Chương 678 Cảm hoá
Sắc mặt của hết thảy các thủ lĩnh đều trở nên khó coi, trong đó bên trong mắt của một số người hiện ra vẻ tức giận, nhưng chỉ dám cúi đầu, không dám để cho Lâm Siêu nhìn thấy.
"Đi ra ngoài đi." Lâm Siêu lạnh lùng nói.
Hết thảy thủ lĩnh đều không dám nhiều lời, chỉ là ấn tượng đối với người đàn ông này ngoại trừ hai chữ "Chiến Thần", còn có thêm hai chữ nữa, đó là —— bạo quân!
"Ngươi không sợ bọn họ sẽ ghi hận ở trong lòng hay sao?" Phạm Hương Ngữ nhìn thấy mọi người đã rời đi, cười hì hì trêu chọc Lâm Siêu, vẻ hoạt bát cười đùa như thế này nàng chỉ biểu hiện ra ở trước mặt Lâm Siêu cùng với Lâm Thi Vũ mà thôi.
Lâm Siêu đạm mạc nói: "Cho dù bọn họ có ôm hận cũng không đáng kể, coi như có cho nhiều chỗ tốt đến cỡ nào, tới lúc phản bội bọn họ cũng sẽ phản bội, ta không cần phải thống trị bọn họ mãi mãi, chỉ cần có thể duy trì mấy trăm năm, thậm chí khoảng chừng một trăm năm là được, ở thời cổ đại, cũng không thiếu quân vương tàn bạo, những vương triều như thế chỉ có thể kéo dài được mấy chục năm, hoặc là mấy trăm năm, hơn nữa bất kỳ một triều đại nào bị lật đổ, không phải bởi vì kẻ thống trị quá tàn bạo hoặc là quá khoan dung, mà là do kẻ thống trị vô năng!"
"Ngươi nói lời này không tệ." Phạm Hương Ngữ tán thành nói: "Hơn nữa từ sử sách mà xem, ở các vương triều có bạo quân, thiên hạ nơm nớp lo sợ, trái lại càng có thể quản lý tốt hơn, chỉ có những tên ngu ngốc mới đứng lên phản kháng, làm mất đi mạng sống của mình!"
"Chủ đề đi quá xa rồi." Lâm Siêu tức giận nói: "Hơn nữa ta cũng không tính là quá tàn bạo đi, đây, đem ảnh chụp ở bên trong đăng lên Tinh Võng." Hắn lấy chiếc máy chụp hình kỹ thuật số ở bên trong nhẫn không gian ra, ném cho Phạm Hương Ngữ.
"Ảnh chụp?" Phạm Hương Ngữ nghi hoặc một chút, tiếp nhận máy chụp hình coi một phen, lập tức nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu thảm thiết ở bên trong, trên mặt lộ ra mấy phần giật mình, nhận ra đây là phong cách chiến đấu Lâm Siêu, liền hỏi: "Đây là tổng bộ của tổ chức Bàn Cổ?"
"Ừ."
"Quá tốt rồi." Phạm Hương Ngữ vui mừng nói: "Có cái này, sức chấn nhiếp của căn cứ Tinh Thần sẽ lớn hơn nhiều."
Lâm Siêu khoát tay một cái, cụ thể làm như thế nào hắn cũng chẳng muốn biết, cứ giao cho Phạm Hương Ngữ làm là được, nói: "Ta bắt được mấy tên cao tầng của tổ chức Bàn Cổ, sẽ giao lại cho ngươi, còn hai cái phân bộ còn lại, ta sẽ không đi xử lý nữa, ngươi tự quyết định đi." Nói xong hắn liền mở nhẫn không gian ra, đem hai người thanh niên đeo vòng tai cùng với một thiếu niên ở bên trong ném ra.
Hai người ngã ra trên mặt đất, mờ mịt bò lên nhìn cảnh tượng ở xung quanh, sau đó liền nhìn thấy một cái thân ảnh quen thuộc ở trước mặt, chính là Phạm Hương Ngữ người đứng thứ hai của căn cứ Tinh Thần.
Không nghi ngờ một chút nào, nơi này chính là tổng bộ của căn cứ Tinh Thần.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi thấp thỏm, biết là tới đây rồi thì bọn họ có chạy đằng trời, thanh niên đeo vòng tai thay đổi cá tính lãnh khốc ngày thường của mình, hạ thấp người nói: "Hai vị thủ lĩnh, có cái gì chúng ta có thể ra sức được, chúng ta tình nguyện đi làm."
"Tự nhiên là có." Phạm Hương Ngữ nhếch miệng nở nụ cười, biết lời nói của Lâm Siêu đem bọn họ giao cho mình có ý tứ rất rõ ràng, chính là cảm hoá bọn họ, triệt để khống chế, điều tra tin tức của các phân bộ khác.
"Giơ hai cánh tay của các ngươi lên." Phạm Hương Ngữ lạnh lùng nói.
Thanh niên đeo vòng tai cùng với thiếu niên kia bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhưng từ trên người của Phạm Hương Ngữ lại không ccảm nhận được sát ý, hơn nữa ở bên cạnh còn có Lâm Siêu đang nhìn chằm chằm, bọn họ do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa tay giơ lên.
Phạm Hương Ngữ nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng dùng ngón tay cắt lên cổ tay của hai người, móng tay trong suốt của nàng sắc bén đến cực điểm.
Trên cổ tay của hai người hiện ra một vết cắt nhỏ xíu, thẩm thấu ra vài giọt máu li ti.
Nhìn vết cắt nhỏ xíu, hai người bọn họ thậm chí còn không có cảm giác đau đớn, nhưng đột nhiên bị thương tổn, hai người vẫn vội vàng thu cánh tay trở về, không khỏi nghi ngờ nhìn Phạm Hương Ngữ.
Trên mặt của Phạm Hương Ngữ vẫn nở một nụ cười thần bí, phảng phất như là một nữ vương cao quý, đang nhìn xuống con dân của mình, nàng không hề trả lời hai thiếu niên đang ngạc nhiên nghi ngờ, mà xoay người ngồi vào bàn làm việc của mình, hướng về phía Lâm Siêu nói: "Năm phút đồng hồ nữa, mấy phân bộ còn lại ta sẽ giải quyết."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, không vội đưa thiếu nữ có mái tóc màu tím kia ra, đề phòng hai người sắp chết này phản kích, tạo ra phiền phức không tất yếu.
Thanh niên đeo vòng tai và thiếu niên kia quay đầu lại nhìn nhau, luôn có cảm giác có cái gì đó không đúng, giống như có một cái lưỡi liềm đang treo ở trên cổ của bọn họ, chẳng mấy chốc sẽ cắt qua như thế, nhưng bọn họ lại không biết được bất an đến từ nơi nào.
2,3 phút sau, hai người mới rốt cục cảm giác được dị dạng của thân thể, trong bụng giống như có một đám lửa, toả ra nhiệt độ vô cùng nóng, phảng phất như muốn đốt cháy cả toàn thân. Dưới cảm giác bị thiêu đốt toàn thân này, nội tâm của bọn họ tràn ngập sự buồn bực cùng với cảm giác phẫn nộ, hận không thể nhào tới đánh về phía Lâm Siêu.
Nhưng hai người bọn họ dùng lý trí cố nén cảm giác kích động này. Đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Phạm Hương Ngữ, tức giận hỏi: "Ngươi đã làm gì đối với chúng ta?"
Phạm Hương Ngữ cười nhạt một tiếng, nói: "Không có gì, chỉ là tăng cường sức mạnh của các ngươi lên một chút."
"Tăng cường sức mạnh?" Thanh niên đeo vòng tai dữ tợn thét lên. Nhưng hắn vẫn dùng lý trí khắc chế sự kích động của mình, cúi đầu nhìn về phía cánh tay, chỉ thấy kinh mạch và mạch máu ở dưới cánh tay trắng nõn của mình, dĩ nhiên biến thành màu đen, phảng phất như một cái mạng nhện trải rộng từ cánh tay ra toàn thân, màu da trắng nõn dần biến thành màu đen, tỏa ra mùi vị kỳ dị.
"Này, chuyện này..." Thanh niên đeo vòng tai bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của cô gái có mái tóc màu tím, vội vàng mở vết thương ở trên cổ tay ra, máu tươi từ bên trong chảy ra rõ ràng là màu đen.
Hai người giống như là bị sét đánh, đột nhiên cứng đờ, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Phạm Hương Ngữ.
"Ngươi, ngươi đúng là kẻ chi phối xác thối..." Bên trong cổ họng của thanh niên đeo vòng tai phát sinh thanh ra âm thanh khàn khàn, lời nói còn chưa dứt, liền cảm thấy cổ họng của mình trở nên nóng rực, phảng phất như ở bên trong có một hòn than đang cháy, đau đến mức không thể nhìn thấy được cái gì nữa.
Lâm Siêu đứng ở một bên chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, đề phòng bọn họ sắp chết phản công, nhưng mà, trong quá trình hai người bị cảm hoá, tựa hồ như đã không còn sức mạnh để ra tay, thống khổ ngã xuống mặt đất rít gào, âm thanh khàn khàn, giống như một con dã thú.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã triệt để đình chỉ nhúc nhích.
Phạm Hương Ngữ ra hiệu một cái, hai người một lần nữa từ trên mặt đất bò dậy, hành động giống như một con rối, vặn vẹo quái dị, sau khi toàn thân run rẩy mấy lần, xương cốt vang lên tiếng kèn kẹt, mời có thể khôi phục lại hình dáng đứng thẳng của nhân loại, trên mặt không hề có một tia cảm xúc nào.