Chương 869 Khởi hành
Tứ đại ác thú sao..." Cẩm Nguyệt mỉm cười, nói: "Ta cũng chỉ được nghe phụ thân nói qua, bọn nó đều là siêu cấp quái vật được sản sinh từ trận tai nạn ở kỷ thứ nhất, hơn nữa bởi vì chúng nó có đặc tính đặc thù của quái vật, có thể không ngừng tiến hóa, ừm, có lẽ là gien của bọn nó cũng có cực hạn, nhưng ta chưa từng nghe nói cực hạn của bọn nó là cấp mấy, dù sao thì tứ đại ác thú đều là tồn tại phi thường đáng sợ, nghe nói nếu như chúng nó tụ tập lại cùng một chỗ, liền có năng lực hủy thiên diệt địa!"
"Bọn nó hùng cứ ở các phương của thế giới, ở phương bắc là « Tín Ngưỡng », ở phương nam là « Tận Thế », ở phương tây là « Thủ Hộ », ở phương đông là « Thiên Đạo »."
Lâm Siêu giật mình, thầm nghĩ trong lòng: "Con ác thú cuối cùng này, lại có tên là « Thiên Đạo » sao?"
"Ở địa phương mà chúng nó chiếm cứ, cho dù là Thần Vương cũng không dám tới gần, bất quá, chỉ cần không chủ động trêu chọc chúng nó, tứ đại ác thú cũng sẽ không xuất thủ, bất quá, trong đó « Thủ Hộ » ở phương tây là ác thú tham lam nhất, ăn rất nhiều, cuối cùng bị một nhóm Thần Vương liên thủ giết chết."
Lâm Siêu gật đầu đồng ý, những tin tức này hắn cũng đã được nghe nói qua, thấy Cẩm Nguyệt không lên tiếng nữa, mới biết được thì ra những tin tức mà nàng biết, so với những gì mà hắn biết cũng không hơn bao nhiêu, bất quá là biết được tên của con ác thú cuối cùng là « Thiên Đạo », « Thủ Hộ » đã chết, còn lại ba con ác thú, không biết chúng nó có còn sống hay không, lâu nay cũng không thấy bọn chúng xuất hiện.
"« Thiên Đạo » ở phương đông..." Lâm Siêu trong lòng tự lẩm bẩm.
Nisha nghiêng đầu ngước nhìn Lâm Siêu, trong đôi mắt đen láy lộ ra mấy phần hiếu kỳ.
Không bao lâu sau, mọi người đã trở lại thành Hắc Hoang, du thuyền hạ xuống, Cẩm Nguyệt hướng về phía Lâm Siêu nói: "Thời điểm tranh ghế Chủ Thần tranh đã sắp bắt đầu, ngày mai chúng ta sẽ phải xuất phát, từ thông đạo siêu thời không tiến về Thần quốc Maya, cho nên, đêm nay ân công hãy ở lại phủ thành chủ đi!"
Lâm Siêu gật đầu nói: "Cũng tốt."
Cẩm Nguyệt lập tức (triệu hoán) ra một thị nữ, bảo nàng chuẩn bị cho Lâm Siêu một gian phòng tốt nhất.
Sau đó, chờ đến khi Lâm Siêu cùng với Nisha được vị thị nữ kia dẫn đi, mới đem mười hai vị Thần Hoang Vệ tiến về toà đại điện nơi thành chủ làm việc.
Sau khi Lâm Siêu đi vào gian phòng chuyên môn dành cho khách quý ở, trang trí ở nơi này tất nhiên là xa xỉ đến cực điểm, tất cả đều là vật liệu tốt nhất, trên mặt bàn bày đầy hoa quả kỳ dị, mứt hoa quả, bánh ngọt cùng với điểm tâm thịt muối.
Lâm Siêu sau khi vào trong phòng liền quan sát xem ở bên trong có lắp đặt thiết bị giám sát hay không, sau khi tìm tòi tỉ mỉ một phen, không tìm được cái gì mới buông lỏng ra mấy phần, đã nhìn thấy Nisha nghênh ngang ngồi ăn bánh ngọt ở trên bàn, tức giận nói: "Em không sợ ở bên trong có độc à."
Nisha thờ ơ nói: "Bọn họ sẽ không ngu xuẩn như thế. "
Lâm Siêu nói: "Em cũng đâu có đói bụng đâu mà ăn nhiều đề làm gì, đôi khi bọn họ hạ độc chưa chắc đã muốn đưa em vào chỗ chết."
Nisha nghĩ thầm Lâm Siêu nói cũng đúng, thế là vứt nửa cái bánh ngọt ở trong tay xuống, phủi tay nói: "Cô công chúa này có vẻ là người rất tốt, anh còn không tin tưởng sao?"
Lâm Siêu nhìn sắc trời một chút, nói: "Đi ngủ thôi."
Nisha nhảy một phát lên trên giường, cười hì hì nói: "Ai tới trước được trước, lần này anh ngủ ghế sô pha tiếp đi."
Lâm Siêu nghiêng người nhìn qua sau lưng của Nisha, nói: "Nơi này còn có một cái giường nữa mà." Nói xong liền hất cái màn che cái giường thứ hai ra.
Nisha nhìn đến mức trợn mắt hốc mồm, lập tức cảm thấy ảo não, dùng đôi chân nhỏ dẫm lên trên giường, "răng rắc" một tiếng, đem gầm giường đạp gẫy, nhất thời có chút chật vật.
Lâm Siêu đã nằm lên trên giường của mình, lạnh nhạt nói: "Đi ngủ thì bớt ồn ào một chút."
Nisha: "...
Ngày kế tiếp, trời mờ sáng.
Tiếng phi hành của du thuyền đã truyền tới ở trên đỉnh đầu, mặc dù yếu ớt, nhưng dưới thính giác siêu phàm của Lâm Siêu, thanh âm này cũng không khác gì tiếng lựu đạn nổ, biết là cái du thuyền này đến là để đón mấy người Cẩm Nguyệt, hắn lập tức đứng dậy, tới đánh thức Nisha đang ngủ trên ghế Sô pha.
Nhanh chóng rửa mặt, ăn uống đơn giản.
Lâm Siêu mở cửa ra quan sát về phía xa, chờ Cẩm Nguyệt phái người đến đón mình.
Tối hôm qua, Lâm Siêu cũng không hấp thu chất lỏng ở bên trong tinh thể, chủ yếu là vì lo lắng hôm nay đi tới thông đạo siêu thời không sẽ gặp phải Diệp thành chủ, ông ta dù sao cũng là Chủ Thần, mặc dù Anubis có thể sử dụng trạng thái ngủ say để tránh né sự cảm ứng của ông ta, nhưng sẽ không có biện pháp giúp cho hắn giấu diếm, nếu như khí tức thần tính của hắn đột nhiên tăng lên quá nhiều, tất nhiên sẽ gây nên sự chú ý của ông ta.
Dù sao thì đồ vật cũng đã nằm ở trong túi của Lâm Siêu, chờ đến khi đến thần quốc Maya liền có thể thoải mái hấp thu, Lâm Siêu cũng không muốn gây sự chú ý, tạo ra phiền toái không cần thiết.
Sưu!
Chờ đợi không bao lâu, một vị Thần Hoang Vệ tên là 'Mok' đã bay đến, cười nói: "Lâm tiên sinh xin mời đi theo ta."
Đã từng một lần ở bên trong "Cấm địa Ác Thú" cộng đồng tác chiến, mười hai vị Thần Hoang Vệ đều có một chút hảo cảm đối với Lâm Siêu, hơn nữa Lâm Siêu lại còn là ân nhân của Cẩm Nguyệt.
Lâm Siêu dắt Nisha đang ngáp ngắn ngáp dài đi theo 'Mok' bay tới quảng trường, giống như hôm qua, mọi người lần lượt tiến vào bên trong du thuyền. Mới vừa vào, Lâm Siêu đã nhìn thấy Diệp thành chủ đang ngồi ngay ngắn trên ghế Vip ở phía trước khoang thuyền, trên gương mặt nở một nụ cười hờ hững, không thể biết được là ông ta đang nghĩ cái gì.
Ánh mắt của Diệp thành chủ từ trên thân thể của Lâm Siêu đảo qua, rơi vào trên người của Cẩm Nguyệt, mỉm cười nói: "Lần này thu hoạch thật sự là rất phong phú, tế bào thần tính của con đã lan tràn ra 91% toàn thân, còn kém 4% nữa liền đạt tới mức cực hạn 95%, lần đi tranh ghế Chủ Thần này, con phải nắm cơ hội thật chắc!"
"Con sẽ tận lực." Cẩm Nguyệt nhu thuận nói.
Diệp thành chủ mỉm cười, nói: "Trọng yếu nhất, đó chính là sự an toàn của con! Người muốn lấy được quyền khống chế của thành Hắc Hoang có quá nhiều, con phải cẩn thận thủ đoạn của bọn họ."
Cẩm Nguyệt liền nghiêm túc gật đầu nói: "Con hiểu rồi."
Diệp thành chủ khẽ gật đầu, nói: "Lần này có thúc thúc Cyr hộ tống, ta cũng yên tâm được phần nào, trên đường đi con phải hỏi ý kiến của thúc thúc Cyr, đừng có tự tiện quyết định."
Cẩm Nguyệt hướng về phía người trung niên Maya ở bên cạnh đang vuốt cằm nói: "Làm phiền thúc thúc Cyr hộ tống ta."
"Không có gì, Hắc Hoang cũng chính là nhà của ta." Người trung niên Maya cười tủm tỉm nói.
Lúc này, tất cả mọi người đã tiến vào khoang thuyền, thuyền trưởng liền khởi động động cơ, Diệp thành chủ nắm chặt bàn tay của Cẩm Nguyệt, hít vào một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: "Toàn bộ Hắc Hoang đều nhờ vào con!"
Ánh mắt của Cẩm Nguyệt hiện ra sự kiên định, trịnh trọng gật đầu.