: "Các ngươi có biết, ba vị biến mất lúc trước kia có năng lực gì hay không?"
Mọi người quay mặt lại nhìn nhau, đều lộ ra vẻ khổ não.
Lâm Siêu thấy dáng vẻ không biết của bọn họ, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, phân phó nói: "Lập tức thông báo cho mọi người, dùng hết khả năng giúp ta ngăn cản những người khác, nếu như ngăn cản được thật nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học, tất cả những người đứng ở đây sẽ trở thành nhân viên tinh anh bên trong nội thành của căn cứ Tinh Thần." Hắn giơ tay chỉ về phía thanh niên lúc trước mật báo về hệ thống tự bạo đứng trong đám người, nói: "Hiện tại, ngươi đảm nhiệm chỉ huy ở nơi này."
"Tuân lệnh!"
Thanh niên này đầy mặt vui mừng, hắn lúc trước chỉ là một nhân viên trung tầng mà thôi, ở phía trên còn có Phó bộ trưởng, Bộ trưởng điều khiển, bây giờ nhảy một cái liền thăng chức, hơn nữa tương lai lại còn vô cùng tươi sáng, vội vã quay đầu lại về phía đám người đang đứng quát lên: "Nhanh tay lên, lập tức đăng nhập vào hệ thống (điều khiển), đem đường nối của ba toà Kim Tự Tháp khác phong tỏa lại."
Lời này vừa nói ra, liền có không ít người biến sắc.
"Ngươi, cái tên chết tiệt này..." Lập tức có một người đứng ra, tỏ ra vẻ dữ tợn chỉ vào mặt của thanh niên, muốn lao tới ăn tươi nuốt sống hắn.
Phốc!
Một tia sáng xuyên liền thủng trán của cái tên vừa mới đứng ra.
Thanh niên này sợ đến sắc mặt khẽ biến thành tái xám, lúc này mới nghe thấy ấm thanh của Lâm Siêu từ phía sau lưng vang lên, hỏi: "Làm khá lắm, ngươi tên là gì?"
"Ta, ta tên là Bạch Dũng." Thanh niên kích động cẩn thận nói.
Lâm Siêu khẽ gật đầu, ánh mắt chớp loé nói: "Làm rất tốt, ta cho ngươi cái này, nếu như lại có người dám phản kháng, giết không tha!" Ba chữ lãnh khốc làm cho đám người còn lại cảm thấy kinh hãi, đặc biệt là mấy tên có ánh mắt thâm trầm, đều cúi đầu xuống, tiếp tục ẩn nhẫn.
Bạch Dũng tiếp nhận một khẩu súng trường kiểu mới của Lâm Siêu, nhận ra được khẩu súng này là của nền văn minh Atlantis có thể bắn ra ánh sáng, hơn từ cái nhãn A2 dán ở trên thân súng, rõ ràng đây là vũ khí cấp A, có thể bắn chết được quái vật cấp Lĩnh Chủ, trong lòng hắn không khỏi kích động, không hổ là Chiến Thần a, tùy tiện đưa ra một món đồ cũng đều cao cấp như vậy.
Những người khác nhìn thấy khẩu súng ở trong tay của Bạch Dũng, bên trong đôi mắt lộ ra mấy phần ước ao.
"Chú ý một chút, lúc trước có mấy vị cao tầng rời đi, có khi là bọn họ còn có thể trở về, nếu như bọn họ xuất hiện, các ngươi trước tiên giả vờ quy thuận, ta sẽ lập tức chạy tới." Lâm Siêu trịnh trọng vỗ bờ vai của Bạch Dũng nói.
Bạch Dũng nghĩ đến mấy vị cao tầng rời đi kia, sắc mặt khẽ tái nhợt, bàn tay cầm khẩu súng khẽ run, nhưng hắn vẫn dùng sức liên tục gật gật đầu.
Trong đáy lòng của Lâm Siêu cười lạnh một tiếng, cấp tốc xoay người rời đi, hắn tin tưởng, giờ khắc này ba vị đang trốn ở bên trong một khoảng thời không khác kia, khẳng định vẫn đang quan sát nơi này. Mặc dù ba người bọn họ không nghe được tiếng nói của hắn, nhưng lấy đầu óc của những thiên tài này, đọc được khẩu hình môi tuyệt đối là một việc nhỏ như con thỏ.
Đã như thế, Lâm Siêu sẽ tạm thời ổn định bọn họ, để cho bọn họ lầm tưởng là mình đang an toàn, chỉ cần chờ hắn càn quét xong tổng bộ rồi trở về là được.