Chương 729 Tự bạo
Tân Nguyệt tựa hồ như đã sớm đoán trước được việc này, thân thể hướng về phía sau ngửa ra, suýt soát tránh thoát khỏi bàn tay của Lâm Siêu, sau đó liền gập người lại đánh về phía lồng ngực của Lâm Siêu, dùng con dao găm đâm thẳng vào trái tim của hắn.
Sắc mặt của Lâm Siêu biến hóa, bàn chân liên tục biến ảo, nhanh chóng lùi về phía sau một chút, nâng nắm đấm lên quét ngang qua.
Tân Nguyệt cũng lùi về phía sau tránh thoát, song phương kéo dài khoảng cách ra với nhau.
Cuộc giao thủ rất ngắn ngủi, hai người vậy mà lại đánh nhau cân sức ngang tài!
"Không hổ là năng lực thần thấu." Lâm Siêu híp mắt lại nhìn nàng, chiến kỹ của hắn đã vượt qua cấp S, lần đầu tiên lại không thể phát huy ra được hiệu quả, nàng chẳng những có thể nhìn thấu được tâm tư của hắn, biết rõ chiêu thức mà hắn sắp xuất thủ, hơn nữa còn có thể nhìn thấu được nhược điểm bên trong chiêu thức của hắn, tiến hành đánh trả, hơn nữa chiêu nào cũng là chiêu trí mạng, năng lực thần thấu quả nhiên là năng lực duy nhất trong hệ nhận biết, có thể khắc chế mọi kỹ xảo cận chiến!
Dưới tình huống bị khắc chế như thế này, trừ phi Lâm Siêu dùng thể chất nghiền áp, bằng không có dùng kỹ xảo cao minh cỡ nào, cũng khó có thể thủ thắng được.
Tân Nguyệt thu lại sự giận dữ ở trên khuôn mặt, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Siêu, nói: "Ngươi cũng khá giỏi đấy, trước kia mọi người chỉ biết là ngươi có thể chất siêu phàm, nhưng lại không biết được rằng năng lực chiến đấu của ngươi, mới là thứ đáng sợ nhất, bởi vì những đối thủ trước kia còn chưa đủ tư cách để ngươi phải sử dụng năng lực chiến đấu. Nói đúng ra, một người bình thường như ngươi ở thời đại trước, sau khi tai nạn bùng phát được ngăn ngắn mấy năm, vậy mà lại có thể trưởng thành đến mức độ như thế này, ta thật sự muốn biết bí mật lớn nhất ở trên người của ngươi, đến tột cùng là cái gì."
Trong đáy mắt của nàng hiện ra vẻ âm trầm, mặc dù vừa rồi hai người chiến đấu nhìn như cân sức ngang tài, nhưng nàng biết là chính mình đã thua, bởi vì nàng phải triển khai năng lực của mình ra mới có thể tránh thoát được thế tiến công của Lâm Siêu, mà Lâm Siêu lại chưa hề dùng tới bất luận loại năng lực gì, nếu như hắn triển khai năng lực tăng cường tốc độ, nàng không biết rằng thân thể của mình có kịp phản ứng hay không.
"Cô từ trong tư liệu của quốc gia điều tra được thân phận của ta sao?" Đôi mắt của Lâm Siêu trở nên lạnh lùng. Ở thời đại trước hắn đăng ký chứng minh nhân dân ở cục quốc gia, chỉ cần tìm được kho tư liệu của quốc gia là có thể điều tra được thân phận của hắn, thậm chí có thể tra được lý lịch từ nhỏ đến lớn của hắn. Đã học qua trường nào, ở đâu.v.v. Bất quá, những thứ này đối với hắn không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì không có ai biết hắn là người ở kiếp trước sống lại.
Tân Nguyệt lạnh lùng cười cười, từ chối cho ý kiến, đem con dao găm ném đi, nói: "Lần này ta chịu thua, sau này ta sẽ trả lại cho ngươi gấp đôi, động thủ đi!"
"Nhân vật phản diện sắp chết trong phim ảnh lúc nào cũng nói như vậy, ta nghĩ cô nên sáng tạo thêm một chút đi." Thần sắc của Lâm Siêu trở nên lạnh nhạt, nhìn thấy nàng biểu hiện ra bộ dáng không chống cự, lại không mạo muội tiếp tục áp sát nàng nữa, mà đứng ở phía xa bắn ra một tia laser về phía cái trán của nàng.
Phốc một tiếng, tia laser lập tức đục thủng xương sọ của nàng, xuyên qua thành một cái lỗ thủng to bằng ngón tay, máu tươi từ bên trong chảy ra, nhuộm đỏ cả gương mặt thanh tú của nàng, thế nhưng Tân Nguyệt vẫn biểu lộ ra vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, sự sống theo cái lỗ thủng ở trên trán dần dần mất đi.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng đang nhanh chóng hạ thấp, trái tim cũng dần dần ngừng đập, ánh mắt của Lâm Siêu lộ ra một chút nghi hoặc, chẳng lẽ là nàng biết là có giãy dụa cũng chỉ phí công, cho nên dứt khoát chịu chết?
Lâm Siêu đang định tới gần, trong lòng bỗng nhiên chợt rùng mình, con ngươi nhanh chóng biến thành màu vàng, dùng thị giác vi mô thẩm thấu vào bên trong quần áo của nàng, rồi thẩm thấu qua làn da, nội tạng, trong giây lát, hắn liền phát hiện ra ở dưới ngực của nàng, dưới lớp da, có một viên cầu màu đỏ tươi giống như một cái khối u, chuẩn xác mà nói, là một trang bị tự hủy!
Đáng chết!
Lâm Siêu biến sắc, nhanh chóng rút lui, nhưng đã muộn.
Oanh!!
Chấn động khủng bố hủy diệt từ bên trong thân thể của Tân Nguyệt tỏa ra, tạo thành phản ứng dây chuyền, ánh sáng chói mắt bành trướng ra xung quanh, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Một khối mây hình nấm theo mặt đất bay lên, giống như là một quả bom nguyên tử vừa mới phát nổ vậy, sóng nhiệt cùng với tro bụi liên tục lan tràn, đem phạm vi mười dặm xung quanh hóa thành tro tàn, mặt đất màu xám bị nhiệt lượng tỏa ra từ vụ nổ thiêu đốt thành một mảnh màu đen, hủy diệt chất hữu cơ ở bên trong.
Vèo!
Từ trong không trung có một bóng người bay ra, nhẹ nhàng hạ trên mặt đất, đúng là Lâm Siêu.
"May mắn mà mình có kiện "Khăn choàng thời gian", nếu không chỉ dựa vào Vũ Trụ Chiến Giáp, không biết có thể chống cự được lực phá hoại của vụ nổ này hay không nữa." Lâm Siêu hạ trên mặt đất, nhiệt độ cao ở dưới mặt đất lập tức làm cho đôi giày của hắn bốc cháy, ngọn lửa thiêu đốt làm cho bàn chân của hắn có chút nóng bỏng, hắn vội vàng gọi ra Vũ Trụ Chiến Giáp bao bọc hai bàn chân, chiến giáp được làm từ chất liệu cách nhiệt, lập tức đem nhiệt độ hơn 1000 độ C ở dưới mặt đất ngăn cách, chỉ có thể cảm thấy hơi âm ấm một chút.
Lâm Siêu nhìn thoáng qua vị trí trung tâm vụ nổ, nhưng cũng không tìm thấy được thi thể của Tân Nguyệt, hiển nhiên là đã bị trang bị tự hủy nổ không còn cái gì, có thể cắm một quả Bom đáng sợ như vậy vào trong người, không thể nghi ngờ đây chính là một cỗ khôi lỗi, mà không phải là bản thể của Tân Nguyệt.
Lâm Siêu ngóng nhìn về căn cứ Tân Nguyệt ở phương Bắc, trong đáy mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, phải mau chóng tăng lên lực lượng, bằng không đợi đến khi Tân Nguyệt trưởng thành, phối hợp với vị tồn tại ở phía sau lưng của nàng, chính là một uy hiếp cực lớn đối với hắn.
Ở phương bắc, tháng mười tuyết rơi lả tả.
Tòa lâu đài cổ của căn cứ Tân Nguyệt đắm chìm bên trong tuyết trắng, xung quanh một cái gốc cây già héo rũ, nhánh cây nhẹ nhàng vặn vẹo, đem những con chuột cùng với côn trùng biến dị tới gần, đột nhiên quấn lấy, trói chặt chúng nó lại đưa vào bên trong cái miệng đầy răng nhọn sắc bén.
Bên trong lâu đài cổ tại một căn phòng lờ mờ.
Tân Nguyệt mặc một bộ xiêm y màu đỏ tươi, nằm nghiêng trên một quả cầu bằng kim loại, chậm rãi mở to đôi mắt đang nhắm nghiền ra, bên trong đôi con ngươi toát ra sự thâm trầm. Lúc này, bên trong bóng tối có một con mèo màu trắng nhảy ra, ngồi chồm hổm trên một chiếc ghế, hỏi: "Thế nào, có thu hoạch gì không?"
Tân Nguyệt ngồi thẳng người, dùng hai chân trắng như tuyết của mình trượt xuống khỏi quả cầu kim loại, nhanh chóng hạ xuống mặt đất, phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "So với trong tưởng tượng còn khó giải quyết hơn nhiều lắm, hắn chẳng những là Năng lực giả song trọng, còn thu được bảo vật cây tiến hóa, thể chất đã vượt qua cấp bảy, hơn nữa, nếu như ngươi nói đôi cánh Hắc Ban Thú của hắn thật sự là được ghép vào, như vậy thì hắn đã không còn là nhân loại nữa rồi, mà là một Cải Tạo Giả, sớm muộn gì cũng sẽ nổi khùng trở thành Thôn Phệ Giả!"