Chương 694 Hai anh em
Sau khi con Cự Xà bò ra khỏi con đường này, ở bên trong một cửa hàng bán đồ chơi xuất hiện ba bóng người, hai người trẻ tuổi và một người trung niên, trên người đều mặc quần áo được chế tác từ da thú, bên hông mang theo lựu đạn, cùng với một khẩu súng bán tự động, sau lưng ba người đeo một khẩu súng ngắm, súng trường, súng máy, cùng với kính viễn vọng quân dụng.
Không nghi ngờ chút nào, ba người này là một tiểu đội sinh tồn được trang bị đầy đủ.
"Phù, nguy hiểm thật" Một người trẻ tuổi nghe thấy âm thanh ầm ầm đang dần lắng lại, biết con Cự Xà kia đã đi xa, lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhỏ giọng nói: "Lão Quách, con gia hỏa này, có kích cỡ lớn như vậy, chí ít cũng phải là quái vật cấp Lĩnh Chủ nhỉ?"
Người trung niên nuốt vào một ngụm nước bọt, run giọng nói: "Ta đã xem đoạn video quay lại cảnh chiến đấu thủ thành của căn cứ Tinh Thần, quái vật có kích cỡ lớn như thế này, tuyệt đối là Vương Thú!"
"Vương Thú?" Hai thanh niên trẻ tuổi sợ bắn cả người lên, sắc mặt càng tái nhợt thêm mấy phần.
"May là lần này đi ra ngoài làm nhiệm vụ, ta đã cắn răng mua một bình "huyết thanh máu lạnh", bằng không lấy thị giác có thể cảm nhận được nhiệt độ của con cự xà này, chúng ta có trốn ở đâu cũng bị nó phát hiện!" Trên mặt của người trung niên lộ ra mấy phần vui mừng nói.
"Lão Quách, chúng ta mau mau trở về thông báo cho căn cứ đi." Một thanh niên đã khôi phục lại được sự bình tĩnh, nói: "Rất hiếm khi nhìn thấy quái vật cỡ lớn như nó ăn thịt nhân loại, có lẽ là nó đang phi thường đói bụng, nếu như trên đường đi kiếm ăn nó đi qua căn cứ của chúng ta thì gay go."
Người trung niên kinh ngạc thốt lên một tiếng, giống như là vừa tỉnh giấc chiêm bao, vội vàng nói: "Đúng, chúng ta lập tức đi thông báo cho căn cứ chuẩn bị tị nạn." Hắn nhanh chóng đứng lên, bước chân ra khỏi cửa hàng bán đồ chơi, chuẩn bị rời đi khỏi nơi này, bỗng nhiên thân thể của hắn cứng đờ, chỉ cảm thấy đại não của mình muốn nổ tung, toàn thân trở nên lạnh lẽo.
"Lão Quách?" Hai thanh niên trẻ tuổi kia cũng đứng dậy, nhìn thấy người trung niên đang đi đột nhiên dừng bước lại, nghi hoặc đi vòng ra phía trước nhìn, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, chỉ thấy ở bên ngoài cửa sổ, có một con ngươi to lớn hình thoi đang lạnh lùng nhìn bọn họ.
Là Cự Xà!
Toàn thân của ba người trở nên cứng ngắc, không thể ngờ được con Cự Xà dĩ nhiên lại có thể lặng yên không một tiếng động đi đến chỗ của bọn họ.
Oành!
Con Cự Xà dời con mắt của mình ra khỏi cửa sổ, sau đó bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên, nó dùng cái đầu rắn dữ tợn đánh vỡ vách tường, há cái miệng khổng lồ ra trước mặt của ba người bọn họ.
Bị mùi tanh hôi phả vào mặt, ba người chỉ cảm thấy đại não vang lên tiếng ong ong, hai chân run cầm cập, trong đầu không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì, chỉ còn dư lại sự hoảng sợ.
Ầm!!
Bỗng nhiên có một tiếng nổ tung thật lớn vang lên.
Cái đầu rắn khổng lồ bỗng nhiên nổ tung, phảng phất như là ở trong xương sọ của nó có một quả bom vậy, đem cái đầu của nó nổ tung chia năm xẻ bảy, máu tươi bắn ra xung quanh, óc cùng với thịt nát rơi rải rác ở dưới chân của ba người, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ thân thể của ba người bọn họ, nhìn giống như là ba bức tượng điêu khắc đỏ tươi vậy.
Oành oành oành!
Mất đi cái đầu, thân thể của con Cự Xà vặn vẹo kịch liệt, vung vẩy cái đuôi, đem xe cộ ở trên đường phố quét bay đi, đập nát các ngôi nhà ở hai bên đường.
Vèo!
Lâm Siêu đưa tay chộp một cái, đem thân thể vặn vẹo của con Cự Xà thu vào bên trong nhẫn không gian, nhìn liếc qua ba bóng người đã bị dọa chết khiếp kia một cái, bóng người đột nhiên lóe lên, biến mất khỏi nơi này, tiếp tục bay đi tìm mục tiêu kế tiếp.
Ở vùng ngoại thành Mạc Tư Khoa.
Phốc!
Trên lồng ngực của con cự hùng cao gần mười mét màu nâu đậm, đột nhiên có một mũi thương đâm ra, rồi nhanh chóng được rút lại, máu tươi từ miệng vết thương phun ra, thân thể của con cự hùng cũng thuận theo đó ngã ngửa ra phía sau, lại như một chiếc xe buýt ngã rạp xuống mặt đất, làm bắn lên một lượng lớn tro bụi.
Một thân ảnh thon gọn nhảy lên bụng của con cự hùng, đôi giày màu bạc ở dưới chân không dính một hạt bụi, là một cô gái xinh đẹp có mái tóc màu cafe.
"Anh trai, như thế nào, thương pháp của em có phải đã tiến thêm một bước rồi hay không?" Nữ tử xinh đẹp nghiêng đầu hướng về phía một thanh niên đứng ở bên cạnh nở nụ cười nói.
Thanh niên mỉm cười, cầm một thiết bị điện tử lên đưa cho cô em gái của mình xem: "Chính em tự xem đi."
Con số hiển thị ở trên màn hình là 528 điểm.
"Cái gì, thương pháp của em rõ ràng đã đột phá, mà sức chiến đấu chỉ được hơn 500 điểm?" Cô gái xinh đẹp trừng mắt nhìn vào màn hình, có chút bất mãn chu mỏ nói: "Thật là chán, làm hại người ta cao hứng hụt một hồi."
Thanh niên cười cợt, nói: "Em vẫn còn chưa hài lòng à, từ lúc em học được chiêu 'Tả toàn thương' kia đến bây giờ mới ngăn ngắn được hai ngày, sức chiến đấu liền vượt qua 500 điểm, nói rõ em đã nắm giữ được tinh túy của bộ thương pháp này, đạt đến trình độ nhập môn, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được, anh ban đầu phải mất hết một tuần, mới có thể học xong được đấy."
"Thôi đi, khi đó vẫn còn đang ở thời kỳ hoà bình, thực lực của anh tăng lên tự nhiên sẽ chậm hơn bây giờ rồi." Cô gái xinh đẹp hừ nhẹ nói.
Thanh niên cười nói: "Thời kỳ hoà bình thì làm sao, anh ở thời kỳ đó lúc nào cũng sẽ có thể bị điều ra chiến trường, phần hòa bình này chỉ thuộc về người bình thường mà thôi."
"Được rồi, ngược lại em vẫn cảm thấy còn chưa đủ, em còn muốn trở nên mạnh hơn nữa cơ." Cô gái xinh đẹp thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: "Em chuẩn bị đi vào khu vực Hắc Sâm một quãng thời gian."
"Khu vực Hắc Sâm?" Thanh niên thu lại nụ cười, nói: "Chuyện này không thể đùa giỡn được, vùng hoang dã có rất nhiều Vương Thú qua lại, tất cả đều là quái vật loại cỡ lớn, quái vật thông thường nhất đều giống như con cự hùng quái vật cấp S ở dưới chân của em đấy, em đi vào nơi đó quá nguy hiểm, nếu như đụng phải một con quái vật cấp Lĩnh Chủ, ngay cả anh cũng chưa chắc đã có thể ứng phó."
"Em chỉ đi tới rìa ngoài của khu vực Hắc Sâm, chứ không thâm nhập sâu vào bên trong." Cô gái xinh đẹp tức giận nói: "Lại nói, em mới không cần anh đi theo em, em đã có thể một mình chống đỡ một phương."
"Không được!" Thanh niên kiên quyết nói: "Coi như em muốn đi, cũng phải chờ đến khi vị Chiến Thần kia quét sạch Vương Thú ở khu vực Hắc Sâm, mới có thể đi vào, đến lúc đó anh sẽ bồi tiếp em, bằng không, em đừng hòng mơ tới!"
"Anh!" Cô gái xinh đẹp dậm chân nói: "Anh luôn đi theo em, khiến cho em không hề có cảm giác nguy hiểm, anh không phải nói muốn ma luyện thành một Chiến Sĩ chân chính, cần phải tiếp xúc cùng với sinh tử hay sao, em không muốn lúc nào cũng phải trốn dưới cánh chim của anh cùng với phụ thân, em muốn được như vị Chiến thần kia cơ, tự mình lang bạt, không sợ bất kỳ một địa phương nào."