Chương 842 Giàu có
Lâm Siêu đã sớm chuẩn bị, từ trong người lấy ra một cái túi tiền làm bằng da thú, lấy một ít tiền giấy bên trong túi đưa cho đối phương, tòa cự thành Hắc Hoang không biết đã kiến tạo được bao nhiêu năm, hệ thống tiền tệ đã sớm được hoàn thiện.
Tên thủ vệ khôi ngô người Hắc Giác nhìn thấy túi tiền da thú trong tay của Lâm Siêu, trong mắt lộ ra một tia giật mình, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười, tiếp nhận tiền lệ phí, bỏ vào bên trong cái rương tiền, nhìn qua bé gái đang nắm chặt lấy góc áo của Lâm Siêu, hướng về phía Lâm Siêu khách khí hỏi: "Ngài muốn đi vào thành một người hay là hai người?"
Lâm Siêu nhìn thoáng qua bé gái, nói: "Hai người đi."
Tên thủ vệ khôi ngô người Hắc Giác lập tức trả lại tiền thừa cho Lâm Siêu. Lâm Siêu nói: "Không cần." Sau đó liền dẫn bé gái vào bên trong tòa cự thành, vừa đi không được mấy bước, đã nghe thấy tiếng thán phục truyền đến từ hàng người ở phí sau.
"Là hắc tệ, người này thật là giàu có?"
"Ta nhìn thấy, bên trong cái túi da kia toàn là hắc tệ, phải có một xấp dày!"
"Thật sự là người có tiền, khó trách vì sao hắn có thể nuôi nổi bé gái kia!"
Sau khi đi vào trong thành, bé gái thừa dịp xung quanh có ít người, hướng về phía Lâm Siêu hưng phấn nói: "Anh gạt em, anh có nhiều hắc tệ như vậy, thì còn cần phải đi giết quái vật để làm cái gì, lấy số tiền ở bên trong cái túi da kia, có thể mua được một căn nhà ở nơi hẻo lánh?"
Lâm Siêu không ngờ được xấp giấy màu đen này lại có giá như thế, đây vẫn chỉ là túi tiền của một Tử Hoang Vệ, cái nhẫn không gian lấy được ở trên người của cô gái mặc áo giáp màu bạc kia, bên trong còn có một xấp tiền màu tím, có lẽ còn có giá trị cao hơn xấp tiền màu đen này.
"Xem ra, bằng vào số tiền này ở thành Hắc Hoang cũng có thể mua được một số vật hữu dụng, không biết là khu mua bán ở chỗ nào." Lâm Siêu cũng không có ý định lưu lại ở nơi này quá lâu, sau khi hắn biết Thần quốc có tồn tại, hắn liền có ý muốn đi đến Thần quốc, về phần đống tiền hắc tệ này cũng có thể dùng để mua bán trao đổi trong thành Hắc Hoàng, hoặc là rộng hơn là trao đổi bên trong khu vực Hắc Hoang, đến khu vực khác cũng chỉ là một đống giấy lộn.
"Tuy nhiên trước nhất phải đi tìm thư viện cái đã." Lâm Siêu làm ra quyết định, hướng về phía bé gái nói: "Em dẫn anh tới đây, coi như cũng có chút công lao, mấy thứ này cho em đi." Nói xong hắn liền mở túi tiền ra, từ bên trong rút ra một xấp tiền màu tím đưa cho nàng, nhưng nghĩ tới việc bé gái còn quá nhỏ tuổi, dùng tiền giấy màu tím sẽ khiến cho người khác chú ý, liền lấy ra một xấp tiền màu đen đưa cho nàng.
Bé gái giật mình, tựa hồ như không ngờ được Lâm Siêu lại đem hắc tệ quý giá này phân cho mình, phải biết rằng, lúc trước nhóm người ở căn cứ Đao Phong kia còn phải đi tìm kiếm thi thể của người chết để làm thức ăn, có thể nói là đã luân lạc tới tình trạng phải ăn thịt người, có thể biết được những đồng hắc tệ này có giá trị cỡ nào, tùy tiện một vứt một tờ hắc tệ này vào trong một căn cứ nhỏ dạng như căn cứ Đao Phong, liền có thể gây ra một hồi cướp đoạt điên cuồng.
Nhìn thấy Lâm Siêu quay người rời đi, bé gái đột nhiên cắn môi dưới, đuổi theo nói: "Em muốn đi theo anh, anh đi đâu em liền đi đó!"
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, nói: "Bằng này tiền đã đủ để cho em sinh sống được một thời gian dài rồi, em lại là Năng Lực Giả đa trọng, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cường giả, cần gì phải đi theo anh?"
Bé gái ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Lâm Siêu, nói: "Ngoại trừ mẹ của em, anh là người thứ hai đối xử với em tốt như vậy, em tin tưởng anh sẽ có thể bảo vệ được em."
Lâm Siêu tức giận nói: "Em cũng đừng có quá tin người như thế, lại nói, anh sẽ không mang theo bên người một con nhóc vướng víu, tốt nhất là em nên ở lại đây đi."
"Em sẽ không trở thành gánh nặng của anh." Bé gái có chút cắn môi, lấy dũng khí nói: "Nói thật cho anh biết, năng lực hệ Nhận Biết của em được gọi là (thần thấu), có thể nhìn thấu bản chất của mọi sự vật!" Đem năng lực báo cho người khác, chẳng khác gì là đem bí mật quan trọng nhất của mình nói cho người khác, mang ý nghĩa là đã vô cùng tín nhiệm đối phương!
"(Thần thấu)?" Lâm Siêu nghe bé gái nói sắc mặt liền biến đổi, tên của cái năng lực này hắn đã quá quen thuộc, đây không phải là năng lực mà vị Tân Nguyệt Nữ Vương kia nắm giữ hay sao?
Trông thấy bộ dáng khiếp sợ của Lâm Siêu, bé gái trong lòng liền cảm thấy căng thẳng, không ngờ được Lâm Siêu cũng biết tầm quan trọng năng lực (thần thấu) của nó, trong nội tâm không khỏi có mấy phần khẩn trương cùng với thấp thỏm, chỉ cần trong ánh mắt của Lâm Siêu xuất hiện một tia dị sắc hoặc là tham lam, nó sẽ lập tức quay người chạy trốn!
Lâm Siêu đã khôi phục lại tâm tình, trong lòng âm thầm cười khổ, cái gì gọi là vận may nghịch thiên? Chính là bé gái này chứ ai nữa! Năng Lực Giả đa trọng trời sinh không nói, năng lực mà nó nắm giữ còn là đế vương ở bên trong hệ Nhận Biết, tuyệt đối là kẻ thống trị!
"Ta cần phải nghiệm chứng một chút." Lâm Siêu nắm lấy bàn tay nhỏ của bé gái, nói: "Nếu như điều em nói là thật, anh có thể để cho em tiếp tục đi theo, nhưng có một điều kiện tiên quyết đó là, em phải ăn vào hai quả tường vi, anh mới có thể tín nhiệm em được, thậm chí sau này anh còn có thể tài bồi em."
"Quả tường vi?" Bé gái biến sắc, thất thanh nói: "Anh làm sao lại có vật này?"
Lâm Siêu nhìn chăm chú bé gái, nói: "Nếu như em đã biết tác dụng của vật này, anh cũng đỡ phải giải thích nữa, nếu như em không nguyện ý, vậy thì chúng ta ai đi đường nấy, chúng ta cũng không có thiếu nợ gì với nhau."
Sắc mặt của bé gái liền trở nên phức tạp, cắn môi suy tư, nửa ngày sau mới nói: "Tốt, em đáp ứng anh, anh tính dùng biện pháp gì để nghiệm chứng năng lực của em?"
Lâm Siêu không ngờ được bé gái lại đáp ứng, trong lòng không khỏi kinh ngạc, phải biết là sau khi ăn vào hai quả Tường vi, bé gái sẽ trở nên tuyệt đối trung thành với hắn, không bao giờ phản bội. Giống như là Phạm Hương Ngữ vậy, hắn nhìn chằm chằm vào bé gái một chút, nói: "Kiểm trắc gien để nghiệm chứng năng lực của em."
"Tới cả dụng cụ kiểm trắc gien mà anh cũng có?" Sắc mặt của bé gái liền biến hóa, sau khi trầm mặc một lát mới nói: "Vậy làm như thế nào em mới tin tưởng được là sau này anh sẽ không hại em?"
Lâm Siêu mỉm cười, nói: "Chuyện này thì quá đơn giản, bất luận kẻ nào cũng không nguyện ý bỏ qua một vị tùy tùng nắm giữ năng lực (thần thấu) a?"
Bé gái nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Siêu, nửa ngày sau mới khẽ gật đầu, nói: "Được, em đáp ứng anh."
Lâm Siêu trong lòng cảm thấy kinh ngạc, hỏi: "Tại sao em lại tin tưởng anh như vậy, phải biết là sau khi ăn hai quả tường vi vào, em sẽ không khác gì một nô tỳ."
Bé gái mỉm cười, học theo giọng điệu lúc trước của Lâm Siêu hỏi lại: "Tại sao không cho em ăn quả tường vi xong rồi lại hỏi, như vậy chắc chắn em sẽ không nói láo."