← Quay lại trang sách

Chương 728 Không tìm thấy

Chỉ có một điều khiến cho sát ý ở trong lòng của hắn không ngừng tuôn ra chính là, sự tình hắn nắm giữ cây tiến hóa cũng không thể giấu giếm được nữ nhân này, quả nhiên là ở dưới năng lực (thần thấu), không có bất kỳ bí mật nào có thể ẩn giấu được.

Không có ai muốn bí mật của chính mình bị người khác nhìn thấu, cảm giác này giống như là bị độc xà nhìn chằm chằm, khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Bất quá, làm cho Lâm Siêu không trở nên quá kích động chính là nữ nhân này tựa hồ như cũng không biết sự tồn tại của viên ám hạch sau lưng của hắn, bằng không thì nàng không thể không biểu hiện ra một chút phản ứng nào như thế.

Cây tiến hóa mặc dù là bảo vật cao cấp, nhưng cũng chỉ là cấp SS, mà ám hạch lại chính là một trong chín loại vật chất bản nguyên hình thành nên vũ trụ, khác nhau một trời một vực, không thể so sánh với nhau được.

"Hiện tại, ta đã hoàn thành xong yêu cầu giúp đỡ của ngươi, hi vọng ngươi có thể buông tha cho hai người bọn họ." Tân Nguyệt lấy cái vỏ ốc bảy màu ra, thoải mái đưa cho Lâm Siêu nói: "Cái này cũng nên trả lại cho chủ nhân của nó."

Lâm Siêu cười gằn, nếu như không phải là hắn có thanh (Toái Không Chi Nhận), phỏng chừng nàng sẽ lấy cái cớ là không cảm ứng được, sau đó tạm giữ lại cái vỏ ốc bảy màu, rồi nhờ hai vị thị vệ ở bên cạnh giúp nàng rời đi, làm như vậy, nàng liền có thể cướp đoạt được một kiện bảo vật quý giá, thậm chí việc cướp cái vỏ ốc bảy màu chỉ là mồi câu, khiến cho hắn không thể không đuổi theo nàng đến căn cứ Tân Nguyệt, từ đó rơi vào trong cạm bẫy mà nàng đã bố trí ở bên trong. Hiện nay hai phe còn chưa tính toán ra được hư thực của nhau, cho nên mới lá mặt lá trái, thế nhưng vẫn có thể chủ động xuất kích chiếm một chút ưu thế, cái này cũng là lý do mà tại sao lúc nãy hắn lại ra tay không có một chút lưu tình.

Lâm Siêu không nhận lấy cái vỏ ốc bảy màu, ngược lại nói: "Lại giúp ta thêm một chuyện nữa, ta có mấy người bằng hữu bị mất tích ở Bắc Cực, ngươi giúp ta xem thử bọn họ đang ở chỗ nào, đã chết hay là còn sống."

Tân Nguyệt hơi nhíu mày, nói: "Chuyện này rất khó, Bắc Cực cách nơi này quá xa, hơn nữa, ta đã giúp ngươi tìm được tung tích dư nghiệt của tổ chức Bàn Cổ, lẽ nào ngươi còn chưa chịu buông tha cho hai thị vệ của ta?"

Lâm Siêu lạnh lùng nói: "Nếu như muốn để cho hai thị vệ của cô còn sống, thì mau giúp ta, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy thi thể, coi như là thi thể, cũng phải nói rõ vị trí thi thể cho ta, chờ đến khi ta phái người tìm được thi thể của bọn họ, tự nhiên sẽ thả hai tên thị vệ này của cô ra, vì lẽ đó, đừng có giở trò gian lận!"

Tân Nguyệt nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lâm Siêu, khẽ thở dài, nói: "Là người quen cũ, hà tất phải làm như vậy?"

"Là người quen cũ, chẳng lẽ không thể giúp đỡ ta thêm một chuyện?" Lâm Siêu hỏi ngược lại.

Tân Nguyệt khẽ thở dài, tại tình huống bất bình đẳng, căn bản cũng không thể đàm phán một cách công bằng được, chỉ có phục tùng và phục tùng, trừ phi nàng đồng ý hi sinh hai vị thị vệ này, nhưng hai người này lại nắm giữ năng lực quá quý giá, nàng không thể để cho hai vị thị vệ này bị Lâm Siêu lưu lại được, Lâm Siêu chính là biết điểm này, bởi vì vậy mới tiến hành chèn ép nàng, mà nàng cũng chỉ có thể chịu đựng.

Đôi mắt của Tân Nguyệt biến thành màu vàng óng, tiếp tục vận dụng năng lực của mình, trong tay nắm chặt cái vỏ ốc bảy màu, nguồn năng lượng trong tế bào tràn vào bên trong cái vỏ ốc bảy màu, trải qua tăng cường, tia sáng màu vàng trong con ngươi của nàng bùng cháy, nhìn giống như là hai viên đá quý màu vàng óng, toả ra hào quang chói mắt.

Sau khi Tân Nguyệt kéo dài trạng thái này được nửa phút, hào quang chói mắt đột nhiên biến mất, nàng một lần nữa mở mắt ra, thần sắc có một chút uể oải, nói: "Chính là mấy vị cùng với ngươi đi tới Bắc Cực có phải không, ta đã xem qua toàn bộ phạm vi Bắc Cực, nhưng vẫn không tìm được tung tích của bọn họ, thậm chí ta còn đem phạm vi cảm ứng kéo dài đến các quốc gia gần Bắc Cực, cũng không có tìm được."

Lâm Siêu nghe thấy vậy liền sầm mặt lại. "Ngươi đừng vội." Tân Nguyệt vội vàng nói: "Mặc dù không tìm thấy tung tích của bọn họ, nhưng cũng không thấy thi thể, có lẽ là bọn họ đang ở bên trong một cái di tích nào đó."

Lâm Siêu nhìn chằm chằm vào nàng một hồi, khẽ gật đầu, nói: "Ta biết rồi."

Tân Nguyệt ngẩn ra, nói: "Vậy thì ngươi nên tuân thủ ước định lúc trước, buông tha cho hai vị thị vệ chứ?"

"Ừ." Lâm Siêu khẽ gật đầu đồng ý.

Tân Nguyệt vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt hoa lên một cái, Lâm Siêu trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi, con ngươi của nàng đột nhiên co rụt lại, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, chỉ nghe thấy một tiếng "Oành" nặng nề vang lên, hai vị thị vệ bên cạnh nàng, hai cái đầu va chạm vào nhau cơ hồ bị vỡ nứt ra, nhanh chóng ngã xuống, không phải là bị ngất, mà là bị trọng thương sắp chết!

"Ngươi!" Tân Nguyệt nhất thời phẫn nộ, bên trong mắt lộ ra sự tức giận khó có thể ngăn chặn, nói: "Ngươi không giữ chữ tín!!"

Lâm Siêu đem hai tên thị vệ đã bị trọng thương sắp chết này ném vào bên trong nhẫn không gian, liếc mắt nhìn Tân Nguyệt, nói: "Tựa hồ như là ta đã nói với cô, không tìm được mấy người bằng hữu của ta, ta sẽ không tuân thủ ước định."

"Ngươi!!" Tân Nguyệt trợn mắt lên giận dữ nhìn Lâm Siêu, tức giận đến mức bàn tay nắm lại truyền ra âm thanh kèn kẹt, nàng làm sao cũng không ngờ được, Lâm Siêu lại ác liệt đến mức độ này, chính mình vất vả giúp đỡ hắn, còn bị hắn lường gạt.

"Hiện tại, hãy để cho ta lĩnh giáo xem lực lượng của cỗ khôi lỗi này đi. " Lâm Siêu tiện tay thu hồi lại thanh Toái Không Chi Nhận, nhìn thoáng qua khuôn mặt tràn đầy sự phẫn nộ của Tân Nguyệt, tỏ ra hờ hững lao về phía nàng, thân ảnh vô cùng phiêu hốt, không hề tiến vào trạng thái Hoàng Kim hóa cùng với sử dụng năng lực tăng cường tốc độ, chỉ dựa vào sức mạnh tự thân lao tới tấn công nàng.

Khuôn mặt của Tân Nguyệt tràn đầy sự giận dữ, nhìn thấy Lâm Siêu đang cấp tốc tới gần, hào quang màu vàng trong đôi mắt bắn ra, đột nhiên ra tay, từ trong tay áo lấy ra một con dao găm màu đen, đâm về hướng nắm đầm của Lâm Siêu, sau đó lấy một góc độ ma sát vô cùng nhỏ chệch qua, đâm về phía cổ họng của Lâm Siêu.

Ánh mắt của Lâm Siêu vô cùng lẫm liệt, giờ phút này thân thể của hắn liền nghiêng về phía trước, cổ họng là một chỗ không có cách nào có thể phòng ngự, cho dù hắn có năng lực Bất Tử, không sợ con dao găm này đâm bị thương, nhưng vạn nhất bên trên có bôi kịch độc, có thể ngăn chặn sự tự lành của năng lực Bất Tử, chẳng phải là vừa đối mặt đã thua?

Lâm Siêu dù sao cũng có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, đối mặt với Tân Nguyệt chuyên công kích vào nhược điểm này, các đốt ngón tay bỗng nhiên vặn vẹo, theo nắm đấm biến thành chưởng, đi theo đường vòng cung chộp vào cổ họng của nàng, một khi đắc thủ, chắc chắn sẽ có thể bẻ gãy được cái cổ của nàng.