← Quay lại trang sách

Chương 834 Cơ trí

Ngươi muốn chết có đúng hay không, chỉ bằng vào hai người các ngươi? Cũng dám nói câu người gặp có phần, chớ có ép lão tử giết người!" Một người trung niên đứng ở phía sau lưng thanh niên cầm chiến đao, trên khuôn mặt tràn ngập sự ngang ngược nói.

Bé gái cười cợt nói: "Được lắm, chúng ta đi được chưa, sau khi trở lại căn cứ, chúng ta liền nói cho mọi người biết các ngươi nhặt được Hắc Thư Sào."

"Ngươi!" Bốn người giận tím mặt quát lên.

"Muốn giết người diệt khẩu sao?" Bé gái cười cợt nói: "Những người khác còn chưa có đi xa đâu, chỉ cần ta quát to một tiếng, hậu quả các ngươi tự biết, căn cứ cũng không cho phép giết người, chí ít cũng sẽ không cho phép các ngươi giết người một cách công khai."

Bốn người tức giận đến mức trên trán nổi gân xanh, cắn chặt hàm răng phát ra tiếng ken két, bọn hắn làm sao lại không biết điểm này, nếu không bọn hắn đã sớm động thủ, cần gì phải đứng ở đây dài dòng với hai người Lâm Siêu?

Bỗng nhiên, thanh niên cầm chiến đao nhìn thấy đám người đang đi cách Lâm Siêu một ngàn mét ở phía sau, khuôn mặt liền biến sắc, nếu như chờ đến khi đám người kia tới, Hắc Thư Sào ở trong tay bọn hắn cũng sẽ bị cướp mất, lúc này mới liếc mắt ra hiệu cho ba người còn lại, ba người này thấy thế trong lòng liền đau như cắt, người trung niên ngang ngược lúc trước cắn răng nói: "Được, chúng ta cho các ngươi một phần, nhưng nếu các ngươi dám nói ra, ta tuyệt đối sẽ xé xác các ngươi, các ngươi có tin hay không?!"

Nói xong, người trung niên liền móc quả cầu màu đen ra, từ bên trong ba lô lấy ra một cái bình nhỏ bằng kim loại, tìm cái lỗ thủng trên viên cầu màu đen, dốc xuống đổ một ít chất nhầy màu đen ra, nói: "Trong này cũng không còn được bao nhiêu, các ngươi cũng đừng có "được voi, đòi tiên"!"

Bé gái cũng biết là không thể quá phận, không sợ biểu lộ hung ác của bốn người này một chút nào, tiến lên nhận lấy cái bình kim loại, rồi mới trở lại bên người của Lâm Siêu, cười hì hì một tiếng, nói: "Hôm nay coi như là đã kiếm được bữa trưa cùng với bữa tối rồi."

Lâm Siêu ngửi được mùi tanh hôi bên trong cái bình, khẽ nhíu mày, từ chối cho ý kiến, trong lòng âm thầm thưởng thức sự cơ trí của bé gái, vào thời khắc nguy hiểm như thế này, lại còn có thể mượn áp lực của địch nhân ở phía sau, giành lợi ích về cho mình.

"Đi thôi." Lâm Siêu quay người hướng về một chỗ ít người đi tới.

Bé gái vội la lên: "Anh đi đâu thế!"

Lâm Siêu lạnh nhạt nói: "Không muốn thì đừng đi theo."

Bé gái có chút cắn môi, trong lòng phi tốc tính toán một chút xác suất sống tiếp nếu đi theo cái phương hướng này, cuối cùng nó vẫn lựa chọn đi theo phía sau Lâm Siêu, nhưng ngoài miệng lại không ngừng nói: "Anh đang suy nghĩ cái gì thế, không phải em đã nói đi tới chỗ nhiều người sẽ an toàn hơn hay sao, anh muốn tự sát à!"

"Anh không hiểu em đang nói cái gì hay sao?"

"Chẳng lẽ anh có cái gì để dựa vào?"

"Anh có biện pháp thoát thân à?"

"Bọn họ đã sắp đuổi kịp chúng ta rồi!"

Lâm Siêu đi đến một địa phương hẻo lánh, xung quanh có không ít dấu chân, hiển nhiên là chỗ này đã từng được rất nhiều người tìm kiếm qua, cho nên mới không có ai đi đến đây nữa, lúc này, đám người theo đuôi Lâm Siêu cũng đang phi tốc đuổi theo.

Khuôn mặt của bé gái biểu lộ ra sự lo lắng, lại nhìn thấy Lâm Siêu đi rất chậm, vội vàng nói: "Chạy mau đi, bọn họ đã đuổi tới sát phía sau rồi!"

Lâm Siêu đưa bàn tay xoa xoa mái tóc của bé gái, nói: "Đứng ở phía sau đợi anh."

Bé gái giật mình, nó nhìn không ra được Lâm Siêu còn có cái gì để dựa vào, nghi ngờ nói: "Anh cũng đừng quá khinh suất, cho dù có món đồ gì đó để dựa vào, cũng cần phải thật cẩn thận, bọn họ có rất nhiều người, hơn nữa còn có thể chất rất cao, anh phải thật cẩn thận chú ý!"

Lúc này, đám người thanh niên người Maya đã đi tới trước mặt của hai người Lâm Siêu, khoảng cách một ngàn mét trong chớp mắt liền có thể đuổi theo, thanh niên người Maya cười híp mắt nói: "Lâm Siêu huynh đệ, tối hôm qua ngủ có ngon giấc hay không?"

Lâm Siêu duỗi người một cái, nói: "Cũng tạm được, lần gần nhất ta vẫn ngủ trên nệm êm, cho nên có chút không quen."

Thanh niên người Maya cùng với mấy người còn lại nghe vậy liền bật cười, thanh niên người Maya cười híp mắt tiến lên một bước, nhiệt tình nói: "Lâm Siêu huynh đệ, chúng ta có chuyện này cần ngươi hỗ trợ một chút."

"Là chuyện gì?" Lâm Siêu cười nhạt một tiếng nói: "Nói qua cho ta nghe một chút xem."

Thanh niên người Maya nở nụ cười nồng đậm nói: "Rất đơn giản, ngươi giúp ta... Đi chết đi!" Nụ cười của hắn bỗng nhiên chuyển thành sự ngoan lệ, lật bàn tay một cái, phi tốc rút ra một khẩu súng ngắn màu bạc bên hông, nâng lên nhắm chuẩn vào giữa trán của Lâm Siêu, từ khi rút súng đến khi nhắm vào trán của Lâm Siêu, hắn thể hiện ra một loạt động tác vô cùng lưu loát, nửa giây cũng chưa tới.

Trong nháy mắt ngắm bắn, thanh niên người Maya không chần chờ một chút nào bóp cò, không cho Lâm Siêu một chút cơ hội phản ứng nào, dù sao, Lâm Siêu cũng là người nắm giữ máu Hoàng Kim, ai biết được Lâm Siêu có còn con át chủ bài nào khác hay không?

Bành!

Thế nhưng tiếng nổ súng cũng không có vang lên, mà đầu của thanh niên người Maya lại đột nhiên nổ tung.

Lực quán tính kéo thân thể của thanh niên người Maya té ngửa về phía sau, Lâm Siêu đưa tay chộp lấy khẩu súng ngắn màu bạc ở trong tay của hắn, phảng phất như là đối phương rút khẩu súng này ra là để đưa cho Lâm Siêu vậy.

Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, những người lại liền sửng sốt nhìn thanh niên người Maya ngã xuống mặt đất, nhưng qua giây lát bọn họ liền kịp phản ứng, nhanh chóng phát động năng lực của mình, đồng thời còn lấy binh khí ra bổ nhào về phía Lâm Siêu.

Lâm Siêu tiện tay bóp cò.

Phanh phanh phanh...

Tiếng súng liên tục vang lên, vỏ đạn băng lãnh từ trên nòng súng tung ra rơi xuống dưới chân của Lâm Siêu, đầu lâu của đám người ở phía trước lần lượt bị mấy viên đạn bắn ra xuyên thủng, nổ tung, máu tươi giống như suối phun trào, bắn tung tóe ra xung quanh.

Trong nháy mắt, hơn mười người chỉ còn lại hai người còn sống. Hai người này còn sống là vì khẩu súng ở trong tay của Lâm Siêu hết đạn! Lâm Siêu nhìn thoáng qua khẩu súng, khẽ vung cánh tay phải, ra sức ném mạnh khẩu súng ra.

Bành!

Khẩu súng ngắn xoay tròn như một dải ánh sáng màu bạc, nhanh chóng nện vào đầu của một tráng hán da đen, đem hắn đánh bất tỉnh.

Hết hảy mọi việc đều phát sinh nhanh như chớp loé, năng lực mà những người này phát động lúc này đã đánh tới thân thể của Lâm Siêu, lại bị sinh mệnh từ trường của Lâm Siêu ngăn cản, không thể tạo ra thương tổn gì cho Lâm Siêu, ba người trong đó một người có năng lực là (phòng ngự), một người là (kết giới), một người là (mật độ), vẫn không thể ngăn cản được lực xuyên thấu của viên đạn. Không thể không nói, khẩu súng ngắn màu bạc của thanh niên người Maya có uy lực không thể chê được.

Lâm Siêu nhìn thoáng qua người duy nhất còn đứng trên mặt đất, là một người trẻ tuổi có con ngươi và đôi lông mày màu xanh lam, giống như là hậu duệ của Lam Tộc một nền văn minh nhỏ ở kỷ nguyên thứ ba.