Chương 823 Người đá cũng biết lừa gạt!
Tiếp tục ném kim cương." Anubis truyền âm.
Lâm Siêu cầm ra một nắm kim cương tiếp tục ném xuống, Sơn Lĩnh Độc Nhãn Nhân liền há mồm nuốt vào, không ngừng nhấm nuốt, sau khi ăn xong vội vàng nói: "Vẫn không được."
Lâm Siêu tiếp tục ném ra một mảng lớn kim cương.
"Răng rắc!"
"Vẫn không được, ngươi quá yếu."
Lâm Siêu tiếp tục tiêu sái ném từng nắm kim cương ra.
"Không được!"
"Vẫn không được!"
"Nếu như ngươi mạnh hơn một chút nữa thì ta còn có thể cân nhắc."
"Ngươi đừng làm khó ta!"
"Thật không được!"
Lâm Siêu dứt khoát đem toàn bộ kim cương ở bên trong nhẫn không gian đổ hết ra, Sơn Lĩnh Độc Nhãn Nhân há miệng hứng hết, sau đó từ trong miệng của nó liền truyền ra âm thanh "Răng rắc" liên hồi, kéo dài mấy phút mới ngừng lại.
"Hiện tại ta đã có thể đi được chưa?" Lâm Siêu cau mày hỏi.
"Không được." Sơn Lĩnh Độc Nhãn Nhân vẫn y nguyên bác bỏ, nhưng ngữ khí đã ôn hòa hơn mấy phần.
Lâm Siêu lẩm bẩm ở trong lòng, chẳng lẽ nhiều kim cương như thế còn chưa đủ? Bất quá từ thái độ của nó mà nói, cho ăn nó kim cương vẫn có một chút hiệu quả, hắn bất đắc dĩ nói: "Đáng tiếc là ta đã hết kim cương rồi, ngươi có ăn cái gì khác không, ví dụ như sắt thép gì đó."
Khuôn mặt của Sơn Lĩnh Độc Nhãn Nhân được cấu tạo bởi nham thạch, nghe Lâm Siêu nói xong cũng không biểu lộ ra cái gì, không biết là nó đang trầm mặc, hay là đang suy nghĩ cái gì, qua một lúc lâu sau nó mới nói: "Nếu như ngươi cứ khăng khăng muốn đi vào, ta có thể dẫn đường cho ngươi, nhưng ở trong lòng đất rất nguy hiểm, mà một khi đã đi vào, ta không có cách nào có thể dẫn ngươi trở về mặt đất, ngươi xác định có muốn đi hay không?"
Lâm Siêu trong lòng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ được Sơn Lĩnh Độc Nhãn Nhân lại bỗng nhiên đồng ý, chờ một chút, lúc trước nó liên tục không đồng ý, chẳng lẽ là muốn ép hết toàn bộ số kim cương của mình?
Có lầm hay không, đầu năm nay ngay cả Thạch Đầu Nhân cũng biết đi lừa gạt người?!
"Ta xác định!" Mặc dù trong lòng âm thầm oán giận, nhưng Lâm Siêu vẫn lập tức trả lời.
Sơn Lĩnh Độc Nhãn Nhân nói: "Thông đạo ở bên trong miệng của ta, mau vào đi." Nói xong, nó chậm rãi há cái miệng sâu không thấy đáy của mình ra, có thể lờ mờ trông thấy hai hàng răng cưa bén nhọn ở hai bên.
Lâm Siêu ngây người một hồi, không ngờ được cửa vào vậy mà lại ở trong miệng của Sơn Lĩnh Độc Nhãn Nhân, nhanh chóng truyền ý niệm cho Anubis hỏi: "Nó nói có đúng hay không?"
Anubis có chút chần chờ, nói: "Ta chỉ biết là dùng kim cương là có thể nịnh nọt nó, nhưng cửa vào cụ thể ở nơi nào, ta cũng không biết, nhưng... Có lẽ là nó không có lý do gì để lừa gạt chúng ta chứ?"
Nghe được thanh âm do dự của Anubis, Lâm Siêu khẽ nhíu mày, trầm ngâm một chút, dứt khoát bay vào bên trong miệng của Sơn Lĩnh Độc Nhãn Nhân, vừa mới đi vào bên trong, đã cảm thấy được một cỗ hấp lực từ bên trong cổ họng của nó truyền tới, bao phủ toàn thân của Lâm Siêu, đồng thời mật độ của không khí xung quanh lại cực kỳ nồng đậm, có cảm giác như là đang ngâm mình trong nước biển vậy.
"Chớ có phản kháng." Sơn Lĩnh Độc Nhãn Nhân nhanh chóng nói, thanh âm từ trong cổ họng dũng mãnh truyền tới, ầm ầm chấn động khiến cho màng nhĩ của Lâm Siêu cảm thấy đau nhức.
Lâm Siêu có chút chần chờ, cân nhắc đến lực chiến đấu của mình và Sơn Lĩnh Độc Nhãn Nhân, cuối cùng vẫn thử mạo hiểm một lần, hắn vừa thả lỏng thân thể, đã bị cỗ hấp lực kia kéo vào trong cổ họng, vào lúc Lâm Siêu còn đang tưởng là sẽ bị nó nuốt vào trong bụng, thì bỗng nhiên nhìn thấy không gian ở trong cổ họng của nó có chút lay động, xuất hiện một dải ánh sáng màu bạc, dải ánh sáng màu bạc này Lâm Siêu rất quen thuộc, chính là lực lượng không gian.
Sau khi nhìn thấy dải ánh sáng màu bạc này, Lâm Siêu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, dưới cỗ hấp lực lôi kéo, thân thể của Lâm Siêu bị kéo vào dải ánh sáng màu bạc, hắn chỉ cảm thấy thân thể bỗng dưng trở nên nhẹ bẫng, không gian xung quanh thân thể của hắn không ngừng xoay tròn, chính xác mà nói là thân thể của hắn đang không ngừng xoay tròn, không biết trôi qua bao nhiêu thời gian, phảng phất như là vĩnh viễn, lại phảng phất như là trong nháy mắt, cảm giác xoay tròn này đột nhiên biến mất, trong tầm mắt của hắn đột nhiên xuất hiện một mảnh tăm tối.
Bóng tối tuyệt đối! Lâm Siêu không thể nhìn thấy được cái gì, giống như là hắn đã bị mù vậy.
Một hồi lâu sau, Lâm Siêu mới cảm giác được toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức, cùng lúc đó, hắn cũng ngửi thấy được một mùi vị hư thối ẩm ướt.
Thị giác của Lâm Siêu dần dần khôi phục lại, khiến cho hắn có thể nhìn thấy được rõ ràng hoàn cảnh ở xung quanh. Hiện tại hắn đang đứng trong một khu rừng rậm, trên mặt đất khắp nơi có lá rụng màu đen hư thối, mặt đất có màu đen ẩm ướt và lạnh lẽo, trong không khí tràn ngập mùi tanh của bùn đất, chung quanh toàn bộ là cây khô héo, không có một chút sinh cơ nào, lá cây cơ hồ bị rụng sạch, cành cây đen kịt phảng phất như là nanh vuốt của ma quỷ, bầu không khí tràn ngập sự u ám quỷ dị.
Không gian xung quanh tối đen không có một tia ánh sáng nào, mặc dù không phải là bóng tối tuyệt đối, mà giống như là ban đêm, đưa tay không nhìn thấy được năm ngón, nhưng trong không khí vẫn có hạt ánh sáng tồn tại, chỉ có những người có năng lực nhìn trong ban đêm mới có thể nhìn thấy được cảnh tượng ở xung quanh.
Lâm Siêu ngẩng đầu lên nhìn, trên đỉnh đầu cũng không phải là mái vòm bằng nham thạch như trong tưởng tượng, mà là bầu trời cực cao, không thể nhìn thấy được đỉnh, giống như là bầu trời ở trên mặt đất, có vài mảnh mây mù nhàn nhạt bay ở trong không trung, chỉ có một điều khác biệt là ban đêm ở nơi này không có ánh trăng, điều này khiến cho hắn có mấy phần kinh ngạc, theo lý thuyết tộc cự nhân có thể tạo ra mặt trời nhân tạo, tự nhiên cũng có thể tạo ra mặt trăng nhân tạo mới đúng.
"Òa"
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một trận tiếng kêu khóc vang lên, từ chỗ sâu bên trong mảnh rừng rậm đen kịt truyền đến.
"Có người đang khóc à?" Lâm Siêu cảm thấy kinh ngạc, lần theo tiếng khóc đi tới, càng đến gần tiếng kêu khóc càng lớn, từ thanh âm có thể thấy đó là một cô gái trẻ tuổi.
Xuyên qua mấy ngàn mét rừng rậm hoang vu, Lâm Siêu lập tức nhìn thấy ở giữa một mảnh cây khô héo úa, lại có mấy cây non, chỗ mặt đất mà mấy cái cây non này mọc cũng không phải là đất đen ẩm ướt, mà là một mảnh đất khô ráo, bên trên còn có mấy khóm cỏ xanh. Giống như là ốc đảo bên trong sa mạc vậy, giờ phút này có một cô gái trẻ có vóc dáng thướt tha đang ngồi trên mảnh cỏ sạch sẽ này khóc thút thít, đang quay lưng về phía của Lâm Siêu, mái tóc đen dài phủ đến eo, theo sự thút thít, bả vai của cô gái khe khẽ động đậy, có thể thấy được cô gái này đang cực kỳ thương tâm.
Lâm Siêu nhìn thoáng qua cô gái này, vóc người của cô ta đại khái có mấy phần tương tự với nhân loại ở kỷ thứ năm, cáo ước chừng một mét tám, mặc dù so với đại bộ phận nữ giới có chút hơi cao, nhưng cũng không quá cao khiến cho người ta cảm thấy áp lực, nhất là da thịt trắng nõn của nàng lộ ra bên ngoài chiếc váy màu đỏ tươi, tràn ngập sự dụ hoặc, cực kỳ bắt mắt.