← Quay lại trang sách

Chương 690 Anh hùng

Nếu đúng là như vậy, nhất định phải giết chết người này trước khi đối phương nổi khùng trở thành (Thôn Phệ Giả)." Ánh mắt của Lâm Siêu dần trở nên lạnh lẽo, (Thôn Phệ Giả) không phải là một tồn tại có thể đùa giỡn, so với Giác Tỉnh Giả còn đáng sợ hơn rất nhiều.

"Ta biết rồi." Phạm Hương Ngữ nhẹ giọng nói: "Ta chuẩn bị phái ba vị xác thối Vương đi tới Cổ Môn, cũng chính là ba người của tổ chức Bàn Cổ đã bị ta cảm hoá kia, đem theo mười hai người máy Cơ Giáp Xi Vưu đến đó trấn áp người này."

"Được đấy." Lâm Siêu gật đầu đồng ý, người máy Cơ Giáp Xi Vưu chính là vật phẩm di tích, có hiệu quả kinh người, có thể bùng nổ ra sức mạnh cấp tám.

"Nếu như vẫn không trấn áp được người này, thì để cho ta đến Cổ Môn giải quyết." Lâm Siêu dặn dò: "Đừng có cậy mạnh."

Phạm Hương Ngữ nhún nhún vai nói: "Dù sao cũng chỉ có một người, ta có thể giải quyết, hơn nữa hiện tại có nhiều chiến giáp cùng với binh khí cấp SS như vậy, hoàn toàn có thể làm cho sức chiến đấu của mấy vị xác thối Vương tăng lên gấp đôi."

Lâm Siêu gật đầu, nói: "Như vậy mọi chuyện ở căn cứ, tất cả đều giao cho ngươi giải quyết, ta còn có việc khác phải làm."

"Ngươi muốn bắt đầu kế hoạch quét sạch Vương Thú ở trên địa cầu sao?" Phạm Hương Ngữ hỏi.

Lâm Siêu đầu nói: "Không sai, trước tiên ta sẽ quét sạch Vương Thú ở Châu Á, chờ đến khi hoàn toàn thống nhất các thế lực ở châu Á, là có thể bắt tay xây dựng siêu cấp tường thành, cũng chính là xây dựng một phòng tuyến vững chắc để tương lai chiến đấu với quái vật biển."

Phạm Hương Ngữ xoay chuyển con ngươi, nói: "Ta cảm thấy, lần này ngươi đi càn quét Vương Thú, cũng có thể lợi dụng để làm một chuyện tốt."

"Làm chuyện gì?" Lâm Siêu nhíu mày hỏi.

Phạm Hương Ngữ nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Bây giờ căn cứ Tinh Thần đã trở thành trung tâm của Châu Á, mà ngươi chính là trung tâm của căn cứ Tinh Thần, muốn tiến hành triệt để thống nhất châu Á, biện pháp nhanh nhất chính là đắp nặn ra một anh hùng, tạo ra hình tượng anh hùng của nhân loại, nếu làm như vậy, các khu tụ tập dân cư xa xôi, cũng sẽ chủ động di chuyển đến gần phạm vi quản lý của căn cứ Tinh Thần chúng ta, quy thuận chúng ta."

"Anh hùng?" Lâm Siêu không nhịn được cúi đầu nở nụ cười, không ngờ được một người luôn sống trong bóng tối như mình, lại có một ngày dính dáng đến hai cái chữ anh hùng này, liền nói: "Ta cũng không có kinh nghiệm làm anh hùng."

Phạm Hương Ngữ đắc ý nói: "Ngươi không có kinh nghiệm cũng không sao, sau lần san bằng tổ chức Bàn Cổ này, danh vọng của ngươi đã đạt đến đỉnh điểm, trong lòng của rất nhiều người, đã sớm xem ngươi là anh hùng, hơn nữa bình thường ngươi còn giống như là “thần long thấy đầu mà không thấy đuôi”, mọi người không hề biết gì về tính cách của ngươi, vì lẽ đó bọn họ sẽ tự động tưởng tượng, hình dung ngươi là một người cực kỳ hoàn mỹ."

"Nhân loại các ngươi chính là có đặc tính như vậy, dễ dàng đem những thứ mình yêu thích trở thành hình tượng đẹp đẽ nhất, mặc kệ ở trong mắt người khác ngươi xấu xí cỡ nào, nhưng ở trong mắt người yêu của ngươi, ngươi lại chính là người anh tuấn nhất, cái này chính là do cấu tạo đặc thù đại não của nhân loại, khiến cho các ngươi phán đoán sai lầm, mà chúng ta thì sẽ không như vậy."

Lâm Siêu ngắt lời của nàng, nói: "Có phải là ngươi đang mượn cái cớ này để chê trách nhân loại chúng ta?"

Phạm Hương Ngữ cười khúc khích, nói: "Được rồi, trở lại đề tài chính, ý của ta là bản thân của ngươi đương nhiên không phải là anh hùng, Ác Ma cũng không đen bằng tâm của ngươi... Ha ha, lạc đề rồi, cái kia ta đang nói, chính là tạo ra cho ngươi một hình tượng anh hùng."

"Ta cảm thấy đây là một biện pháp rất hay, đặc biệt là ở trong hoàn cảnh như bây giờ, muốn một lần nữa làm cho nhân loại đoàn kết lại giống như ở thời đại trước, có một biện pháp đơn giản nhất, chính là đắp nặn ra một anh hùng có tinh thần trọng nghĩa, để cho những người đang sống trong hoảng loạn kia tin tưởng rằng, thế giới vẫn còn có chính nghĩa."

Lâm Siêu đăm chiêu suy nghĩ, đây quả thật là một ý tưởng không tồi, mặc dù hiệu quả mang lại chưa chắc đã như mong muốn, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không làm cái gì, giống như căn cứ Viêm Hoàng dành tài nguyên vun bón ra thập đại Chiến Sĩ vậy, bọn họ ngoại trừ có tác dụng bảo vệ căn cứ, còn có một tác dụng lớn hơn đó là để cho mọi người trong căn cứ Viêm Hoàng có thêm một phần tín ngưỡng.

"Ngươi chính là vật thí nghiệm anh hùng đầu tiên." Phạm Hương Ngữ cười tủm tỉm nói: "Trong quá trình ngươi đi càn quét Vương Thú, ta sẽ phái người đi theo ở phía sau tiến hành quay phim chụp ảnh lại, trở về chỉnh sửa lại thành một đoạn phim tài liệu. "

"Tốt thôi, nếu như người của ngươi có thể theo kịp tốc độ của ta." Lâm Siêu thản nhiên nói.

Phạm Hương Ngữ: "..."

Sau khi rời khỏi văn phòng làm việc của Phạm Hương Ngữ, Lâm Siêu trở lại căn tiểu biệt thự của mình, tìm gặp Lộ Lộ, để cho nàng cập nhật tung tích mới nhất của mấy con Vương Thú vào thiết bị định vị của mình. Sau khi chờ Lộ Lộ cập nhật thông tin xong, Lâm Siêu đi tắm rửa rồi ăn tối, nghỉ ngơi một đêm thật tốt.

Sáng sớm vừa mới tỉnh dậy, Lâm Siêu bỗng nhiên phát hiện được có một bóng người đang bay đến, Lâm Siêu liền mở cửa sổ ra nhìn, chính là vị thanh niên đeo vòng tai đã bị Phạm Hương Ngữ cảm hoá thành xác thối kia, nàng cũng rất lười biếng, trực tiếp lấy năng lực của vị thanh niên này làm tên gọi luôn.

"Chào thủ lĩnh." Vị xác thối Vương Thời Gian này hướng về phía Lâm Siêu cung kính chào hỏi, lộ ra hàm răng trắng bóc của mình.

Lâm Siêu liếc mắt nhìn cái máy quay nhỏ xíu có thể tự động quay phim ở trên bàn tay của hắn ta, có cảm giác hơi trầm mặc, Phạm Hương Ngữ thật sự muốn biến mình thành một vị “anh hùng” rồi.

Lâm Siêu không muốn nhiều lời nữa, nhận lấy cái máy quay rồi gắn lên ngực, bay ra bên ngoài căn cứ chuẩn bị càn quét Vương Thú.

Vèo!

Lâm Siêu giống như là một tia chớp màu đen, xuyên thẳng vào không trung, rất nhanh liền bay tới một vùng hoang dã cách căn cứ Tinh Thần 300 Km, lấy ra thiết bị định vị cúi đầu nhìn xuống màn hình hiển thị, tung tích của Vương Thú được đánh dấu ở trong thiết bị định vị cũng không có nhìn thấy, bất quá ở trên mặt có lưu lại rất nhiều vết chân khổng lồ, hiển nhiên là con Vương Thú này đã di chuyển đến chỗ khác, Lâm Siêu liếc mắt nhìn về phương hướng dấu chân xuất hiện, nhanh chóng đuổi theo.

"Ba ba, con đói quá..."

Âm thanh yếu ớt từ trong cổ họng một bé gái truyền ra, cô bé đang nằm trên giường ở bên trong một túp lều bé nhỏ dơ bẩn rách nát, trên mặt dính đầy nước bùn, vô cùng bẩn thỉu, hốc mắt cùng với gò má hõm vào bên trong, cực kỳ gầy yếu, trên người toả ra mùi nấm mốc nồng nặc, tuổi tác của cô bé chỉ có khoảng chừng bảy đến tám tuổi, y phục toàn thân rách rưới như mấy cái khăn lau nhà quanh năm không bao giờ giặt quấn ở trên người, ở phần da thịt lộ ra bên ngoài, có thể nhìn thấy xương sườn của cô bé hằn lên, phảng phất như cô bé chỉ có một lớp da bọc lấy bộ xương của mình.