Chương 761 Chạy
Nữ Hoàng Tri Chu lập tức nhớ đến cảnh tượng Lâm Siêu quét ngang tổng bộ của tổ chức Bàn Cổ trong video, tất cả các hệ thống phòng ngự bằng tia laser cũng đều vô hiệu với Lâm Siêu, bên trong căn cứ của gia tộc Tri Chu, hệ thống phòng ngự đại đa số đều là tia laser, mà không phải là vũ khí đạn pháo, bởi vì phạm vi phá hoại của đạn pháo quá rộng, coi như có đem địch nhân đánh chết, căn cứ cũng bị phá tan hoang.
Mà hệ thống vũ khí tia laser lại khác biệt, chẳng những có lực sát thương cực cao, mà phạm vi phá hoại cũng không lớn. Nhưng mà muốn dùng vũ khí laser để giết chết một người nắm giữ năng lực (ánh sáng), chính là một chuyện khôi hài.
Khuôn mặt của Nữ Hoàng Tri Chu đã biến thành tái nhợt, hai lá bài tẩy cực mạnh của nàng đều bị Lâm Siêu đánh tan, trận chiến này, nàng biết mình đã thua, mà còn thua cực kì thảm, không phải là vì nàng quá tự tin, mà là do sức chiến đấu của Lâm Siêu đã vượt ra khỏi dự đoán của nàng. Ai có thể nghĩ tới một nhân loại ở kỷ thứ năm, lại có thể giết chết được hai vị cường giả Thứ Thần của kỷ thứ tư? Ai có thể nghĩ tới Lâm Siêu có thể ở trong hiệu qua thời gian (gia tốc) của (Thời Gian Chi Trận) mà y nguyên vẫn còn sống?
Nàng chỉ cảm thấy thân thể trở nên vô cùng nặng nề, phảng phất như có một tảng đá ngàn cân đang đè lên vai của mình.
Nữ Hoàng Tri Chu chậm rãi hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt của nàng lại một lần nữa trở nên sắc bén, làm Nữ Hoàng Tri Chu, nàng đương nhiên sẽ không bị đánh bại dễ dàng như thế, thoát khỏi tâm tình bi thương do thất bại, nàng quả quyết nói: "Úc Hổ, ngươi mang thêm mấy người lập tức đi tiêu hủy cơ sở dữ liệu, đừng để cho hắn lấy được bất luận manh mối gì, những người còn lại theo ta rời đi!"
Nữ Hoàng Tri Chu đứng thẳng người lên, nhìn đám nữ nhân đang ngây người, trong ánh mắt lộ ra sự uy nghiêm không thể nghi ngờ, nói: "Hai vị đại nhân Maya đã vẫn lạc, chúng ta phải tạm lánh đi, Úc Hổ, sau khi ngươi tiêu huỷ cơ sở dữ liệu xong phải lập tức chạy trốn, ta sẽ phái người đi tới tiếp ứng ngươi!"
Úc Hổ kinh ngạc nhìn Nữ Hoàng Bệ Hạ của mình, trong lòng cảm thấy rất đau buồn, nước mắt chảy dài ra trên má, làm một sát thủ, nàng làm sao lại không biết nhiệm vụ lần này mà bệ hạ giao cho mình, chính là có đi không có về, chỉ có điều, nàng không ngờ được mình lại bị bệ hạ chọn làm vật hy sinh.
Mặc dù trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng nàng vẫn cắn chặt hàm răng, quyết tuyệt nói: "Úc Hổ tuân mệnh!!" Nói xong, nàng liền quay người mang theo hai nữ tử khác, rời khỏi phòng quan sát.
Nữ Hoàng Tri Chu nhìn về phía đám nữ nhân còn lại, nói: "Đi theo ta."
"Nữ, nữ hoàng bệ hạ." Bên trong đám nữ nhân có một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn sắc mặt tái nhợt nhỏ giọng hỏi: "Không thông tri cho các tỷ tỷ đang khởi động (Thời Gian Chi Trận) hay sao?"
Trong lòng của Nữ Hoàng Tri Chu vô cùng đau xót, nhưng lại hờ hững nói: "Không cần, hắn sẽ không tìm thấy được nơi các nàng đang ở."
Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn có chút lo lắng, còn muốn mở miệng, đã bị một nữ tử hơn ba mươi tuổi ở phía sau giữ chặt, ra hiệu cho nàng không nên nói nữa.
Đám nữ nhân còn lại cũng tỏ ra vẻ trầm mặc, toát ra thần sắc bi thương, các nàng đại đa số đều là sát thủ tinh anh, như thế nào lại không biết, Lâm Siêu không phải là không thể tìm ra được nơi đó, mà là muốn đi thông tri cho các nàng có rủi ro quá lớn. Vả lại, nếu để các nàng ở lại nơi đó, còn có thể giúp mọi người ở đây hấp dẫn lực chú ý của Lâm Siêu, tranh thủ thời gian cho bọn nàng chạy thoát!
Nữ Hoàng Tri Chu quay đầu lại nhìn thật sâu vào thân ảnh ở trên màn hình, giống như muốn ghi tạc hình dáng của người đàn ông này vào trong đầu, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng quan sát, dẫn đám nữ nhân rời đi.
Oanh!!
Cánh cửa kim loại cuối cùng cũng bị Lâm Siêu đập vỡ, lập tức nhìn thấy được ở bên trong toà đại điện, có một đám người đang chen chúc, đa số tất cả đều là nữ nhân, có già, có trẻ, chỉ có vài nam nhân, giờ phút này trên khuôn mặt của bọn họ đều tràn đầy sự sợ hãi, không ngừng hướng về phía sâu trong toà đại điện rút lui.
Lâm Siêu giờ phút này vẫn đang ở trong trạng thái người khổng lồ Hoàng Kim cao tám mét, nhìn xuống mọi người, lạnh lùng nói: "Nói cho ta biết, Nữ Hoàng Bệ Hạ của các ngươi đang ở đâu!"
Đám người vẫn rất hỗn loạn, tiếp tục hướng về phía sau rút lui, không dám tới gần Lâm Siêu.
Bành!
Lâm Siêu đột nhiên đưa tay đánh vao vách tường kim loại, tạo thành âm thanh chấn động to lớn, quanh quẩn ở bên trong đại điện, hắn lạnh lẽo nói: "Ta có thể đi đến đây, chứng tỏ rằng những bố trí mai phục của gia tộc các ngươi đều đã bị ta giải quyết, có lẽ giờ phút này Nữ Hoàng Bệ Hạ của các ngươi đang chạy trốn, bỏ mặc các ngươi ở đây, ai nói cho ta biết nàng đang ở đâu, ta sẽ tha chết cho người đó!"
Lâm Siêu vừa dứt lời, đám người liền trở nên yên lặng, quay mặt lại nhìn nhau, rất nhanh liền có mấy người giơ tay lên hô to.
"Ta biết!"
"Ta nói..."
Mấy người này giơ tay lên là muốn cho Lâm Siêu chú ý tới mình, nhưng lại không biết Lâm Siêu ở dưới trạng thái Thượng Đế Lĩnh Vực bao phủ, có thể nhìn thấy rõ từng động tác nhỏ nhặt của mọi người, mấy người giơ tay lên đa số đều là nữ nhân, trong đó chỉ có một nam tử, người này run rẩy giơ tay lên, không dám nhìn vào mọi người ở xung quanh.
Lâm Siêu không chọn tên nam tử này, mà chọn lựa một nữ nhân trẻ tuổi, nói: "Ngươi nói đi!"
Vị nữ nhân trẻ tuổi này thấy Lâm Siêu chọn trúng nàng, bỗng nhiên lại có chút do dự, bởi vì ở xung quanh nàng, mọi người phần lớn đều dùng ánh mắt căm hận cảnh cáo nàng, làm cho nàng trở nên dao động.
"Nói!" Lâm Siêu không cho nàng cơ hội suy nghĩ, quát to.
Tất cả mọi người đều bị dọa đến mức thân thể run rẩy, vị nữ nhân trẻ tuổi kia càng bị doạ cho mất hồn mất vía, lắp ba lắp bắp nói: "Ta, ta nói, nữ hoàng bệ hạ đang ở bên trong phòng quan sát."
"Mathsi..." Một bà lão hơn sáu mươi tuổi đứng bên cạnh vị nữ nhân trẻ tuổi này, lập tức phẫn nộ giương nanh múa vuốt nhào về phía nàng, muốn xé nát cái miệng của nàng ra, nhưng mà thân thể vừa mới nhào lên, cái đầu của bà lão đã bị bắn nổ tung, thân thể cứng đờ, trực tiếp té nhào xuống dưới chân của vị nữ nhân trẻ tuổi, máu tươi từ trong đầu bà lão chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất, khiến cho đám người ở xung quanh hoảng sợ lùi lại, lộ ra một khoảng đất trống.
Những người khác đều bị doạ cho mất mật, kinh hãi nhìn về phía Lâm Siêu.
"Ai còn dám làm càn?" Lâm Siêu lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người đều câm như hến, không dám lên tiếng, không phải ai cũng có dũng khí đương đầu với cái chết.
Lâm Siêu hừ lạnh một tiếng, hướng về phía nữ nhân trẻ tuổi nói: "Phòng quan sát ở đâu?" Nữ nhân trẻ tuổi nhìn thi thể của bà lão ở dưới chân, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, còn đang kinh hãi thì nghe được giọng nói của Lâm Siêu, vội vàng lắc đầu khóc thút thít nói: "Ta không biết, ta cái gì cũng không biết..."