← Quay lại trang sách

Chương 983 Không có khả năng

Không khí xung quanh nổ tung, vật chất bảy màu tụ lại ở dưới một quyền của Giác tỉnh Lâm Siêu, đột nhiên lặng yên không một tiếng động biến thành hư vô.

Đồng tử của Dự Ngôn Thần Vương co rụt lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, còn không đợi ông ta làm phản ứng gì, thân ảnh của Giác tỉnh Lâm Siêu trước mắt bỗng nhiên lóe lên, biến mất trong hư không, một cái chớp mắt tiếp theo, có một bóng đen to lớn từ phía sau lưng bao phủ thân thể của Dự Ngôn Thần Vương, trong không khí phảng phất tản mát ra khí tức tử vong.

Dự Ngôn Thần Vương ngơ ngẩn.

Hô!

Quyền ảnh to lớn giống như một khoả thiên thạch ầm ầm nện xuống, trong sát na sắp đánh trúng Dự Ngôn Thần Vương, thân thể của ông ta bỗng nhiên tan rã, hóa thành vô số hạt căn bản màu vàng, hướng về bốn phía nhanh chóng phân tán ra, nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn tránh thoát, một số ít hạt căn bản thần tính bị quyền ảnh to lớn đánh trúng.

Không ngờ được, hạt căn bản thần tính có thể miễn dịch hết thảy các công kích vật lý, ở dưới quyền ảnh to lớn, dĩ nhiên lại hoá thành một mảnh ánh sáng màu vàng, chậm rãi biến mất ở trong thiên địa, tựa như Dự Ngôn Thần Vương lúc trước dùng thanh loan đao màu vàng phá hủy hạt căn bản thần tính của Thái Dương Thần Vương.

Mà giờ khắc này Giác tỉnh Lâm Siêu, chỉ bằng vào nắm tay, là đã có thể huỷ diệt hạt thần tính của Dự Ngôn Thần Vương!

Trên khuôn mặt của Dự Ngôn Thần Vương ngưng tụ lại ở phía xa hiện ra vẻ khiếp sợ, lập tức biết tình huống không ổn, xoay người hướng về phía Thành Maya cấp tốc bay đi.

Sưu!

Thân ảnh của Giác tỉnh Lâm Siêu bỗng nhiên lóe lên, giống như là thuấn di, xuất hiện ở trước mặt của Dự Ngôn Thần Vương, vẫn là một quyền đập tới.

"Ầm" một tiếng, Dự Ngôn Thần Vương vội vàng Thần Hóa để tránh né, nhưng vẫn có một bộ phận hạt thần tính bị đánh trúng, hóa thành ánh sáng màu vàng, tiêu tán ở trong không khí.

Dự Ngôn Thần Vương vẫn giữ nguyên trạng thái hạt thần tính hình người để bay đi, không dám ngưng tụ thành thực thể, bên trong bàn tay xuất hiện một cái lông chim màu đỏ, nhẹ nhàng bóp nát, trong sát na, toàn bộ đám hạt thần tính màu vàng bị ánh sáng màu đỏ bao bọc, kéo đám hạt thần tính vay vút đi, hướng về phía Thành Maya bay đi, tốc độ cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã biến mất ở trong khu vực bỏ hoang.

Giác tỉnh Lâm Siêu nhìn về phương hướng ông ta ly khai, trên mặt lộ ra một tia nhàn nhã mèo vờn chuột, đôi cánh Giác Tỉnh và đôi cánh Hắc Ban Thú ở sau lưng nhẹ nhàng vỗ, trong nháy mắt phá không đuổi theo.

Sưu!

Dự Ngôn Thần Vương rất nhanh đã trở lại bên trong thành Maya, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn lúc trước ông ta không quá mức khinh địch, để cho mấy người Lâm Siêu chạy đi quá xa, bằng không lúc này có thể hay không bay trở về được Thành Maya cũng là một vấn đề, ông ta cũng không có dừng lại, bay thẳng về phía khu vực nội thành.

Ở xung quanh quảng trường, trên đường phố vẫn như cũ bị dân chúng vây chặt như nêm cối, lâu lâu lại có người ngẩng đầu lên nhìn Tinh Bích trên bầu trời, tựa hồ như chờ đợi hình ảnh trên Tinh Bích một lần nữa mở ra, quan sát được trận chiến có một không hai này.

Dự Ngôn Thần Vương từ trên đỉnh đầu của bọn họ bay qua, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy không khí vặn vẹo, ngay cả nửa điểm tàn ảnh cũng không lưu lại, trong nháy mắt đã bay vào bên trong quảng trường trước Thần Điện, đi tới nơi này, Dự Ngôn Thần Vương mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận được ma trận dưới lòng đất đang chậm rãi vận chuyển, ông ta hướng về phía Thần Điện hét lớn: "Lập tức mở ra Ma Trận Thần Ngục!"

Sắc mặt của đám người Nghệ Thần, Hải Nữ Hoàng đứng trước cửa Thần Điện khẽ biến, thời khắc này vị Thần Vương thống trị Thần quốc Maya, bất kể nhìn như thế nào, đều có một chút chật vật, lẽ nào vị Tội Dân kia đã cường đại đến mức làm cho một vị Thần Vương thành danh nhiều năm không thể chém giết được? Còn cần phải khởi động Ma Trận Thần Ngục?

Vẻ mặt của mấy vị Trụ Thần ở bên trong thần điện đồng dạng cũng chấn động, nhưng không dám chần chờ, vội vàng đem Ma Trận Thần Ngục chính thức khởi động!

Sưu!

Hầu như trong nháy mắt bọn hắn khởi động Ma Trận Thần Ngục, có một đạo thân ảnh bay vút tới, mang theo bóng đen khổng lồ, bao phủ ở trên bầu trời của quảng trường, giống như một con ác thú bao phủ toàn trường, tản ra khí tức quỷ dị, làm cho mọi người nhìn lên, đều có cảm giác tim đập nhanh hơn, tựa như đứng gần lồng rắn, ở một cự ly gần quan sát một con rắn độc.

"Ừm?" Giác tỉnh Lâm Siêu xoay chuyển ánh mắt, đảo qua toàn trường, thoáng dừng lại một cái ở trên thân của mấy người Nghệ Thần cùng với Hải Nữ Hoàng, trên mặt lộ ra một nụ cười thoả mãn, nói: "Dĩ nhiên lại có nhiều thức ăn ngon như vậy, đủ cho ta ăn no nê."

Mấy người Nghệ Thần, Hải Nữ Hoàng khiếp sợ nhìn thân ảnh đáng sợ ở trên bầu trời, con ngươi đặc thù của đối phương, khiến cho đáy lòng của bọn họ phát lạnh, mặc dù Giác Tỉnh Giả chết ở trong tay của bọn họ không thể đếm hết, nhưng mỗi lần nhìn thấy con ngươi quỷ dị này, cùng với khí tức yêu dị vặn vẹo kia, đều làm cho bọn họ có mấy phần cảm giác không khoẻ, mà vị Giác Tỉnh Giả trước mắt này, tuyệt không chỉ khiến cho bọn họ có cảm giác không khoẻ, mà là có cảm giác hoảng sợ từ sâu trong linh hồn!

Giác tỉnh Lâm Siêu khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên lao vọt về phía Dự Ngôn Thần Vương.

Dự Ngôn Thần Vương cũng không có né tránh, mà cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên toàn thân biến thành một mảnh ánh sáng màu vàng nồng đặc, tóe ra khí tức thần tính mãnh liệt, thân ảnh chợt bay vút đi, nhanh như một ánh chớp, trong nháy mắt đã tới gần trước mặt Giác tỉnh Lâm Siêu, nắm đấm màu vàng ầm ầm đập ra.

Ầm!

Lồng ngực của Giác tỉnh Lâm Siêu trúng một quyền trầm trọng, cả người bay rớt ra ngoài, đụng vào trên đài cao, đập ra một cái hố sâu, bên trong loé ra điện lưu "xẹt xẹt".

Giác tỉnh Lâm Siêu vỗ bàn tay vào mặt đất, từ phía dưới bay lên, dùng đôi mắt nhìn liếc qua xung quanh, khẽ cười lạnh: "Ở dưới này có một cái ma trận tăng cường tốc độ hay sao, thảo nào ta có cảm giác tốc độ của ngươi đột nhiên tăng lên gấp mười lần, ngươi cho rằng chỉ cần chạy trốn tới nơi đây, là có thể bảo trụ được cái mạng nhỏ của ngươi hay sao?"

"Ít nói nhảm!" Dự Ngôn Thần Vương quát lên một tiếng, thân ảnh một lần nữa chớp động, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cánh tay trái của Giác tỉnh Lâm Siêu, cánh tay hoá thành một thanh đao, chém về phía cổ tay của Giác tỉnh Lâm Siêu.

"Cút!!"

Giác tỉnh Lâm Siêu hống to một tiếng, như sấm sét nổ vang, cánh tay bỗng nhiên chuyển hướng, nhanh như tia chớp vung lên, tránh được công kích của Dự Ngôn Thần Vương, đồng thời cầm thanh loan đao màu vàng trong tay nâng lên, chém về phía Dự Ngôn Thần Vương.

Thanh loan đao màu vàng ở trong bàn tay to lớn của Giác tỉnh Lâm Siêu, tựa như một cây tăm, bị hai ngón tay của hắn kẹp lại chém về phía Dự Ngôn Thần Vương.

Sắc mặt của Dự Ngôn Thần Vương đại biến, hoảng sợ thất thanh nói: "Không có khả năng!"