← Quay lại trang sách

Chương 674 Quét sạch

Mà trong khoảng thời gian này, Lâm Siêu sẽ tranh thủ đến bắt những nhân viên nghiên cứu khoa học kia, bằng không chỉ có một mình hắn, lo bên này mất bên kia, sẽ để cho bọn họ chạy hết.

Vèo!

Lâm Siêu sau khi rời đi khỏi toà Kim Tự Tháp này, trong nháy mắt liền lao thẳng tới một toà Kim Tự Tháp khác, ven đường từ loa phóng thanh có thể nghe thấy âm thanh của Bạch Dũng đang sục sôi chiêu hàng, ngữ khí vô cùng hào hùng, phảng phất như chuyện quy hàng chính là sự tình vĩ đại thần thánh nhất, nói đến mức Lâm Siêu cũng có chút đỏ mặt thẹn thùng, âm thầm khâm phục gien phản bội của kẻ này thực sự là ưu tú.

Phốc phốc!

Ven đường nhìn thấy một ít nhân viên trên người mặc trang phục chiến đấu, Lâm Siêu không hề mềm yếu, trực tiếp phóng ra tia sáng bắn chết, bởi vì hắn không biết tổ chức Bàn Cổ còn có bao nhiêu cao thủ hoặc là máy móc thần bí gì đó, có thể truyền tống người đi với một khoảng cách xa, vì lẽ đó hắn không có thời gian để chiêu dụ những người này đầu hàng.

Phàm là là nhân viên mặc trang phục chiến đấu, Lâm Siêu giết không chừa một tên nào.

Một đường đi tới, gặp bất kỳ một cánh cửa kim loại nào, Lâm Siêu đều dùng một cước đạp bay, tốc độ càn quét cực nhanh, rất nhanh liền dọn dẹp sạch sẽ các nhân viên chiến đấu của một toà Kim Tự Tháp, chỉ còn dư lại một ít nhân viên khoa học đang thất kinh, còn đang không biết phải đi đâu, trong tai tất cả đều là lời chiêu hàng hùng hồn của Bạch Dũng.

Vèo!

Trên đường càn quét, Lâm Siêu đột nhiên nhìn thấy ở bên ngoài có một chiếc tàu ngầm lao như bay ra bên ngoài.

"Muốn chạy?" Bên trong mắt của Lâm Siêu lóe lên ánh sáng lạnh, phóng như bay tới, bơi ra bên ngoài thế giới nước, nước ở nơi này đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ, giống như huyết trì. Lâm Siêu giơ tay đánh chết hai con quái ngư biến dị dữ tợn lao tới, phóng ra một tia sáng bắn về chiếc tàu ngầm kia.

Oành!

Cánh quạt của tàu ngầm bị xuyên thủng, khiến cho chân ga ở bên trong cùng với các thiết bị khác cũng xuất hiện tổn hại, lập tức chìm xuống dưới.

Lâm Siêu dùng Thượng Đế Lĩnh Vực lan tràn qua, thông qua cửa sổ ở mạn tàu ngầm nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, là một nhà khoa học già cả tóc bạc phơ mang theo hai người trẻ tuổi một nam một nữ, giờ khắc này tất cả đều đang kinh hoàng.

Sau khi nhìn thấy ở bên trong không có nhân viên chiến đấu, Lâm Siêu cũng không tiếp tục đuổi theo, thời gian bây giờ rất quan trọng, giờ khắc này tổ chức Bàn Cổ giống như một bầy cá đang chạy tứ tán, nhất định phải nắm chặt thời gian, chậm chễ một chút, sẽ để cho một ít cá lọt lưới chạy mất.

Lâm Siêu trở lại bên trong một toà Kim Tự Tháp khác, tiếp tục đi vào từng tầng một quét sạch các nhân viên chiến đấu, giống như một cơn lốc nhanh chóng quét tới, ven đường phàm là nhân viên trên người mặc trang phục chiến đấu, sau khi bị hắn lướt qua đều ngã xuống trên vũng máu, trên trán thủng một cái lỗ.

Cũng không lâu lắm, phần tử phản kháng ở toà Kim Tự Tháp thứ hai cũng đã bị Lâm Siêu đánh gục hết, trong đó không thiếu có một số cao thủ, hoặc là nhân tài có năng lực cực kỳ đặc thù, nhưng dưới sức mạnh có tính nghiền ép của Lâm Siêu, tất cả bọn họ đều bị hắn dùng một đòn đánh chết.

Rất nhanh Lâm Siêu đã đi tới tòa Kim Tự Tháp thứ ba, vừa mới tới đây, hắn liền phát hiện cả tòa Kim Tự Tháp này không có một bóng người, thông qua sóng siêu âm dò xét cũng không hề tìm được một người nào, rõ ràng đã bị di chuyển đi hết.

Sắc mặt của Lâm Siêu trở nên âm trầm, nheo mắt lại quét qua chung quanh, dò xét từng tầng một, rất nhanh liền phát hiện được một gian phòng nhỏ bé ở bên trong tầng dưới chót, nhìn thấy một dấu vết không gian rung động nhỏ bé.

"Là Năng Lực Giả không gian!" Ánh mắt của Lâm Siêu trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng đuổi theo nơi phát ra rung động không gian, loại dấu vết không gian rung động này hắn có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, giống như một luồng năng lượng màu bạc thẳng tắp kéo dài tới đáy Tây Hồ.

Vèo!

Lâm Siêu gọi ra đôi cánh Hắc Ban Thú, vọt ra khỏi mặt nước, cấp tốc đuổi theo.

Ở trên bầu trời Tây hồ, Nguyệt Ảnh mặc một thân quần áo thường trắng tinh đột nhiên xuất hiện, trong tay nắm chặt một cái nhẫn không gian, ánh mắt cực kì âm trầm, nàng cúi đầu liếc mắt nhìn mực nước Tây Hồ ở dưới chân bị hụt đi một khoảng lớn, biết rằng toà tổng bộ này đã triệt để bị huỷ diệt, nàng cắn chặt răng, tiếp tục chạy đi, bóng người loé lên một cái, xuất hiện ở bên ngoài một ngàn mét.

Vèo! Vèo!

Mỗi một lần thuấn di nàng đều có thể vượt qua khoảng cách hơn một nghìn mét, tốc độ cực nhanh.

Sau khi liên tục thuấn di mấy chục lần, nguồn năng lượng trong trong cơ thể nàng đã bị tiêu hao hơn một nửa, nhìn thấy mình đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi của Tây Hồ, lúc này mới hạ xuống trên ban công của một toà nhà bỏ hoang, đưa tay gỡ bỏ ống tuýp chống trộm lắp ở trên ban công, đập nát kính cửa sổ nhảy vào bên trong.

“Hống”, vừa mới nhảy vào, đột nhiên có một tiếng gào thét khàn khàn từ trong bóng tối truyền tới.

Nguyệt Ảnh không hề liếc mắt nhìn một lần nào, giương ánh mắt lên quét mắt nhìn chu vi xung quanh gian phòng, tai nạn bạo phát đã được gần ba năm, gian phòng này đã bị tro bụi phủ đầy, trên sàn nhà vẫn còn lưu lại vết máu khô, hiển nhiên là chủ nhân của gian nhà này đã từng có một phen tranh đấu kịch liệt, cảnh tượng như vậy nàng đã gặp qua quá nhiều, nhanh chóng đi tới một cái ghế salông phủ đầy tro bụi ngồi xuống.

Oành!

Cùng lúc đó, con xác thối kia đang đánh về phía nàng, thân thể bỗng nhiên bay ngược ra ngoài, cái đầu từ trên cổ rớt xuống, vết cắt chỉnh tề bóng loáng.

Nguyệt Ảnh không hề để ý đến cái đầu lâu dữ tợn lăn xuống ở bên chân của nàng, từ bên trong chiếc nhẫn không gian của mình lấy ra một cái ống chích màu xanh nhạt, vén tay áo lên, tiêm vào bên trong mạch máu, sau đó đem cái ống chích trống không một lần nữa thu vào bên trong nhẫn không gian, để đề phòng bị người ta lần theo manh mối.

Nguyệt Ảnh tiếp tục lấy ra một cái hộp, bên trong có bột phấn màu vàng nhạt óng ánh, là (bột phấn ẩn thân), cùng với một miếng bông dùng để bôi bột phấn lên trên người, nàng dùng miếng bông quẹt lấy một ít bột phấn, sau đó bôi lên trên mặt, trên cổ, trên cánh tay của mình, đồng thời còn vẩy một ít vào trong gian phòng.

Hộp (bột phấn ẩn thân) này ở trong tay của nàng là sản phẩm do tổ chức sử dụng khoa học kỹ thuật lấy được bên trong di tích chế tác ra, chẳng những có thể lợi dụng hiện tượng khúc xạ mê hoặc thị giác của sinh vật phổ thông, tiến hành ngụy ẩn thân, mà còn có thể tiêu trừ mùi ở trên người, tương tự, cũng có thể tiêu trừ mùi thối rữa ở bên trong căn phòng này.

Làm xong những thứ này, Nguyệt Ảnh mới khẽ thở ra một hơi, lập tức âm thầm cười khổ, một tổ chức Bàn Cổ to lớn như vậy, có căn nguyên phát triển lâu đời, lại bị một người gọi là Lâm Chiến thần phá hủy. Hơn nữa mọi người ở bên trong còn khó có thể chạy thoát được, nếu không phải năng lực của nàng là không gian, phỏng chừng giờ khắc này cũng khó thoát khỏi được ma chưởng của Lâm Siêu.