← Quay lại trang sách

Chương 825 Căn nhà nhỏ

Lúc trước cái đầu của Anubis có thể ở bên trong "bóng tối tuyệt đối" trông thấy Lâm Siêu, là bởi vì nó có năng lực (linh hồn), có thể nhìn thấy linh hồn của Lâm Siêu, trừ phi cô gái mặc váy đỏ này có năng lực hệ nhận biết.

Lâm Siêu quay đầu nhìn thoáng qua cô gái mặc váy đỏ, từ trên khuôn mặt của nàng bắt được một tia giật mình, nhưng rất nhanh liền được nàng thu liễm, khôi phục lại bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta thương tiếc.

Ánh mắt của Lâm Siêu trở nên lạnh lùng, nói: "Lúc trước cắn ngươi chính là mấy con xác thối này sao?"

Cô gái mặc váy đỏ nhìn thoáng qua con xác thối đã bị đánh chết, dùng sức gật đầu, nói: "Chính là mấy con xác thối này, tuy nhiên con xác thối cắn ta kia đã bị ta doạ chạy."

Mắt của Lâm Siêu sáng lên, hỏi: "Vậy sao, nước miếng của bọn chúng có mang theo bệnh độc, ngươi không bị lây bệnh sao?"

Cô gái mặc váy đỏ kinh ngạc nhìn Lâm Siêu, nói: "Đương nhiên là không, không phải trên tay ta có Tử Hương Thảo hay sao, loại cỏ này có thể trị liệu những vết thương bị xác thối cắn, ngươi không biết à?"

Lâm Siêu khẽ giật mình, không ngờ được mấy cọng cỏ màu tím trong tay của nàng lại có hiệu quả kinh người như vậy, khó trách vì sao lúc nãy nàng lại lấy cái bọc cỏ màu tím này ra cho hắn nhìn, hơn phân nửa là vì nàng sợ hắn nhìn thấy vết cắn trên chân của nàng không bị nhiễm bệnh mà sinh nghi, cố ý tiêu trừ nghi hoặc.

"Ngươi có thể đưa ta về nhà được không, chỗ ở của ta cách đây không xa, cứ ở lại nơi này sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm." Cô gái mặc váy đỏ sợ hãi nhìn thoáng qua thi thể của con xác thối sau lưng của Lâm Siêu nói.

Ánh mắt của Lâm Siêu có chút chớp động, sau khi im lặng một lát, hắn mới nói: "Được thôi." Lúc này hắn liền dùng tinh thần lực nhấc bộ thi thể của con xác thối lên ném vào bên trong nhẫn không gian, chờ đến khi nào trở về căn cứ thì đưa cho viện khoa học nghiên cứu, sau đó liền nói với cô gái mặc váy đỏ: "Dẫn đường đi."

Cô gái mặc váy đỏ thấy Lâm Siêu đồng ý dẫn mình về nhà, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười, nói: "Ngươi thật sự là một người tốt." Nói xong nàng liền dùng hai cánh tay chống người đứng lên, bẻ lấy một đoạn cây khô làm gậy chống, đi khập khiễng ở phía trước dẫn đường.

Nàng cũng không có nhờ Lâm Siêu dìu, hắn thấy nàng thức thời như thế, cũng vui vẻ đi theo phía sau nàng, dù sao hai người cũng không quen nhau, lần đầu gặp mặt mà muốn tới gần đối phương chính là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.

"Cẩn thận một chút, cô gái này giống như đang giấu diếm ngươi chuyện gì đó, đừng để mắc mưu của cô ta." Anubis truyền ý niệm nhắc nhở Lâm Siêu.

Lâm Siêu khẽ gật đầu, hắn đã sớm biết cô gái này nói dối hắn, nhất là lúc mà nàng nói là nàng bị xác thối cắn, từ mặt đất xung quanh, Lâm Siêu nhìn thấy rất rõ ràng có dấu chân của bảy đến tám người, nếu không phải là đồng bạn của nàng, thì chính là xác thối, hơn nữa ở trong không khí còn tràn ngập mùi hư thối nhàn nhạt, có mùi vị giống như đúc với mùi hư thối truyền ra từ não của con xác thối bị hắn đánh chết kia, chỉ là mùi hư thối này đã bị phai nhạt đi rất nhiều, hiển nhiên là cô gái này đã từng giết qua xác thối!

Mặc dù không biết con xác thối mà nàng giết chết kia có thể chất bao nhiêu, nhưng nàng lại có thể sinh tồn được ở chỗ này, chứng tỏ thực lực của nàng tuyệt sẽ không yếu, từ đủ loại biểu hiện của nàng có thể thấy, đều giống như là muốn dẫn dụ hắn đến chỗ ở của nàng.

Biết rõ là như thế, thế nhưng Lâm Siêu vẫn đồng ý, thứ nhất là vì hắn không quen thuộc hoàn cảnh ở nơi đây, tìm tới những người khác có thể thăm dò đươc một ít tình huống, thứ hai là vì mùi trên người của cô gái này đúng là mùi của nhân loại, không phải là xác thối. Hắn cũng không muốn bắt nàng tra khảo, coi như có tra khảo, cũng chưa chắc đã hỏi ra được cái gì, trừ phi đưa nàng cho Anubis ăn hết, mới có thể đạt được một ít ký ức ở trong đầu của nàng.

Nhưng vô duyên vô cớ giết người, Lâm Siêu vẫn không thể làm được, ít nhất cũng phải nói lời không hợp sau đó mới rút đao đánh nhau, còn bây giờ cũng không phải là nói lời không hợp, nhiều lắm thì đối phương chỉ đang giấu diếm hắn một chút chuyện mà thôi.

Lâm Siêu có chút hiếu kỳ không biết nàng đang âm mưu chuyện gì, từ hình dáng của nàng, không hề giống với người đói thiếu chất dinh dưỡng, nói rõ nàng cũng không thiếu đồ ăn, không cần phải vì đồ ăn mà tiến hành ám hại hắn. Hơn nữa từ làn da sạch sẽ của nàng, nói rõ nàng cũng không thiếu nước sạch.

Từ hai điểm này có thể thấy được nàng nhất định có một âm mưu khác nào đó, thế nhưng Lâm Siêu không thể suy đoán được âm mưu của nàng, cho nên mới hiếu kỳ, thế là mới đồng ý đi theo nàng.

Dọc theo con đường này cũng không gặp phải một con xác thối nào, nhưng ven đường lại nhìn thấy hai bộ hài cốt của nhân loại, một nửa người bị chôn trong mặt đất màu đen, từ màu xương cốt có thể thấy, hai người này đã chết nhiều năm rồi.

Sau khi đi được khoảng 20 dặm, cô gái mặc váy đỏ đột nhiên nói: "Tới rồi."

Lâm Siêu thông qua Thượng Đế Lĩnh Vực nhìn thấy rất rõ, ở phía trước mấy trăm mét bên ngoài rừng rậm có một bãi đất trống, cây cối ở xung quanh đều bị đốn sạch, trên mặt đất còn dư lại rất nhiều gốc cây, giữa bãi đất trống có một căn nhà nhỏ bằng gỗ, đứng trơ trọi lẻ loi giữa mảnh rừng rậm âm trầm này.

Cô gái mặc váy đỏ đi tới trước căn nhà nhỏ bằng gỗ, nói: "Ta đã trở về."

Một tiếng "cọt kẹt" vang lên, cánh cửa của căn nhà nhỏ bằng gỗ từ từ mở ra, từ bên trong khe hở của cánh cửa xuất hiện một con mắt, nhìn thoáng qua cô gái mặc váy đỏ, sau khi nhìn thấy Lâm Siêu đi ở phía sau, trong ánh mắt của người này liền loé lên một tia quang mang quỷ dị, chậm rãi đẩy cánh cửa ra.

Lâm Siêu lúc này mới nhìn rõ được chủ nhân của con mắt này, đó chính là một bà lão khoảng chừng hơn tám mươi tuổi, mặt mũi nhăn nheo, mái tóc bạc trắng, lưng còng, trên tay cầm một cây quải trượng, nhìn qua có vẻ rất yếu ớt, bà lão phát ra thanh âm già nua mà khàn khàn nói: "Mau đi vào trong nhà đi, vì sao ngươi lại đi về muộn như thế, chân bị thương rồi à?"

Cô gái mặc váy đỏ xoay người lại vẫy vẫy tay với Lâm Siêu, nói: "Vào nhà thôi, bên ngoài không an toàn."

Lâm Siêu nhìn thoáng qua căn nhà nhỏ bằng gỗ này, nghĩ thầm bằng vào lực phòng ngự của căn nhà, ở bên trong cũng không an toàn được bao nhiêu, nói không chừng còn nguy hiểm hơn, thế nhưng hắn vẫn gật đầu, đi theo phía sau nàng tiến vào bên trong căn nhà gỗ.

Căn nhà gỗ có diện tích ước chừng 60 mét vuông, ở sau cửa chính là một cái phòng khách, giờ phút này bên trong phòng khách có ba người đang ngồi, một ông lão khoảng 90 tuổi, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, một cô bé khoảng 12, 13 tuổi, ba người đang ăn tối, chỉ là thức ăn trên bàn mà bọn họ đang ăn lại khiến cho sắc mặt của Lâm Siêu không khỏi sa sầm xuống, bởi vì tất cả đều là gan, ruột, trái tim, các loại nội tạng.