Chương 824 Quỷ dị
Lâm Siêu cũng không có mạo muội tới gần, đứng ngoài một trăm mét đánh giá chiếc váy màu đỏ của cô gái, bởi vì hắn còn chưa thấy rõ được diện mạo của cô ta, cho nên hắn không thể phán đoán ra được cô ta là người của kỷ nguyên nào, nhưng chiếc váy mà nàng mặc có kiểu cách hơi giống với người Root Daya ở kỷ nguyên thứ ba, chỉ có điều so sánh cùng với dáng người của nàng, chiếc váy này lại hơi có vẻ bó sát người.
Sau khi cảm nhận được Lâm Siêu đi tới, cô gái này liền ngưng khóc, chậm rãi quay đầu lại, phần trán của nàng mặc dù bị mái tóc màu đen che khuất, nhưng gương mặt lộ ra lại cực kỳ thanh tú, bên trong đôi con ngươi màu tím hồng tràn ngậm cảm giác mị hoặc, nhưng trên gương mặt của nàng lúc này lại biểu lộ ra sự ưu thương, hướng về phía Lâm Siêu nói: "Hãy đến giúp ta một chút, chân của ta bị thương."
Lâm Siêu nhìn về phía đôi chân của nàng, nàng không có đi giày, làm lộ ra bắp chân cùng với bàn chân trắng như tuyết, trên bắp chân có một dấu răng, từ hình dạng của vết cắn, chính là vết cắn của nhân loại, mà còn là nhân loại có dáng người cực kì khôi ngô, ít nhất phải cao hai mét trở lên.
Có đồng hồ phiên dịch, Lâm Siêu cũng không cần phải lo lắng đến vấn đề ngôn ngữ khác biệt, hắn cau mày hỏi: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này một mình?" Nếu như không phải ngửi được khí tức nhân loại tản mát ra từ trên người của nàng, hắn đã sớm xuất thủ, tại hoàn cảnh tối đen như thế này, tự dưng xuất hiện một cô gái mặc váy đỏ ngồi trong rừng rậm khóc thút thít, thực sự là quá quỷ dị, coi như là nàng bị sinh vật nào đó cắn bị thương, trước tiên cũng phải nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này mới đúng, chứ không phải là ngồi khóc khiến cho mình bị bại lộ như thế này, trừ phi là đầu óc của nàng có chút không bình thường.
"Ta đi thu thập Tử Hương Thảo cho nên quên mất thời gian, chỗ ta ở cách đây không xa, ngươi có thể đưa ta trở về hay không, ta sẽ hậu ta cho ngươi, hoặc là sẽ phân cho ngươi một nửa Tử Hương Thảo." Cô gái mặc váy đỏ điềm đạm đáng yêu nói, lấy từ phía sau ra một bọc Tử Hương Thảo, dài bằng hai bàn tay, loại cỏ này chỉ có thuần một màu tím, sau khi nàng lấy bọc Tử Hương Thảo ra, Lâm Siêu lập tức ngửi được một cỗ dị hương, khiến cho toàn thân của hắn có một cảm giác sảng khoái.
Lâm Siêu có chút động lòng, nhưng cũng không lập tức đáp ứng, vừa mới tiến vào thế giới trong lòng đất đã gặp phải sự tình quỷ dị như vậy, khiến cho hắn không khỏi có chút đề phòng, trong lúc hắn còn đang trầm ngâm suy tư, trong rừng cây ở phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét khàn khàn, có một bóng người đang nhanh chóng lao tới chỗ này.
Lâm Siêu giật mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách vài trăm mét bên ngoài đang có một "người" đang giương nanh múa vuốt gầm thét lao tới, mặc dù là ban đêm nhưng Lâm Siêu vẫn có thể thấy rất rõ ràng, khuôn mặt của "người" này đã bị hư thối gần hết, da dẻ tái nhợt, con ngươi có màu xanh biếc, răng bên trong miệng cực kỳ bén nhọn, trong lúc thét gào nước bọt còn văng tung tóe ra bên ngoài.
"Xác thối?!" Lâm Siêu lập tức giật mình, con xác thối này có tốc độ cực nhanh, thể chất tối thiểu cũng phải đạt đến cấp bảy, tương đương với xác thối Vương, nhưng mà Lâm Siêu biết được xác thối sau khi tiến hóa đến cấp bốn hoặc là cấp năm, toàn thân hư thối sẽ một lần nữa khép lại, có bề ngoài không khác biệt bao nhiêu so với người bình thường, làn da chỉ hơi trắng bệch hơn một chút, con xác thối này thì lại khác, mặc dù đã tiến hóa đến cấp bảy nhưng toàn thân vẫn giữ nguyên vẻ hư thối.
Mặc dù giật mình, nhưng Lâm Siêu vẫn kịp làm ra phản ứng, vào thời điểm con xác thối sắp nhào tới, hắn bỗng nhiên xuất thủ nhanh như chớp, từ một sở hở trong động tác của con xác thối, nâng tay bóp chặt cổ họng của nó, "Rắc" một tiếng, xương cổ của con xác thối lập tức bị bẻ gẫy.
Cổ họng chính là một bộ vị trí mạng của xác thối, chỉ cần bị bẻ gãy là xác thối sẽ mất đi năng lực hành động, triệt để bị tê liệt, nhưng ngoài ý muốn của Lâm Siêu chính là, con xác thối kỳ lạ này vẫn có thể vung tay chộp vào bả vai của Lâm Siêu, há mồm dữ tợn cắn tới.
Lâm Siêu phản ứng rất nhanh, lùi lại một bước tránh cú cắn của con xác thối, đồng thời còn đá một cước vào cái bụng của nó, đạp bay nó ra bên ngoài, sau đó liền thả người nhảy lên, dùng gót chân giẫm lên đầu của nó.
Bành!
Cái đầu của con xác thối bị giẫm chìm vào trong mặt đất, nhưng cũng không bị giẫm vỡ vụn, mặt đất ở nơi này quá xốp, lực lượng truyền tới từ gót chân của Lâm Siêu hoàn toàn bị tán xuống mặt đất.
Lâm Siêu thấy con xác thối không bị làm sao, chỉ có thể rút chân tránh khỏi hai cánh tay đang chộp tới của nó, nhanh chóng lấy thanh binh khí cháy đen ra mãnh liệt bổ xuống.
"Bành" một tiếng, tiếng xương sọ vỡ vụn vang lên, đồng thời âm thanh gào thét của con xác thối cũng im bặt, hai bàn tay đang giương lên cũng thõng xuống mặt đất, đình chỉ động đậy.
Lâm Siêu nhìn thấy não của con xác thối dính trên thanh binh khí cháy đen, cảm thấy mùi vị truyền ra từ não của nó cực kì khó ngửi, coi như hắn là một người sinh tồn lâu năm trong hoang dã, cũng có mấy phần cảm giác muốn nôn mửa, Lâm Siêu lấy ra một cái khăn lau sạch thanh binh khí cháy đen rồi thu vào bên trong nhẫn không gian, bỗng nhiên cảm giác được bả vai ở bên trái truyền đến cảm giác tê dại, hắn liền nghiêng đầu lại nhìn, trên bờ vai đột nhiên có một vết cắt.
Lâm Siêu lập tức nhớ được lúc trước hắn bị con xác thối dùng móng vuốt sắc bén chộp lấy, hắn nhìn qua cái vết cắt dài một tấc này, miệng vết thương chẳng những không khép lại, mà còn sưng đỏ.
Lâm Siêu giật mình, thể chất của hắn đã đạt đến cấp bảy, căn bản sẽ không e ngại bệnh độc trên người của xác thối, hơn nữa hắn còn là Cải Tạo Giả nắm giữ "thể chất hắc ám", coi như là bệnh độc ở trên người của Vương Thú cấp mười một hắn cũng không phải sợ. Thế nhưng giờ phút này hắn lại bị bệnh độc trên cơ thể của con xác thối cấp bảy này lây nhiễm.
Cũng may là năng lực (Bất Tử) có tác dụng không ngừng chữa trị tế bào, làm chậm tốc độ lan truyền của bệnh độc, khiến cho miệng vết thương cũng không có xu thế khuếch tán.
Lâm Siêu đành phải lấy ra một con dao găm, đem miệng vết thương trên bả vai khoét đi. Hắn cố nén cảm giác đau nhức, thôi động nguồn năng lượng trong tế bào, rất nhanh miệng vết thương liền được tái tạo.
"Bệnh độc thật mạnh!" Anubis âm thầm líu lưỡi.
Ánh mắt của Lâm Siêu không khỏi trở nên ngưng trọng, thế giới trong lòng đất so với thế giới trên mặt đất tựa hồ có không ít khác biệt, hắn phải cẩn thận thêm nữa mới được. Lúc này hắn mới thu hồi lại "thể chất hắc ám", khôi phục lại bộ dáng nhân loại, thi triển ra trạng thái Thượng Đế Lĩnh Vực bao phủ phạm vi ba trăm mét xung quanh, để đề phòng xuất hiện sinh vật quỷ dị nào đó đột nhiên tập kích.
Lúc trước con xác thối này có thể ở trong hoàn cảnh tối đen như thế này tìm được Lâm Siêu, tự nhiên chính là thông qua khứu giác. Đôi mắt của đại đa số xác thối cơ hồ không có bao nhiêu tác dụng, đa số đôi mắt của bọn chúng đều bị mục nát, hoặc là rớt ra khỏi hốc mắt, khiến cho hắn nghi ngờ chính là cô gái mặc váy đỏ kia cũng có thể ở trong bóng tối nhìn thấy hắn.