Chương 736 Ngáng đường
Cám, cám ơn đại nhân." Nữ tử da trắng có tâm tư cẩn thận, là người phản ứng nhanh nhất, vội vàng nói lời cảm ơn, nghĩ thầm Lâm Siêu nói cũng đúng, nếu như muốn người này muốn giết chết bọn họ, hiện tại liền có thể động thủ, ngược lại nàng có trực giác của nữ nhân, tin tưởng rằng lời nói của Lâm Siêu là thật.
"Đem đồ vật bỏ vào trong ba lô, đừng để cho mùi máu tươi dẫn tới phiền toái không cần thiết." Lâm Siêu hướng về phía hai tên da đen ôm sừng trâu và da trâu nói.
Hai tên da đen lúc này mới ý thức được chuyện mình còn chưa đem da trâu và sừng trâu vào bên trong ba lô hành lý, liên vội vàng mở ba lô hành lý ra, nhét da trâu và sừng trâu vào, đây là ba lô hành lý hoang dã đặc biệt, có thể giữ ấm, giữ độ tươi, chịu sự mài mòn, cách mùi các loại tác dụng.
Lâm Siêu yêu cầu ba người tự tạo ra các vết thương ngoài da, ngụy trang thành bộ dáng vừa mới trải qua một trận chiến đấu, để tránh khỏi việc bị người hoài nghi, mặc dù lấy một toà căn cứ mà nói, sẽ không có ai chú ý tới mấy tiểu nhân vật này, nhưng tiểu nhân vật cũng có mạng lưới quan hệ của mình, nếu như cứ xem nhẹ, tuyệt đối sẽ gặp phải thiệt thòi lớn.
Cũng không lâu lắm, Lâm Siêu cùng ba người đã đi tới căn cứ Poseidon, hắn giương mắt nhìn lên, tường thành bao bọc bên ngoài căn cứ, tất cả đều được chế tạo từ sắt thép, ở phía trên có mấy chục toà pháo, ở cửa thành có các tiểu đội sinh tồn đang lục tục trở về, đại đa số đều là đội ngũ từ bốn tới năm người, bởi vì nếu tập hợp nhân số quá nhiều, ở nơi hoang dã sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, dễ dàng gây nên sự chú ý của quái vật cỡ lớn, mà vào lúc chia chiến lợi phẩm, cũng khó có thể giữ được bí mật bởi vì có quá nhiều người, dễ dàng xuất hiện sự bất đồng ý kiến, phát sinh nội đấu không cần thiết.
Bốn người Lâm Siêu đi tới cửa thành, thần sắc của binh lính thủ thành rất hờ hững, hướng về phía bốn người vươn tay ra.
Lúc trước trên đường đi Lâm Siêu đã hỏi bọn họ về những chi tiết này, lúc này mới từ trong túi áo lấy ra thẻ hộ chiếu của tên cầm đầu người Do Thái đưa cho binh lính thủ thành, đúng lúc này, Lâm Siêu bên trong trạng thái Thượng Đế Lĩnh Vực, đột nhiên nhìn thấy tên da đen lúc trước bắn lén hắn đang há miệng ra, lồng ngực rung động, hiển nhiên là muốn phát ra âm thanh, hơn nữa nhìn biên độ rung động, hơn phân nửa là muốn la lớn lên, chỉ có điều động tác của tên da đen ở trong mắt của Lâm Siêu, lại cực kỳ chậm, thực sự là quá chậm rãi.
Muốn chết!
Lãnh quang ở trong mắt của Lâm Siêu lóe lên, trong chớp mắt 1/1000 giây bắn ra một tia sáng bé tí, từ mái tóc của hắn xuyên qua xương sọ, rồi xuyên qua đại não của hắn.
Tên da đen này đang khẽ nhếch miệng, vừa mới chuẩn bị la lên, thần sắc bỗng nhiên trở nên ngây ngốc, ngã oặt xuống.
Lâm Siêu kịp thời đỡ được tên da tên, dùng ánh mắt âm lãnh quét về phía hai người còn lại. Nữ tử da trắng cùng với một tên da đen khác trông thấy đồng bạn đột nhiên ngã xuống, bị dọa đến mức suýt chút nữa thét lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt băng lãnh tới cực điểm của Lâm Siêu, âm thanh đã vọt tới cuống họng liền nuốt xuống, mặc dù hai người bọn họ rõ không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai người đều biết, nếu như mình mất đi sự khống chế, người kế tiếp ngã xuống chính là mình.
"Sao thế?" Tên binh lính thủ thành nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, nếu như không phải hắn nhìn thấy bốn người Lâm Siêu lấy ra thẻ hộ chiếu, đã sớm nâng súng lên ngắm bắn.
Lâm Siêu nói: "Thật xin lỗi, hắn trong lúc chiến đấu bị thụ thương rất nặng, đoán chừng là đã mệt muốn chết rồi, để ta dìu hắn về phòng nghỉ ngơi."
Tên binh lính thủ thành cẩn thận nhìn tên da đen khôi ngô, trông thấy vết thương mới mẻ trên người của hắn, mới khẽ gật đầu nói: "Vào cửa đi, các ngươi cũng đừng quá liều, cẩn thận mất mạng."
Lâm Siêu cười cười, sau đó đỡ lấy tên da đen khôi ngô đi vào căn cứ, hướng về phía nữ tử da trắng nói: "Hắn muốn kêu cứu, tự mình muốn chết, các ngươi tốt nhất đừng có làm chuyện ngu xuẩn như vậy."
Nữ tử da trắng cùng với tên da đen còn lại nghe xong mới biết vì sao mà đồng bạn của mình đột nhiên ngã xuống, sắc mặt liền trở nên tái nhợt, liền vội vàng gật đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, bởi vì vừa rồi Lâm Siêu xuất thủ ngay trước mặt của binh lính thủ thành, mà lại không có ai nhìn thấy được, điều này có ý nghĩa như thế nào? Coi như Lâm Siêu có giết hai người bọn họ ở giữa đám đông, đoán chừng cũng không có người nào biết Lâm Siêu là hung thủ.
"Dẫn đường, đi tới một địa phương không có người." Lâm Siêu thấp giọng nói với hai người.
Trong lòng hai người âm thầm thấp thỏm, đi ở phía trước dẫn đường, vừa đi ra mấy bước, bỗng nhiên có một thanh âm trêu tức vang lên: "Cha cha, đây không phải Jack hay sao, đi ra ngoài săn bắn chật vật như vậy sao, con khỉ đột màu đen này bị làm sao thế, bị quái vật cắn chết rồi à?"
Jack là danh xưng của tên cầm đầu người Do Thái, Lâm Siêu nghe thấy có người gọi mình, lập tức quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một tên da trắng có mái tóc vàng đang vòng tay ở trước ngực, sau lưng đeo một cây súng trường, nhưng nòng súng màu bạc được tạo hình rất độc đáo, tuyệt đối không phải súng ống ở thời đại trước, ở sau lưng của hắn có bốn người đang đứng, hai nam hai nữ, đều dùng khuôn mặt đầy kiêu ngạo mà nhìn mấy người Lâm Siêu.
Đáng chết! Trong lòng của Lâm Siêu âm thầm mắng một tiếng, lúc trước hắn chỉ chú ý vào chuyện tên cầm đầu người Do Thái này có quen với một vị thiếu tá, mà không để ý đến chuyện tên Do Thái này là một tên lưu manh, mặc dù không có bằng hữu thân nhân, nhưng lại có kẻ địch đối đầu.
"Đội trưởng, khí tức sinh mệnh của người này đang dần giảm xuống, tựa hồ là đang bị trọng thương. " Một nữ nhân mập lùn ở sau lưng tên da trắng tóc vàng bỗng nhiên nói.
Lâm Siêu nhìn nàng một chút, khẽ nhíu mày, không ngờ được trong đội ngũ này lại có một năng lực giả hệ Nhận Biết, lúc này cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi.
“Xoát” một tiếng, tên da trắng tóc vàng lao tới ngăn trước mặt Lâm Siêu, cười híp mắt nói: "Ngươi đi đâu mà gấp thế, sự tình lần trước ngươi cứ tưởng như vậy là xong hay sao, ngươi không phải đã tuyên bố là gặp ta một lần sẽ đánh ta một lần hay sao, còn đoạt nữ nhân cùng với lão tử, hôm nay lão tử sẽ cho ngươi một cơ hội, đi tới sân quyết đấu chơi đùa, ngươi có dám đi không?"
Nghe được lời khiêu khích của tên da trắng tóc vàng, Lâm Siêu lập tức đoán ra được là tên cầm đầu người Do Thái có khúc mắc với tên da trắng tóc vàng này, chỉ có điều, hắn lại không có thời gian rỗi để thu thập cái cục diện rối rắm này, phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "Cút ngay."
"Còn dám phách lối." Tên da trắng tóc vàng cười lạnh một tiếng, liếc qua tên da đen khôi ngô ở trên tay của Lâm Siêu, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: "Con đường này cũng không phải là do ngươi xây, tất cả mọi người đều có thể đi, ngươi muốn đi qua hay sao, được thôi, mau chui qua háng của ta, lão tử sẽ tha cho ngươi lần này." Nói xong, hắn liền mở hai chân ra, chỉ chỉ vào đũng quần của mình.