Chương 943 Trảm thảo trừ căn
Anubis cứng miệng, nghĩ đến cá tính xưa nay của Lâm Siêu, trở nên trầm mặc, một lúc sau mới thở dài, nói: "Thôi được, bản tôn sẽ liều mình điên cuồng với ngươi một hồi, chết thì chết, bản tôn đã sớm chán sống, chỉ là không ngờ được, bản tôn muốn cải tà quy chính, hảo hảo phụ tá ngươi, thực hiện tốt thân phận (Dẫn Đạo Giả) của ta, mang ngươi đi đến chính đạo, nhưng cuối cùng vẫn khiến cho ngươi rơi vào con đường 'Tội dân'."
*Tác giả: Có người hỏi "Kỳ tích chi huyết" không phải là không thể bảo tồn hay sao? Đoạn trước ta chỉ nói là không thể bảo tồn được đến lần Tranh cử Chủ Thần vào một ngàn năm sau, thời gian ngắn thì vẫn có thể bảo tồn.
---
Lâm Siêu hít vào một hơi thật sâu, đè nén sát ý trong đáy lòng, hướng về phía Lãnh Chân nói: "Em hẳn là tự mình trốn đi có phải không, em có biện pháp liên lạc với vị hoàng tử kia hay không?"
Lãnh Chân giật mình nói: "Có, Lâm đại ca đang muốn..."
"Trảm thảo trừ căn!" Ánh mắt của Lâm Siêu trở nên lạnh lẽo, nói: "Bọn hắn không phải là muốn lấy thân phận 'Tội dân' để chém đầu Vưu Tiềm hay sao, chúng ta cũng sẽ theo yêu cầu của bọn hắn làm chuyện mà tội dân nên làm!"
Lãnh Chân hơi chấn động một chút, cắn răng nói: "Không sai, coi như bọn hắn ở bên ngoài lưu lại một bộ phận máu thịt, có thể tái sinh, thực lực cũng sẽ giảm mạnh!" Lãnh Chân từ phía sau lưng trong cái túi đeo bên hông móc ra một chiếc máy truyền tin màu đen, hướng về phía Lâm Siêu nói: "Hiện tại liền gọi bọn hắn tới hay sao, có muốn hay không làm một chút bẫy rập mai phục?"
Lâm Siêu nhìn đứa bé này một cái, không ngờ được chỉ một đoạn thời gian không gặp, đứa bé này đã trở nên thành thục, mặc dù vào thời điểm phẫn nộ, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, nghiễm nhiên đã trở thành một người sinh tồn xuất sắc, trong lòng của hắn cảm thấy có mấy phần vui mừng, lại có mấy phần đau lòng —— bất luận là người nào muốn trưởng thành trong một thời gian ngắn, cũng cần phải trả giá thật lớn.
Khẽ lắc đầu, Lâm Siêu nói: "Không cần phải làm bẫy rập."
Lãnh Chân giật mình, nhưng ngay sau đó liền gật đầu, không có một chút hoài nghi nào lời nói của Lâm Siêu thật hay là giả, bởi vì chỉ cần là lời nói của Lâm Siêu, nó liền tin, mặc kệ đó là chuyện không thể tưởng tượng nổi cỡ nào, lúc này nó mới khởi động máy truyền tin màu đen trong tay, một lát sau, máy truyền tin kết nối, bên trong lập tức truyền ra một thanh âm tức giận: "Ngươi chết ở đâu rồi?"
Thanh âm của Lãnh Chân biến đổi, cung kính nói: "Chủ nhân, ta đang đứng bên trong đường hầm huyệt động, lúc trước ta bị lạc đường, liền ở chỗ này chờ ngài."
"Chờ cái con mẹ ngươi!" Trong máy truyền tin phát ra thanh âm phẫn nộ nói: "Lão tử mang ngươi vào đây là để làm cái gì, đồ phế vật, đứng yên ở nơi đó chờ cho lão tử, ta lập tức sẽ đến, nếu như ngươi còn dám chạy loạn, nhìn xem lão tử có đánh gãy chân của ngươi hay không!" Nói xong, đầu dây bên kia liền bực tức cúp máy.
Một tia cung kính trên mặt của Lãnh Chân lập tức biến mất, ánh mắt dần lạnh xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Siêu, nói: "Lâm đại ca, đợi lát nữa em hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn, anh ở bên cạnh đánh lén, tên hoàng tử này có một chút khó đối phó, hắn dung hợp đôi mắt của một con quái vật nắm giữ năng lực (không gian), tự thân lại nắm giữ năng lực (thời gian), được hắn phối hợp sử dụng, có năng lực đào mệnh cực mạnh."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, nói: "Không cần phải lo lắng." Có thanh (toái không chi nhận) ở đây, bất kỳ năng lực thời gian hay không gian đều bị mất đi hiệu lực, chỉ có điều khiến cho sát ý của hắn càng thêm nồng đậm chính là, là một hoàng tử cao quý, tố chất lại hiển nhiên không cao, mặc dù ở trong Vương đình ăn mặc rất đúng lễ nghi, nhưng bản tính tự thân lại ác liệt, vừa rồi chỉ từ khẩu khí của tên hoàng tử này đối với Lãnh Chân liền có thể nhìn ra điểm ấy, có thể nghĩ được trong khoảng thời gian này Lãnh Chân chịu bao nhiêu ủy khuất cùng với ngột ngạt.
Lãnh Chân từ bên hông rút ra hai con dao găm đen kịt, lau sạch, ánh mắt híp lại còn một nửa, thỉnh thoảng nhìn một chút về nơi xa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, tràn ngập lạnh lẽo cùng với sát ý.
Lâm Siêu bỗng nhiên nghĩ đến bọn người Cẩm Nguyệt đang đứng ở phía xa, đến lúc vị hoàng tử kia tới, có lẽ sẽ tìm bọn hắn để gây sự, lúc này mới hướng về bọn hắn vẫy vẫy tay.
Bọn người Cẩm Nguyệt đứng ở đằng xa, trông thấy Lâm Siêu ngoắc, Cyr cùng với mấy vị hộ vệ còn lại có chút do dự, đôi mắt của Cẩm Nguyệt lại hơi sáng, lập tức bay đi.
"Ân công." Cẩm Nguyệt hạ xuống trước mặt của Lâm Siêu, cảm kích nói: "Vừa rồi đa tạ ân công đã cứu chúng ta, ta cũng không kịp nói với ân công một tiếng tạ ơn."
Lâm Siêu lạnh lùng nói: "Không có gì, đợi lát nữa có sẽ có địch nhân tới, các ngươi hoặc là đi tới trước lối vào tránh né, hoặc là đi tới một địa phương khác để tiếp tục tìm "kỳ tích chi huyết"."
Sắc mặt của đám người Cẩm Nguyệt khẽ biến. Cyr lúc này liền lôi kéo Cẩm Nguyệt, nói: "Điện hạ, chúng ta vẫn nên đi khắp nơi tìm kiếm một phen, cố gắng có khi còn có thể tìm tới được một giọt "kỳ tích chi huyết"." Ngụ ý là ở trong tay của bọn họ cũng không có "kỳ tích chi huyết".
Cẩm Nguyệt nghe thấy lời này, biết Cyr là cố ý nói cho Lâm Siêu nghe, nhưng trong lòng của nàng lại nghĩ đến lời nói của Lâm Siêu, có một chút do dự, cắn răng nói: "Ân công, nếu như ngươi không chê, chúng ta lưu lại giúp ngươi một tay!"
Cyr cùng với mấy vị hộ vệ giật nảy cả mình, vội vàng nói: "Điện hạ!"
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua thiếu nữ này, nói: "Hảo ý của ngươi ta xin tâm lĩnh, chỉ là các ngươi không thể xen tay vào được, vẫn nên tránh xa một chút, đừng làm liên lụy đến ta."
Bọn người Cyr nghe vậy liền đại hỉ, Cẩm Nguyệt có chút cắn môi, không để ý đến ánh mắt của mấy người trong chiến đội, nói: "Nếu như vậy, chúng ta liền đi tới phía trước lối vào chờ đợi, ân công phải cẩn thận nhiều hơn." Nói xong, nàng liền dẫn đầu hướng về phía lối vào huyệt động đi tới.
Bọn người Cyr khẩn trương, muốn kéo nàng lại, nhưng bởi vì e ngại Lâm Siêu ở bên cạnh, không dám đắc tội, chỉ là sắc mặt có một chút biến đổi, cố nén sự lo nghĩ đi theo sau lưng của Cẩm Nguyệt, biến mất trong đường hầm huyệt động.
Lãnh Chân liếc mắt nhìn bóng lưng của đám người này, hướng về phía Lâm Siêu nói: "Vị tỷ tỷ này giống như có tâm địa không sai."
Lâm Siêu "Ừ" một tiếng, nói: "Là một người có tình người."
Lãnh Chân im lặng, tiếp tục cúi đầu lau con dao găm của mình, bên trên lưỡi dao kim loại phản chiếu lấy gò má non nớt mà lạnh lùng của nó, cùng với đôi con ngươi băng lãnh.
Lâm Siêu gọi cây cổ thụ cùng với bộ thi thể Thần Vương tới, hướng về phía cây cổ thụ nói: "Vừa rồi lời mà chúng ta nói, ngươi cũng nghe thấy được đúng không, đợi lát nữa những người kia tới, ta không hy vọng để cho bất kỳ người nào chạy mất, ngươi ẩn núp ở phía ngoài, giữ vững phòng tuyến, nếu có ai muốn muốn nhân cơ hội đào tẩu, giết chết không tha!"
Cây cổ thụ phát ra âm thanh cười khổ, nói: "Ta cũng không phải là người hầu của ngươi."