Chương 944 Tàn sát
Lâm Siêu phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "Ta không có tâm tình nói cười với ngươi."
Sắc mặt của cây cổ thụ biến hóa, nghĩ đến bộ dáng phẫn nộ điên cuồng của Lâm Siêu lúc trước, không dám nói nhiều nữa, lấy sự hiểu biết của nó về tính cách của nhân loại, lúc phẫn nộ nhân loại chuyện gì đều có thể làm được, vẫn không nên trêu chọc là tốt nhất, nó hậm hực gật đầu đáp ứng, độn thổ rời đi, tiềm phục bên dưới đầm lầy.
Lãnh Chân lúc trước nhìn thấy Lâm Siêu quá khích, giờ phút này mới chú ý tới cây cổ thụ cùng với bộ thi thể Thần Vương, cảm thấy kinh hãi, chờ đến khi trông thấy cây cổ thụ độn thổ, không khỏi hỏi: "Đây là Tiểu thảo quái à?"
Lâm Siêu nói: "Không phải, là phân thân của Thần Thụ Maya, hiện tại đang bị ta quản chế."
Lãnh Chân giật nảy cả mình, ở Thần quốc Maya mấy ngày này, đi theo tại bên người của hoàng tử, khó tránh khỏi mưa dầm thấm đất nghe được một chút tin tức cao cấp, Thần Thụ Maya thế nhưng chính là hạch tâm của Thần quốc Maya, so với ngọc tỉ của Thần quốc Viêm Hoàng còn muốn quý giá hơn nhiều lắm, có thể nói, cái cây này chính là trụ cột căn bản chèo chống Thần quốc Maya!
"Vậy vị này là..." Lãnh Chân nhìn về phía bộ thi thể Thần Vương luôn khiến cho nó cảm thấy từng trận áp bách, luôn cảm thấy người này không giống như người sống, làm cho nó có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Lâm Siêu nói: "Đây là thi thể của Thần vương Maya lúc trước, tính toán ra, vị Thần Vương này cũng là chết ở trong tay của vị Thần Vương chưởng quản Thần quốc Maya hiện tại. Lúc này bộ thi thể này đang làm việc cho anh, đợi lát nữa sẽ bảo hộ em."
Lãnh Chân nghe được mắt không khỏi trừng to, trên mặt mũi tràn đầy sự chấn kinh, cơ hồ khó có thể tin thanh niên thanh tú tuấn mỹ ở trước mặt của mình này, lại là một vị Thần Vương. Sau một khắc, trong đáy lòng của nó lập tức tuôn ra sự kích động không có cách nào nói rõ, thân thể nhỏ nhắn khẽ run rẩy, trong hốc mắt ẩn ẩn có lệ nóng, lẩm bẩm nói: "Lâm đại ca, chúng ta có thể cứu mấy người Bạch tỷ tỷ ra, có đúng hay không? Đúng hay không?"
Lâm Siêu im lặng một lát, mơn trớn lệ nóng trên khuôn mặt của nó, nói: "Đúng, nhất định anh sẽ cứu bọn họ ra, hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết!"
Sưu! Sưu! Sưu!
Ở phía trước đường hầm huyệt động, có mười tiếng rít lao vùn vụt tới, cầm đầu là một thanh niên anh tuấn ăn mặc nhã nhặn, có cử chỉ phong độ, phía sau tổng cộng có mười lăm thân ảnh đi sát ở đằng sau, rất nhanh, nhóm người đã nhìn thấy Lãnh Chân đang đứng lẻ loi chờ đợi ở trong đường hầm.
"Mã Đế, dẫn hắn tới đây, cẩn thận có mai phục, tiểu tử này đã biến mất quá lâu." Thanh niên tuấn lãng cầm đầu dừng thân ảnh lại, đứng xa xa nhìn qua bóng dáng nhỏ bé kia, lạnh giọng phân phó nói.
"Vâng." Một nữ hộ vệ từ phía sau lưng của hắn trong chiến đội bay ra, bên trên đôi giày bạc tinh xảo lóe ra lôi điện màu tím, dưới tác dụng từ trường của lôi điện, nàng nhanh chóng bay về phía mà Lãnh Chân đang đứng.
"Chờ các ngươi rất lâu." Ngay vào lúc bọn người thanh niên tuấn lãng đưa mắt nhìn về phía bóng lưng của 'Mã Đế' đang bay đi, bỗng nhiên có một thanh âm lạnh lùng từ phía sau đám người vang lên.
Thanh niên tuấn lãng sợ hãi cả kinh, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy đằng sau đám hộ vệ không có một ai, bỗng nhiên trống rỗng có một người xuất hiện, phía sau lưng có một đôi cánh màu đen, con ngươi màu đen, trên cái trán mọc ra hai cái sừng nhọn, giống như là ác ma bên trong địa ngục mà Thần Maya đã nói, trong lòng của hắn kinh hãi, bỗng nhiên nhận ra gương mặt của người này, thất thanh nói: "Là ngươi!"
Lâm Siêu nghiêng đầu nhìn qua thanh niên tuấn lãng, trong con ngươi không chứa mảy may một tia tình cảm nào, nói: "Hóa thành chất dinh dưỡng đi."
Sưu!
Lâm Siêu bỗng nhiên lao vùn vụt ra.
Bành!
Trong chớp mắt, một vị nữ hộ vệ có khoảng cách gần nhất với Lâm Siêu, ngực bị đâm xuyên, đâm xuyên ngực của nàng chính là một cánh tay được bao trùm bởi hàn băng, ngón tay như lợi trảo hàn băng, nắm chặt một trái tim đang đập "Phanh phanh", con ngươi của nữ hộ vệ co vào, miệng khẽ nhếch lên, tiếng kêu hoảng sợ từ trong cổ họng cũng không phát ra được.
Bàn tay hơi dùng sức.
Bành!
Trái tim vỡ nát, Lâm Siêu hất cánh tay lên, đem thân thể của nữ hộ vệ tiện tay hất ra, hàn khí lan tràn ra từ trên cánh tay phải đã đem thân thể của nàng hoàn toàn đông kết, hóa thành một khối băng hình người, rơi trên mặt đất, có thể nghe được âm thanh vỡ nát của khối băng.
Mặc dù bây giờ Lâm Siêu còn chưa có hoàn toàn nắm giữ cánh tay phải 'Lệ nguyên tử', không có cách nào thôi động ra kỹ năng (độ không tuyệt đối) có thể so sánh với (lỗ đen), nhưng ở trong một khoảng cách gần, muốn đóng băng một người vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là cũng không bị (độ không tuyệt đối) đông kết, y nguyên vẫn có khả năng tránh thoát, nhưng... Lâm Siêu tin tưởng, chí ít bên trong những vị hộ vệ này còn không có ai có thể tránh thoát.
Hết thảy sự việc đều trong nháy mắt phát sinh, Lâm Siêu đã nhào về phía một vị hộ vệ thứ hai ở gần đó.
Sưu!
Chủ Thần tăng cường cùng với đôi cánh Hắc Ban Thú, phối hợp với thị giác vi mô, liệu địch tiên cơ, thông qua lộ tuyến nguồn năng lượng lưu động trong cơ thể với vị trí cơ bắp áp súc của đối phương, hắn liền có thể đại khái đánh giá ra đối phương đang muốn làm gì, vị thanh niên hộ vệ này vừa kịp phản ứng, đang chuẩn bị kích phát ra năng lực, thân ảnh của Lâm Siêu đã vọt đến trước mặt của hắn.
"Bành" một tiếng, cánh tay phải hàn băng vung ra, chộp lấy cái đầu của vị thanh niên hộ vệ, hơi dùng sức một chút, xương sọ cùng với bộ óc đều bị bóp vỡ nát, biến thành một đống vụn băng, bởi vì cánh tay phải bị hàn băng bao trùm, khiến cho bàn tay cánh tay phải của Lâm Siêu so với nhân loại bình thường phải lớn hơn rất nhiều, có thể hoàn toàn nắm lấy toàn bộ cái đầu của một người trưởng thành, tựa như nắm một quả táo.
Hàn khí thuận theo bàn tay phải tràn vào, thân thể của vị thanh niên hộ vệ này trong nháy mắt liền bị hàn băng bao trùm, đông thành tượng băng, máu tươi từ bên trong cái cổ phun ra ngoài, còn chưa kịp rơi xuống, đã bị đóng băng.
Ánh mắt của Lâm Siêu cực kì lạnh lùng, không có một chút biến hóa nào, tiếp tục lao về phía người gần nhất.
Lúc này, những người khác đều đã kịp phản ứng, hoảng sợ kêu to, hướng về sau chạy đi.
Trên mặt mũi của thanh niên tuấn lãng tràn đầy kinh hãi, nhìn thấy đám hộ vệ đã tán loạn, vội vàng quát: "Bày trận, nhanh! Bày trận!!" Đám hộ vệ nghe thấy tiếng hô của hắn, tất cả đều phản ứng lại, mặc dù trong lòng cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn nhanh chóng dựa theo phương thức huấn luyện, nhanh chóng bày trận.
Tất cả các vị hộ vệ này đều bị thanh niên tuấn lãng cho ăn trái cây tín ngưỡng, cho nên không có người nào lâm trận bỏ chạy.
Lâm Siêu nhìn qua chỗ đứng của từng vị hộ vệ, đưa ánh mắt về phía thanh niên tuấn lãng, vốn còn muốn đem hắn lưu lại đến cuối cùng rồi mới giết, để cho hắn nhấm nháp một chút tư vị sợ hãi, hiện tại xem ra, ngược lại người này lại tạo ra cho Lâm Siêu thêm một chút phiền phức, Lâm Siêu không muốn trêu đùa nữa, bỗng nhiên bay vọt tới.