← Quay lại trang sách

Chương 841 Xếp hàng

Em là người của Thần quốc nào, tại sao lại xuất hiện ở khu vực Hắc Hoang này?" Lâm Siêu nghi ngờ nhìn về bé gái hỏi.

Bé gái ngẩng đầu nói: "Là do em đi lạc đến nơi này."

Lâm Siêu trừng mắt nhìn bé gái, nói: "Đừng ép anh dùng bạo lực."

Bé gái đánh giá sự thật trong lời nói của Lâm Siêu một hồi, mới bực dọc nói: "Em cũng không có truy vấn lai lịch của anh, anh cũng đừng hỏi em có được không, chúng ta cứ như thế này mà hợp tác với nhau không phải là sẽ tốt hơn sao, vả lại, coi như em có nói, cũng chỉ là nói dối mà thôi, anh thấy có đúng hay không?"

Lâm Siêu nghe vậy liền có chút nhíu mày, nghĩ thầm bé gái nói cũng đúng, lúc này hắn mới không truy hỏi bé gái nữa. Tính cách của hắn vốn chính là không thích xen vào việc của người khác, lúc này mới tăng tốc độ bay, nửa giờ sau, hắn liền nhìn thấy một toà cự thành màu đen ở phía xa xa, toà cự thành này đứng sừng sững bên trên một bình nguyên rộng bát ngát, vừa cao vừa rộng, cơ hồ không thể nhìn thấy được toà cự thành này dài bao nhiêu.

Bành!

Đột nhiên ở phía dưới có một tiếng nổ vang trời.

Lâm Siêu cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Chỉ thấy ở dưới chân của hắn có một tòa căn cứ cao ngất, giờ phút này căn cứ đã bị sụp đổ, trở thành một mảnh đổ nát thê lương, giờ phút này bên trên toà căn cứ đổ nát này có một con quái vật hình người cao hơn ba mét đang đứng, xung quanh nó có rất nhiều thi thể nằm la liệt. Toàn thân của nó được bao bọc bởi một lớp vảy màu đen, trên trán có một cái sừng, sau lưng có một cái đuôi dài ngoằng, phảng phất như là một con thằn lằn khổng lồ, trọng yếu nhất chính là đôi mắt của nó, bên trong con ngươi màu vàng có một cây Thập Tự màu bạc, rõ ràng là một con Giác Tỉnh Giả!

Giờ phút này xung quanh con Giác Tỉnh Giả có tám người mặc giáp trụ màu đen vây quanh, có người cầm súng ngắm, có người cầm pháo năng lượng hạt nhân, có người thì cầm chiến đao, cự kiếm các loại.

Lúc trước dưới một pháo năng lượng hạt nhân oanh tạc, lồng ngực của con Giác Tỉnh Giả này đã bị xuyên ra một cái lỗ thủng, những người còn lại lập tức nắm lấy cơ hội, sử dụng công kích toàn lực, lập tức liền có thể đem cái đầu lâu của con Giác Tỉnh Giả này chém xuống.

"Thật là đáng thương." Bé gái cũng chú ý tới tràng chiến đấu ở phía dưới, nói khẽ: "Vậy mà vào lúc nó Giác tỉnh không có ai phát hiện rồi giết nó, ngược lại còn bị nó giết chết toàn bộ."

Lâm Siêu kinh ngạc hỏi: "Làm sao em biết được?"

"Anh nhìn xem bao tay và chiến y đã nứt vỡ trên người của con Giác Tỉnh Giả này xem, cùng với những thi thể ở dưới chân của nó rất giống nhau, khẳng định là nó là người ở trong toà căn cứ này Giác tỉnh ra, những người khác ở bên trong toà căn cứ này không có ai phát giác được, hoặc là mặc dù đã phát giác, nhưng không có ai xuất thủ công kích nó, lo lắng về việc làm người đầu tiên xuất thủ sẽ bị thua thiệt, kết quả khiến cho nó có đủ thời gian để triệt để Giác tỉnh, đem tất cả mọi người ở bên trong toà căn cứ này toàn bộ giết sạch." Bé gái khẽ lắc đầu, nói: "Chuyện như vậy em đã gặp rất nhiều, thậm chí có một phần năm các căn cứ chính là bị Hủy diệt bởi vì nguyên nhân như thế này."

Lâm Siêu nghe bé gái nói thế liền cúi đầu nhìn kỹ thân thể của con Giác Tỉnh Giả kia, lập tức trông thấy chiến y trên người của nó giống hệt như chiến y của các bộ thi thể khác ở xung quanh, trong lòng liền âm thầm bội phục sức quan sát của cô bé này, đồng thời còn quét mắt đánh giá tám người mặc giáp trụ màu đen kia.

Những người này sau khi chém giết xong con Giác Tỉnh Giả, cũng đã nhận ra được sự tồn tại của Lâm Siêu, ngẩng đầu nhìn lên thấy Lâm Siêu cũng không phải là quái vật, mới thu hồi lại ánh mắt, đi tới thu dọn thi thể của con Giác Tỉnh Giả. Sau đó mới lấy ra thiết bị thăm dò sinh mệnh, kiểm tra thử xem bên dưới đống đổ nát này có còn người nào còn sống hay không, một người trong đó tựa hồ như nghe được động tĩnh, vội vàng xốc một phiến đá lên, bên trong đúng là có một cô gái trẻ, bắp chân bị phiến đá chèn ép đến biến dạng, hôn mê bất tỉnh.

Người kia ôm cô gái trẻ lên, hướng về phía những người khác gật đầu nhẹ một cái, lăng không bay lên trên không trung.

Mấy người khác cũng lần lượt bay lên, một người trong đó quay người đưa tay, xung quanh đống đổ nát bỗng nhiên xuất hiện một đám lửa, đem thi thể la liệt ở khắp nơi thiêu đốt thành tro tàn.

Sau khi xử lý xong hiện trường, mấy người này liền phi tốc rời đi, phương hướng giống như là Lâm Siêu rời đi.

"Giáp trụ của mấy người này có kiểu dáng không sai biệt bao nhiêu so với đám Tử Hoang Vệ kia, hẳn cũng là Tử Hoang Vệ chuyên môn bảo hộ chung quanh toà thành Hắc Hoang." Bé gái nói.

Lúc này, hai người đã bay đến rất gần toà cự thành Hắc Hoang, Lâm Siêu nhanh chóng bay xuống, chỉ thấy lớp tường thành ở bên ngoài cao gần hai trăm mét, so với tường thành ở căn cứ Tinh Thần còn muốn cao hơn gấp đôi, vô cùng to lớn, ở xung quanh có rất nhiều người đang hướng tới cửa thành, nộp lệ phí đi vào thành.

Lâm Siêu cũng nhanh chóng đi theo sau mấy người này, xếp thành một hàng dài.

Lúc này, tám người Tử Hoang Vệ ở phía sau cũng đã bay tới, chỉ có điều là bọn họ cũng không hạ xuống, mà trực tiếp từ bên trên đỉnh đầu của mọi người bay vọt qua tường thành vào bên trong. Một người ở bên trong tám người Tử Hoang Vệ này sau khi bay ngang qua đầu của Lâm Siêu, liền nghiêng đầu đánh giá Lâm Siêu một chút, mang theo mấy phần hiếu kỳ.

Sau khi tám người này bay đi biến mất sau tường thành, bé gái mới cười hì hì nói: "Khẳng định là do tốc độ bay lúc trước của anh không kém bọn họ một chút nào, cho nên mới khiến cho người kia có một chút hiếu kỳ, nếu như vừa rồi anh mở miệng chào người kia, nói không chừng sẽ được người kia tiến cử, gia nhập vào bên trong Tử Hoang Vệ của thành Hắc Hoang, đối với những người ở khu vực Hắc Hoang mà nói, đó chính là vinh quang chí cao vô thượng, cũng chính là biểu tượng của sự giàu có và địa vị, sẽ có một đám lớn nữ nhân muốn lên giường với anh."

Lâm Siêu lườm nàng một cái, nói: "Dạng con nít ranh như em thì biết cái gì, mới có tý tuổi đầu."

Bé gái cười hì hì một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Đám người đang xếp hàng nhìn thấy tám vị Tử Hoang Vệ bay qua trên đỉnh đầu của mình, đều ngạc nhiên kinh hô, không có một chút che giấu nào về sự hâm mộ và thán phục của mình. Ngược lại còn có một số người ra sức biểu hiện thần thái của mình, hy vọng có thể gây nên sự chú ý của mấy vị Tử Hoang Vệ này, cho dù chỉ được làm người hầu của bọn họ, cũng đã có thể có một nơi ở cố định và thức ăn sung túc.

Rất nhanh, một hàng người dài cũng đã đến phiên Lâm Siêu.

"Nhanh lên, đừng để cho ta lặp lại, giao lệ phí vào thành, hoặc là quét thẻ!" Một thanh niên thủ thành khôi ngô người Hắc Giác không nhịn được nói, người Hắc Giác là một nền văn minh nhỏ phụ thuộc ở kỷ nguyên thứ ba.