← Quay lại trang sách

Chương 940 Nàng...Đã giác tỉnh

Hai giờ sau, Lâm Siêu đang muốn dùng máy truyền tin hỏi thăm vị trí của Lãnh Chân, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm vui mừng kêu lên ở phía trước: "Lâm đại ca!" Thanh âm vừa dứt, đã có một thân ảnh trống rỗng hiển hiện, chính là Lãnh Chân đã lâu không thấy.

Lâm Siêu ngơ ngác một chút, không ngờ được Lãnh Chân dùng năng lực (biến mất) đi tới trước mặt hắn, vậy mà hắn lại không phát giác được, hiệu quả ẩn nấp của cái năng lực này quả thực là đáng sợ, bất quá cũng có quan hệ với việc vừa nãy hắn không tập trung tâm tư, hắn lôi kéo Lãnh Chân lui trở về trong đường hầm, nhìn qua gương mặt non nớt đen kịt của Lãnh Chân, hơn phân nửa trong khoảng thời gian này đã chịu đựng không ít đau khổ, vội vàng nói: "Em làm sao lại xuất hiện ở đây? Các em không phải là bị mất tích ở trong biển hay sao, vì sao lại xuất hiện ở thế giới trong lòng đất?"

Lãnh Chân trông thấy Lâm Siêu, kích động đến mức nước mắt tuôn ra, nói: "Lâm đại ca, rốt cục cũng nhìn thấy anh, nơi này gọi là thế giới trong lòng đất sao, em cũng không biết là chúng ta làm sao lại tới được nơi này, chỉ nhớ là sau khi bị con quái vật biển kia nuốt vào, Bạch tỷ tỷ mang bọn em từ bên trong cơ thể của con quái vật kia giết ra, đánh chết con quái vật biển kia, sau đó trong đáy biển xuất hiện một cái vòng xoáy, đem chúng ta đều cuốn vào, chờ đến khi chúng ta khi tỉnh lại, đã nhìn thấy ở cái địa phương xa lạ này, nghe bọn hắn nói, nơi này gọi là Thần quốc Maya."

Lâm Siêu liền giật mình, Trí năng thành Pol đã nói qua hải động dưới đáy biển có thể nối thẳng tới thế giới trong lòng đất, chẳng lẽ mấy người Bạch Tuyết cũng gặp phải một cái hải động ẩn tàng?

"Sau đó thì sao?" Lâm Siêu vội vàng truy vấn, hỏi: "Tỷ tỷ của anh đâu? Vưu Tiềm đâu?"

Thần sắc của Lãnh Chân trở nên ảm đạm, nước mắt ngăn không được mà tuôn ra, nói: "Lâm đại ca, anh hãy nghe em kể lại từ đầu, sau khi chúng ta đến địa phương xa lạ này, Bạch tỷ tỷ mang theo chúng ta tìm đường trở về, chúng ta cư ngụ ở bên trong một căn cứ hoang dã một đoạn thời gian rất dài, mới biết được ở nơi này có Thần quốc Maya, Lâm tỷ tỷ nói là ở dạng địa phương rộng lớn như Thần quốc, nhất định sẽ có thể tìm được biện pháp trở về, thế là Bạch tỷ tỷ liền mang bọn em tiến về Thần quốc Maya."

"Sau khi chúng ta bôn ba cả tháng trời, rốt cục cũng đi tới Thần quốc, vừa mới đi tới một tòa thành thị không lâu, đột nhiên liền xuất hiện một lượng lớn binh sĩ, nghe người đi đường đang vây xem nói, bọn hắn là nhân viên chấp pháp thần điện Thần quốc Maya, trong đó mấy người dẫn đầu, được gọi là cái gì (Trụ Thần)."

Lâm Siêu nghĩ đến sự tình Lãnh Chân nói là Bạch Tuyết đã bị bắt, trái tim chìm vào đáy cốc, nói: "Khẳng định là do hệ thống tiên đoán của Thần quốc Maya, khóa chặt thân phận của (Thanh Trừ Giả), cho nên sau khi Bạch Tuyết tiến vào lãnh thổ của Thần Quốc, hệ thống tiên đoán sẽ lập tức cảm ứng được, phái nhân thủ đến đuổi bắt."

Vành mắt của Lãnh Chân ửng đỏ, cắn răng nói: "Những người này cái gì cũng không nói, một mực phải bắt Bạch tỷ tỷ, còn nói chúng ta cũng là tội dân, là tội phạm, muốn bắt tất cả chúng ta mang về, chúng ta đương nhiên thề sống thề chết không theo, Bạch tỷ tỷ cùng với chúng ta đều liều mạng phản kích, nhưng bên trong những người này có một số người rất mạnh, mỗi một người đều có thể chất cực cao, chúng ta không chịu nổi sự vây công của nhiều người như vậy, rất nhanh liền bị vây quanh, mà Bạch tỷ tỷ cũng bị mấy người được gọi là (Trụ Thần) cuốn lấy, không có cách nào thoát thân."

Lãnh Chân nắm chặt nắm đấm, hàm răng cắn chặt phát ra tiếng kèn kẹt, nói: "Lâm tỷ tỷ thấy chúng ta sắp bị tiêu diệt, dưới sự phẫn nộ, nàng, nàng..."

Lâm Siêu trong lòng hơi hồi hộp một chút, vội vàng nói: "Nàng thế nào?"

Lãnh Chân ngẩng đầu nhìn Lâm Siêu, nước mắt tuôn ra, nói: "Nàng... Đã Giác tỉnh!"

Đại não của Lâm Siêu "Oanh" một tiếng, trống rỗng, thế giới trước mắt đều lung lay sắp đổ, trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại lời nói quanh quẩn của Lãnh Chân: "Nàng... Đã Giác tỉnh... Đã Giác tỉnh..."

Trong thoáng chốc, phảng phất như là lại trông thấy bộ dáng vui vẻ của nàng ngày xưa.

Một người luôn quan tâm bảo vệ đệ đệ...

Từ khi phụ mẫu mất sớm, tỷ tỷ từ nhỏ một mình nuôi dưỡng đệ đệ trưởng thành...

Sau sự cố chữa bệnh của phụ thân, nàng vĩnh viễn không lớn nữa, lại có thể đem đệ đệ nuôi đến khi cao hơn cả tỷ tỷ...

Vì cái gì?

Vì cái gì?!

Hốc mắt của Lâm Siêu đỏ lên, đỏ như máu dữ tợn, máu tươi toàn thân của hắn phảng phất đều đang thiêu đốt, tất cả các tế bào đều phảng phất như muốn bạo tạc, hắn bỗng dưng ngửa mặt lên trời thét dài: "Vì cái gì a a a!!!"

Vì cái gì, ngay cả người thân cận của ta nhất cũng muốn cướp đi!!!

"A a a a..." Trong cổ họng của Lâm Siêu phát ra tiếng gào thét như dã thú phẫn nộ đến cực hạn, thanh âm cuồn cuộn truyền ra, ở bên trong huyệt động trống trải, xuất hiện vô số âm thanh vọng lại, tiếng gào thét phẫn nộ vang lên ở bên tai không dứt, chấn động đến mức cả hang động đều ẩn ẩn rung động.

Sưu! Sưu! Sưu!

Nơi xa có mấy bóng người bay xẹt tới, chính là mấy người Cẩm Nguyệt đã đuổi theo kịp, tốc độ của Lâm Siêu quá nhanh, đến mức sau khi Lâm Siêu đứng ở chỗ này chờ đợi Lãnh Chân một hồi, bọn hắn mới đuổi kịp, còn chưa có tới gần, bỗng nghe thấy bên trong hang động truyền đến trận trận tiếng gào thét, âm thanh ở bên trong huyệt động cộng minh với nhau, không ngừng quanh quẩn trong tai của bọn hắn.

"Vì... Cái... gì..."

Bên trong thanh âm tràn ngập sự phẫn nộ cùng với sát ý ngập trời, cho dù đang đứng ở cách xa đường hầm huyệt động, mấy người Cẩm Nguyệt cũng cảm thấy không rét mà run.

Cẩm Nguyệt hơi dừng lại một chút, cắn răng nói: "Đi qua nhìn một chút." Nàng nghe ra đây là thanh âm của ân công, nàng tin tưởng ân công sẽ không làm tổn thương nàng, hơn nữa có lẽ giờ phút này ân công đang cần sự trợ giúp của mình.

Toàn thân của Lâm Siêu nhẹ nhàng run rẩy, phẫn nộ đến mức hốc mắt đỏ bừng, trong đầu tràn ngập xúc động hủy diệt hết thảy, mà lần này, hắn cũng không có kiềm chế! Không có ngăn cản! Mà tùy ý để cho cỗ xúc động hủy diệt dữ tợn này lan tràn ra toàn bộ lồng ngực và đại não.

Trong lúc mơ hồ, trong đáy lòng tựa hồ như có đồ vật gì đó đang rục rịch!

"Lâm đại ca..." Lãnh Chân khẩn trương gọi Lâm Siêu.

Lâm Siêu cảm nhận được sự lo âu trong lòng của Lãnh Chân, cố nén phẫn nộ trong đáy lòng, thấp giọng nói: "Nói tiếp đi."

Lãnh Chân thấy Lâm Siêu không bị sự phẫn nộ làm cho mất khống chế, lúc này mới thả lỏng khẩu khí, tiếp tục nói: "Lâm tỷ tỷ sau khi Giác tỉnh, bộc phát ra lực lượng cực mạnh, đem tất cả các chấp pháp quan của Thần Điện tại chỗ đánh chết, may mắn là nàng cách chúng ta khá xa, cho nên cũng không bị nàng gây ra tổn thương, mà mấy vị (Trụ Thần) kia cũng bị Lâm tỷ tỷ đánh cho trọng thương, liền, liền..." Bỗng nhiên thần sắc của Lãnh Chân trở nên do dự, trong mắt có một tia khổ sở.

Trái tim của Lâm Siêu một lần nữa chìm xuống dưới, trầm giọng nói: "Liền cái gì?"