← Quay lại trang sách

Chương 691 Thê thảm

Túp lều đơn sơ này được đóng kín cửa, không gian bên trong phi thường nhỏ hẹp, không có địa phương dư thừa để có thể hoạt động một cách thoải mái, mà trên thực tế, cũng không cần phải có không gian để hoạt động, bởi vì hoạt động nhiều sẽ làm tiêu hao thể năng, khiến cho cơn đói bụng đến càng nhanh hơn, hơn nữa đến buổi tối, nhiệt độ cao ở trên mặt đất sẽ bị suy yếu, đêm khuya sẽ trở nên rất lạnh, giống như là khí hậu thất thường ở trong sa mạc vậy, đến lúc đó mọi người nằm sát lại với nhau, sẽ có thể chống chọi lại được cái lạnh.

Từ khe hở của miếng vá ở trên trên túp lều, ánh sáng mặt trời ở bên ngoài xuyên vào bên trong soi sáng túp lều, có thể nhìn thấy rõ ràng tro bụi đang trôi nổi ở bên trong tia sáng.

Bé gái nằm bên cạnh một người đàn ông trung niên, cũng tương tự đói đến mức chỉ còn da bọc xương, xanh xao vàng vọt, hốc mắt hãm sâu vào bên trong, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh bẩn thỉu mốc meo, người đàn ông này từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại, yếu ớt nói: "Đừng lo lắng, đợi một lát nữa chị của con sẽ trở lại, mang đồ ăn về."

"Con đói..." Bé gái tựa hồ như đang khóc, nhưng khóc không ra nước mắt, bởi vì vậy âm thanh phát ra có vẻ hơi nghẹn ngào.

Người đàn ông trung niên khổ sở nói: "Con ráng nhịn một chút, một chút xíu nữa chị của con sẽ trở lại ngay, ngày hôm nay nó nhất định sẽ có thể mang đồ ăn trở về."

Bé gái tựa hồ như thật sự tin tưởng vào lời nói của ba mình, dần dần trở nên yên lặng.

Một lát sau, bên ngoài túp lều rách nát, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Ánh mắt vẩn đục của người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên trong trẻo hơn mấy phần, miễn cưỡng lấy cùi chỏ nâng nửa người của mình lên, liền nhìn thấy cánh cửa của túp lều được mở ra, từ bên ngoài có một cô gái cao gầy nhanh chóng chui vào, trong lồng ngực ôm một bình nước suối cùng với hai, ba cái bánh mì to bằng lòng bàn tay.

Mấy cái bánh mì này được chế tác rất thô ráp, bề ngoài không những không có mè, mà còn có mấy cái điểm màu đen nhìn giống như là đất cát, vừa nhìn liền có thể biết mấy cái bánh mì này đã bị rơi xuống mặt đất.

Nhưng khi người trung niên nhìn thấy những cái bánh mì này, ánh mắt lại trở nên sáng ngời, nhanh chóng bật người dậy, tiếp nhận ba cái bánh mì thô ráp này cùng với bình nước suối.

"Tiểu Linh, mau tỉnh dậy, chị của con đã mang đồ ăn về rồi đây này." Người trung niên cầm lấy đồ ăn, quay đầu lại gọi bé gái.

Bé gái đang mở hờ mắt ra một nửa, nhưng lại không hề có phản ứng.

Người trung niên bỗng nhiên có một dự cảm không hay, khuôn mặt trở nên tái nhợt, vội vã dùng bàn tay đặt lên phần ngực của bé gái... Không có hề có nhịp tim.

"Tiểu, Tiểu Linh làm sao vậy?." Cô gái cao gầy nhìn thấy tình huống có vẻ không đúng lắm, lo lắng nhào tới hỏi.

Người trung niên đã ngây người ra như phỗng, bị cô gái cao gầy dễ dàng đẩy ra một bên, ngay vào lúc nàng còn đang xem xét nhịp tim em gái của mình, bỗng nhiên ở bên ngoài túp lều truyền đến một loạt tiếng bước chân.

"Quái lạ thật, con nhóc kia đã chạy đi đâu mất rồi."

"Bà chủ nói là con nhóc ở trong khu dân nghèo này, m* nó, thật là hôi thối, tại sao bọn họ lại có thể sinh sống ở một nơi toàn rác rưởi như thế này?"

"Được rồi, bọn họ cùng với chó cũng không có gì khác nhau, tốt nhất là nhanh chóng đi tìm người đi, con nhóc này còn chưa để cho Lưu ca chơi hết hứng đã chạy mất, nếu như trước khi trời tối còn không mang nó trở về, chúng ta sẽ rất thảm đấy."

Thanh âm hùng hổ của đám người vang lên.

Ở bên trong túp lều, cô gái cao gầy nghe thấy giọng nói của mấy người này, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái xám, dưới ánh mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt của nàng có thể thấy được, đây là một khuôn mặt phi thường non nớt, cùng với vóc người của nàng hoàn toàn kém xa, hơn nữa bằng vào dáng dấp của nàng, tuyệt đối sẽ không vượt qua mười sáu tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn.

"Con, con..." Người trung niên nghe thấy lời nói của mấy người ở bên ngoài, khuôn mặt đồng dạng cũng trở nên tái nhợt, nhìn về phía cô gái cao gầy, giật mình hỏi: "Con trêu chọc gì đến bọn họ à?"

Cô gái cao gầy cắn chặt môi dưới, không lên tiếng.

Leng keng!

Cánh cửa của túp lều bỗng nhiên bị đá văng ra, ánh sáng rọi vào chiếu sáng toàn bộ túp lều, hiện ra hai khuôn mặt tái nhợt đang hoảng sợ.

"Nguyên lai là ở đây." Một tên tráng hán ở ngoài cửa cười gằn một tiếng, quát lên: "Các ngươi muốn tự mình lăn ra đây, hay là muốn lão tử đánh cho gần chết rồi lôi ra ngoài?"

Người trung niên cùng với cô gái cao gầy run lẩy bẩy bò đi ra bên ngoài.

Oành, người trung niên vừa mới chui ra, liền bị một tên tráng hán khôi ngô đạp ngã trên mặt đất, cùng với những này tráng hán mà nói, người trung niên gầy yếu này chỉ giống như là một que củi.

Tráng hán dùng chân đạp ở trên lưng của người trung niên, hướng về phía cô gái cao gầy cười gằn nói: "Không ngờ được ngươi vẫn còn có một người cha phế vật cơ đấy, ngươi có biết là, lần này người mà ngươi hầu hạ là nhân vật nào hay không, Lưu ca chính là cháu ngoại trai của thủ lĩnh khu tụ dân dân cư của chúng ta, ngươi mang đến cho chúng ta phiền phức lớn như vậy, ngươi nói đi, bây giờ ta phải chặt chân hay chặt tay cha của ngươi đây?"

Người trung niên sợ đến mức liên tục run rẩy, kêu lên thảm thiết nói: "Tha mạng, van cầu các ngươi buông tha cho ta, Tiểu Nhạc nhất định sẽ hầu hạ vị Lưu đại ca kia thật tốt..."

"Phi, ta cần ngươi phải nói chuyện hay sao!" Một tên thanh niên khác tàn bạo đá một cước vào trên đầu của người trung niên, chán ghét nói: "Lão tử ghét nhất là những loại người như ngươi, có tay có chân, dĩ nhiên không chịu tự mình đi ra ngoài săn giết quái vật, mà lại để cho con gái của chính mình đi bán thân nuôi dưỡng ngươi, loại rác rưởi nhát như chuột giống như ngươi còn cần thiết phải sống trên đời này hay sao?"

Người trung niên nằm trên mặt đất liền nói: "Cần, cần chứ..."

"!" Thanh niên chưa hết giận nghe được lời này lại đạp tới một cước.

Cô gái cao gầy nhào lên trên người của cha mình ngăn cản tên thanh niên kia đánh đấm, run rẩy nói: "Ta, ta sẽ trở về với các ngươi, đừng đánh nữa, van cầu các ngươi..."

Đùng, tráng hán đang giẫm chân ở trên người cha của nàng, đột nhiên vung tay tát nàng, sức mạnh rất lớn, đem hàm răng của nàng đánh văng ra một cái răng, tàn bạo nói: "Tiểu tiện nhân, ngươi vẫn còn có mặt mũi mà cầu xin, lần này không phải vì ngươi, chúng ta sẽ phải đi đến cái địa phương chó không thèm ỉa này à?"

Cô gái cao gầy bụm mặt lại, nước mắt chảy xuống ròng ròng.

"Quên đi, ngươi có đánh chết nàng cũng vô dụng." Thanh niên kia nhíu nhíu mày, nói: "Nơi này quá hôi thối, mau trở về đi thôi, ở đây thêm một lúc nữa sẽ bị thối chết mất."

"Không vội." Một tên trung niên thấp bé khác cười hì hì, nói: "Chúng ta phải đi thật xa mới tới được đây, cứ như vậy trở lại thì quá thiệt thòi, các ngươi không muốn chơi đùa con nhóc này một chút hay sao?"

Tráng hán lúc trước cười một tiếng, nói: "Ta cũng đang có ý này, mấy cô nàng ở chỗ chúng ta đều đã bị chơi nát, ta tới trước."