Chương 941 Khổ cực
Hốc mắt của Lãnh Chân phiếm hồng, nói: "Lâm tỷ tỷ sau khi bức lui mấy vị (Trụ Thần) kia, liền chuẩn bị... quay người lại công kích chúng ta, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên bầu trời trở nên u ám, ngay sau đó bên trên đỉnh đầu của chúng ta xuất hiện một cái vòng xoáy, từ bên trong vòng xoáy xuất hiện một thân ảnh mơ hồ toả ra quang mang vạn trượng, ta nghe thấy mọi người ở chung quanh nói, thân ảnh này chính là Thần Vương Thần quốc Maya!"
"Nhân cách của Lâm tỷ tỷ sau khi Giác tỉnh tựa hồ như cũng biết nặng nhẹ, sau khi trông thấy Thần Vương giáng lâm, lập tức xoay người bỏ chạy, vị Thần Vương này vừa muốn xuất thủ bắt Lâm tỷ tỷ, bỗng nhiên bị Bạch tỷ tỷ xuất thủ ngăn cản, nhưng lực lượng của Bạch tỷ tỷ không đủ, bị Thần Vương một chưởng đánh bay, nhưng mà, sau một khắc nàng đứng lên, lại..."
Lãnh Chân nhìn Lâm Siêu một chút, có mấy phần không đành lòng nói: "Lại là do vực sâu nhân cách chưởng quản thân thể của nàng, về sau vực sâu nhân cách Bạch tỷ tỷ cùng với vị Thần Vương kia kịch chiến cùng một chỗ, Vưu Tiềm đại ca trông thấy tình huống không đúng, mang em cùng với Hắc Nguyệt tỷ tỷ chạy trước, Hắc Nguyệt tỷ tỷ không chịu rời đi, nhưng vào lúc này, đằng sau lại có một đám chấp pháp quan thần điện đuổi theo, chúng ta lại lâm vào khổ chiến, cuối cùng, em cùng với Hắc Nguyệt tỷ tỷ bị bắt, chỉ có Vưu Tiềm đại ca bằng vào năng lực (thích ứng) của mình, từ trong đám người chạy mất."
Trong lòng cảu Lâm Siêu cảm thấy nặng nề, hắn biết Vưu Tiềm xưa nay tham sống sợ chết lại còn lười biếng, không ngờ được vào lúc lâm nguy lại bỏ chạy, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lãnh Chân tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của Lâm Siêu, nói: "Về sau, sau khi chúng ta bị bắt, em nhìn thấy Bạch tỷ tỷ cũng bị vị Thần Vương kia chế trụ, vị Thần Vương kia thực sự quá lợi hại, cho dù là vực sâu nhân cách Bạch tỷ tỷ, cũng không phải là đối thủ của ông ta, sau đó Bạch tỷ tỷ liền bị Thần Vương mang đi, em cùng với Hắc Nguyệt tỷ tỷ bị giam giữ trong thần lao của Thần quốc Maya."
"Không biết trải qua bao lâu, bên trong cũng không có đồng hồ, thẳng đến một ngày, có hai người ăn mặc rất sang trọng đi tới thần lao, một người vừa lùn vừa béo, một người cao gầy anh tuấn, đều là người Maya, hai người bọn họ nói cái gì mà 'Mỗi người một cái', đem em cùng với Hắc Nguyệt tỷ tỷ thả ra, vị vừa lùn vừa béo kia chọn lựa Hắc Nguyệt tỷ tỷ, mang nàng rời đi, còn em thì bị người cao gầy anh tuấn mang đi."
"Lúc ấy ở trong thần lao, em cùng với Hắc Nguyệt tỷ tỷ ngày đêm chịu khổ hình, sớm đã không còn khí lực để phản kháng cùng với giãy dụa, cho nên vào lúc hai người này đến, chúng ta cũng chỉ có thể đi theo hai người bọn hắn rời đi, lúc đầu em cho rằng bọn họ muốn mang chúng ta đi chấp hành tử hình, không ngờ được người cao gầy anh tuấn kia sau khi mang em rời đi, lại mang em tới một toà cung điện rất xa xỉ."
"Về sau em mới biết được, toà cung điện đó chính là chỗ ở của người kia, mà người kia, chính là một hoàng tử bên trong Thần quốc Maya, là một vị hoàng tử kiệt xuất, sau khi hắn mang em đi tới cung điện, lập tức lấy ra hai 'Quả Tường Vi', hắn nói đó là tín ngưỡng trái cây, ép buộc em ăn vào, nhưng trước kia em đã từng nghe Lâm đại ca nói qua hiệu quả của thứ này, biết được sau khi ăn vào, sẽ triệt để biến thành nô lệ của hắn, không còn có nhân cách của mình, so với chết không có gì khác."
"Nhưng em lại không có cách nào phản kháng, bọn hắn có đủ loại năng lực, trong đó còn có năng lực (thôi miên), có thể thôi miên khiến em ăn vào, cho nên em không chờ đến lúc bọn hắn dùng thủ đoạn cường ngạnh, liền chủ động ăn."
Lâm Siêu không ngờ được Lãnh Chân cùng với Hắc Nguyệt lại chịu qua nhiều khổ đau như vậy, nghe tới lúc Lãnh Chân ăn vào Quả Tường Vi, không khỏi khẽ giật mình, không đợi Lâm Siêu hỏi thăm, Lãnh Chân đã vội vàng nói: "Lâm đại ca yên tâm, em ăn vào là vì đã sớm chuẩn bị, năng lực của em chính là năng lực (biến mất), có thể làm cho sự tồn tại và mùi vị của bản thân biến mất, về sau em phát hiện, còn có thể khiến cho những bộ phận trên thân thể biến mất, thế là em liền phát động năng lực làm cho dạ dày biến mất."
"Không có dạ dày cùng với hệ thống tiêu hoá, hiệu quả của 'Quả Tường Vi' không có cách nào phát huy ra được, trực tiếp rớt xuống trực tràng của em, về sau em vụng trộm thừa dịp đến lúc không có ai chú ý, đem hai quả Tường Vi đã nhai nát nhổ ra bên ngoài, sau đó em một mực đi theo bên cạnh người kia, giả bộ thành bộ dáng trung thành, lần này, người kia chính là đã lợi dụng năng lực của em, phối hợp với bảo vật đặc thù của hắn, đem em vụng trộm đưa vào bên trong Động Huyệt Kỳ Tích, làm như thế, trên thực tế hắn liền có tới mười sáu vị hộ vệ."
"Mà vào lúc Lâm đại ca tham gia tháp thí luyện, em đã nhìn thấy anh, chỉ là anh không nhìn thấy em, em lúc ấy đã muốn liên hệ với anh, nhưng nghĩ tới ở bên cạnh có quá nhiều người, liền nhẫn nhịn, sau khi tiến vào "Huyệt động kỳ tích", em luôn dùng máy truyền tin để gọi cho anh, nhưng màn hình máy truyền tin luôn biểu hiện là không thể kết nối, em còn tưởng rằng là anh không mang theo máy truyền tin, may mắn là sau này rốt cuộc cũng có thể liên lạc được với anh."
Lâm Siêu nhìn qua khuôn mặt ngây thơ của Lãnh Chân, không khỏi ngơ ngẩn.
Chỉ riêng từ những nội dung bên trong lời nói của Lãnh Chân, Lâm Siêu liền có thể tưởng tượng, trong khoảng thời gian này Lãnh Chân sống cũng không dễ dàng, muốn một mực giả ngây giả dại đi theo bên cạnh một vị hoàng tử, lừa dối quá quan, ngoại trừ dựa vào hiệu quả xuất kỳ bất ý của năng lực (biến mất), chủ yếu Lãnh Chân còn phải diễn cho đủ giống.
Thậm chí, vị hoàng tử kia còn sẽ cố ý thiết lập một chút khảo nghiệm, để kiểm nghiệm xem Lãnh Chân có phải hay không đã bị quả Tường Vi cải tạo.
Trong thoáng chốc, Lâm Siêu phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng lần đầu tiên hắn gặp đứa bé nhỏ thó này, lúc trước đứa bé này vẫn chỉ là một người không có chỗ nương tựa, là một đứa bé lẻ loi hiu quạnh, tâm trí đơn thuần, mặc dù về sau một mực đi theo bên cạnh hắn, trong lúc nhàn rỗi hắn đã dạy qua không ít thí dụ kinh nghiệm sinh tồn cùng với lòng người hiểm ác, nhưng đứa bé này có thể sống đến hiện tại, đồng thời còn tìm được hắn, cũng không phải là bằng vào tâm tư đơn giản là có thể làm đến, có thể tưởng tượng, trong đoạn thời gian mất tích này, sự tình mà đứa bé này gặp phải ở trong thế giới trong lòng đất, xa xa không chỉ giống như lời mà đứa bé này đã nói, chỉ là bởi vì đem so với sự tình Lâm Thi Vũ Giác tỉnh, Bạch Tuyết bị bắt quá nhỏ, cho nên đứa bé này đã giảm bớt đi không nói.
"Vất vả cho em rồi." Lâm Siêu đưa tay sờ sờ khuôn mặt của Lãnh Chân, có mấy phần đau lòng.
Lãnh Chân khẽ lắc đầu, sa sút nói: "Một chút khổ đó không tính là gì, nếu như Lâm tỷ tỷ còn ở đây thì tốt, coi như có để cho em chịu nhiều khổ cực hơn nữa, em cũng nguyện ý."